Theo thân thủ của Lục Từ, nếu Cố Phỉ Thanh muốn bắt cóc cậu về đây hẳn là phải phí không ít công sức.
Nhưng gã cũng đã có tính toán từ trước, đó là dùng thuốc mê.
Theo quy định, những thứ như thuốc mê sẽ không được mang vào sân huấn luyện dã ngoại khi chưa được phép.
"Tôi ra ngoài xem có ai ở gần đây không." Tô Kiều trang bị súng ông đầy đủ rồi đứng dậy. Trước khi rời đi, cô nói với Lục Từ: "Mặc dù chỉ là một cuộc huấn luyện thực địa, nhưng vẫn sẽ có người không tuân theo quy định, mang vào đây vài thứ không phù hợp với quy định."
"Tuy là ở đây chỗ nào cũng đều có camera, nhưng không thể tránh khỏi vẫn tồn tại điểm mù, cậu nhớ cẩn thận một chút."
Nói đến đây, Tô Kiều tin rằng với trí thông minh của Lục Từ, cậu nhất định sẽ đề phòng và càng thêm cảnh giác hơn.
*
Tô Kiều rời khỏi ngôi nhà trên cây số 33, một mình lên đường tìm Cố Phỉ Thanh.
Nếu cô nhớ không lầm, lúc này hẳn là Cố Phỉ Thanh còn đang… Làm loạn với người khác.
Tô Kiều: ...
Cùng đi vào đây với Cố Phỉ Thanh là một cậu đàn em Beta năm nhất.
Gã ta đã tìm được một điểm mù của camera theo dõi, chỉ bằng dăm ba câu mật ngọt là đã có thể dụ dỗ cậu học viên năm nhất đó phát sinh quan hệ với gã rồi.
Khi Tô Kiều trốn ở chỗ cũ rồi nhìn thấy một cảnh này, cô theo bản năng mà đưa tay ra che mắt mình.
Thật đúng là cay con mắt mà.
Nhưng bây giờ không phải là lúc để cô che mắt lại, sở dĩ cô chọn thời điểm này để ra tay là vì xác định Cố Phi Thịnh sẽ mất cảnh giác nhất trong khi đang làʍ t̠ìиɦ với cậu đàn em năm nhất kia.
Trên người Cố Phỉ Thanh vẫn áo sống đầy đủ, chỉ mở ra mỗi thắt lưng. Mái tóc vàng mềm mại đã ướt đẫm mồ hôi, vẻ mặt gã cũng không có nhiều thay đổi, chỉ có đôi mắt xanh sau cặp kính không gọng đã tăng thêm vài phần sắc dục.
So với Cố Phỉ Thanh vẫn ăn mặc chỉnh tề, chỉ cần kéo quần lên là có thể lên đài nhận thưởng, thì cậu đàn em Beta đó đã bị lột trần trụi.
Tô Kiều cố gắng kìm xuống cảm giác xấu hổ ngại ngùng trong long, giơ khẩu súng trong tay lên.
Cô chỉ có một cơ hội.
Gió thổi lá cây xào xạc, ánh nắng mặt trời xuyên qua kẽ hở mà loang lổ rọi lên trên mặt Tô Kiều.
Đôi mắt của Tô Kiều bị ánh sáng bao trùm, mồ hôi chảy xuống mắt, khiến cô có chút không thể nhìn rõ.
Ngay sau đó, khi cô mở mắt ra, ánh nhìn của cô lại bắt gặp đôi mắt của Cố Phỉ Thanh.
Tô Kiều không hề do dự, nhanh chóng nổ súng.
“Phằng” một tiếng, viên đạn thuốc màu phát nổ ngay trên đầu cậu Beta kia.
Một giây phút cuối cùng, Cố Phỉ Thanh với thể chất của Alpha hàng đầu, đã giơ tay túm lấy cậu Beta kia làm lá chắn.
Cái định mệnh!!!
Tô Kiều chửi thầm một tiếng, quay người bỏ chạy.
Nếu đấu chính diện, dựa vào thân thủ của cô lúc này, khả năng cao là sẽ đánh không lại Cố Phỉ Thanh.
Nếu là Tô Kiều trước kia thì hẳn là có thể đánh được đấy.
Tô Kiều cảm thấy hơi hối hận.
Cố Phỉ Thanh một tay đẩy Beta kia ra, một tay kéo quần lên, ánh mắt sắc bén nhìn về phía trước.
Một bóng người mảnh khảnh lẩn vào trong bụi cỏ, chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy bóng lưng.
Tô - Kiều?
*
Cố Phỉ Thanh là một gã cực kỳ ghi thù.
Tô Kiều trốn ở một chỗ trên vách đá, nhìn Cố Phỉ Thanh tay cầm súng, đang xuyên qua bụi cỏ để tìm kiếm bóng dáng cô.
Dựa theo thể lực của nguyên thân mà nói, một hơi chạy về tuyệt đối không thành vấn đề.
Nhưng nếu cô quay về, Cố Phỉ Thanh tất nhiên cũng sẽ có thể tìm đến, khi đó gã nhất định sẽ nảy sinh ý định với Lục Từ.
Vì vậy, cách tốt nhất là ở chỗ này giải quyết cho xong Cố Phỉ Thanh.
Chỉ là cô không có thực lực để đối mặt trực tiếp với Cố Phỉ Thanh, thế nên chỉ có thể xài một vài mánh khoé.
"Chị Kiều, quấy rầy người khác làm việc như vậy là vô đạo đức lắm đó." Giọng nói của Cố Phỉ Thanh đột nhiên vang lên sau lưng Tô Kiều.
Cả người Tô Kiều cứng lại, hơi hơi nghiêng đầu, cô nhìn thấy trên mặt đất, cái bóng của Cố Phỉ Thanh đang tiến dần về phía mình.
"Chị Kiều, ném súng qua đây, sau đó giơ hai tay lên."
Tô Kiều là một Alpha thiên tài, dĩ nhiên Cố Phỉ Thanh phải cực kỳ cảnh giác với cô rồi.
Tô Kiều ném khẩu súng trong tay xuống bên chân Cố Phỉ Thanh, sau đó quay người đối mặt với gã, giơ tay lên, thong thả đứng dậy.
Cô gái mặc một bộ đồng phục ngụy trang rộng thùng thình, trên mặt vẽ bột màu ngụy trang, chỉ lộ ra một đôi mắt đen láy, lẳng lặng nhìn gã.
"Thật sự là không ngờ đấy, chị Kiều vậy mà lại có thú vui rình xem như vậy." Cố Phỉ Thanh đá khẩu súng ra xa, vừa nói vừa thong thả đến gần Tô Kiều.
Tô Kiều giơ hai tay đứng tại chỗ, ánh mắt rơi vào khẩu súng của Cố Phỉ Thanh.
"Chị Kiều, xin lỗi chị nha."
Khi Cố Phỉ Thanh mỉm cười bóp cò, đồng thời chân gã cũng mất đi điểm tựa, cả người gã trượt xuống, còn viên đạn thuốc màu kia thì sượt qua má Tô Kiều, bắn trúng vào trên thân cây lớn phía sau lưng cô.
Khoảnh khắc viên đạn thuốc màu phát nổ, Cố Phỉ Thanh cũng rơi xuống cái hố sâu mà Tô Kiều đã đào trong một giờ.
Không thể không nói, quả nhiên là Alpha hàng đầu, đào một cái hố sâu ba mét mà chỉ mất có một giờ đồng hồ.