Ánh trăng bàn bạc, lá cây xào xạc.
Tô Kiều giơ hai tay lên, thong thả lùi lại phía sau, trở về vị trí ban đầu của mình.
Trên mặt Lục Từ tràn đầy chán ghét: "Thứ như Alpha, đều chẳng khác gì dã thú không thể tự khống chế mình."
Tô Kiều: ...Mặc dù, cậu nói cũng không sai.
Theo giả thiết, Alpha chính là là dã thú không thể tự khống chế hành vi của chính mình, đặc biệt là khi đối mặt với Omega.
Họ sẽ bị ảnh hưởng bởi pheromone, hoàn toàn đánh mất lý trí, thậm chí đôi khi họ còn chẳng biết là mình đã làm gì nữa.
Mấu chốt nhất chính là, bởi vì địa vị xã hội của bản thân cậu, lại thêm sự tôn sùng quá mức dành cho Alpha, khiến Lục Từ thực sự là chán ghét Alpha đến tận xương tủy.
"Dây thừng của cậu không được cột chắc."
Tô Kiều chỉ vào nút thắt ở phía sau mà Lục Từ đang đè lên. Vừa rồi vì muốn nhìn xem nút thắt có phải bị lỏng ra không, cô mới theo bản năng nhích lại gần một chút, không ngờ lại gây ra hiểu lầm như vậy.
Sắc mặt cậu thiếu niên hơi cương lại, thân thể nhất thời cứng đờ.
"Tôi qua bên đó."
Tô Kiều leo xuống rồi đổi sang cây khác.
Sau khi buộc chắc dây thừng, Tô Kiều điều chỉnh vị trí của mình một chút.
Vết thương trên cổ hơi đau, cô lấy chiếc gương nhỏ ra soi, phát hiện ở đó đã bị rạch ra một đường mỏng, tuy lượng máu chảy ra không nhiều nhưng sau khi dùng tay lau qua lau lại, cùng đã non nửa lòng bàn tay rồi.
Cũng may trong túi có đồ sơ cứu, Tô Kiều xịt thuốc, dùng băng vải cầm máu quấn lại nên cũng cảm thấy đỡ hơn một chút, chỉ là khi cô hít thở khó tránh khỏi sẽ tác động đến miệng vết thương, gây ra cảm giác ê ẩm như bị kim châm.
Cô lại lần nữa lấy chiếc gương nhỏ ra soi cổ mình.
Cổ cô quấn băng trắng, chiếc gương nhỏ chếch sang một bên, xuất hiện khuôn mặt thanh tú xinh đẹp của Lục Từ.
Cậu đã cột lại nút thắt, nhắm mắt nằm trên cây đại thụ sau lưng cô, lá xanh rậm rạp, ánh trăng sáng trong, lại chẳng thể so sánh được với khuôn mặt mê người kia của cậu thiếu niên.
Trách không được lại là vai chính thụ.
Tô Kiều cất chiếc gương nhỏ đi, đè đè lòng.
Cảm xúc của cô đối với Lục Từ không còn mãnh liệt như lúc mới tiến hành đánh dấu tạm thời nữa, cho dù vừa rồi cô thử dùng mảnh gương nhỏ lén lút nhìn cậu thì cũng không còn dậy lên du͙© vọиɠ chiếm hữu và ham muốn xâm phạm như trước nữa.
Quả nhiên, sự chú ý quá mức của cô với Lục Từ đều là vì chuyện đánh dấu tạm thời này mà ra cả.
Bây giờ, thời gian mà lần đánh dấu tạm thời này có tác dụng cũng đã trôi qua hơn một nửa, Tô Kiều tin rằng không lâu nữa, sự chú ý của cô dành cho Lục Từ sẽ hoàn toàn biến mất.
“Này.” Một giọng nói đột nhiên truyền đến từ bên cạnh.
Tô Kiều quay đầu lại thì nghênh diện một thứ gì đó đang được ném tới, liền đưa tay ra đỡ lấy.
“Thuốc giảm đau.” Lục Từ nói xong thì quay đầu quay bên cạnh, ngủ.
Tô Kiều cầm thuốc trong tay, dừng một chút rồi mới nói: "Cám ơn."
"Tôi gác nửa đầu đêm, chị gác nửa đêm về sáng."
"Được."
*
Tô Kiều bị một hòn đá nhỏ ném tới đánh thức.
Cô mơ mơ màng màng mở mắt ra, đạp vào mắt là khuôn mặt cau có của Lục Từ.
Đẹp thật đấy.
"Đến lượt chị."
Ah? Cái gì cơ?
Tô Kiều sững người một lúc, bị gió đem trong rừng thổi qua, sau đó nhớ ra là mình đang tiến hành huấn luyện sinh tồn với Lục Từ ở trong rừng.
Cả khu rừng tối tăm, duỗi tay cũng chẳng nhìn thấy năm ngón.
Tô Kiều: ... Có chút sợ hãi.
Cô chỉ là một nữ sinh viên đại học bình thường thôi mà!
Tô Kiều ngồi ôm hai đầu gối trên chạc cây chắc chắn, mở to mắt nhìn bốn phía xung quanh.
Mà ở trên một cái cây khác bên cạnh, Lục Từ đã ngủ thϊếp đi rồi.
Trong lòng Tô Kiều âm thầm đếm cừu.
“Một con cừu, hai con cừu, ba con cừu…” Ban đêm trong khu rừng này sẽ không xuất hiện dã thú kỳ quái nào đâu nhỉ?
Tô Kiều cố gắng hết sức để nhớ lại cốt truyện. Khu rừng này là lãnh địa tư nhân của Học Viện Quân Sự Hoàng Gia, bởi vì hàng năm đều sẽ cho các học viên mới đến để huấn luyện, thế nên sẽ không có dã thú hoặc sinh vật đặc biệt nguy hại nào xuất hiện ở đây.
Nghĩ đến đây, Tô Kiều đã an lòng hơn nửa rồi.
Nửa còn lại thì vẫn đang rung lên theo tiếng lá cây bị gió đêm thổi đến xào xạc.
Cuối cùng cũng vất vả cầm cự được đến rạng sáng, Tô Kiều nhìn những đám mây màu tía xuất hiện phía chân trời, dưới mắt treo hai quầng thâm mệt mỏi, cô thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Lục Từ đang quay lưng về phía Tô Kiều đột nhiên mở mắt.
Cả đêm qua cậu không ngủ, đáy mắt đỏ ngầu tơ máu, con dao nhỉ giấu trong cổ tay áo, chỉ cần người phía sau có chút động là cậu có thể trực tiếp cắt đứt yếu hầu của cô ngay.
Nhưng đã qua một đêm. cô lại chẳng hề làm gì cả, chỉ thỉnh thoảng sẽ đột nhiên thở dài một hơi, sau đó bị đám lá cây xung quanh dọa cho hết hồn. Chẳng khác gì một con thỏ nhỏ bị chấn kinh, trừng to hai mắt cảnh giác trong đêm đen.
*