Ngay khi Đường Phỉ chuẩn bị trở lại chuồng voi, cô nhìn thấy Ngô Ngọc từ đằng xa, trước đây, Ngô Ngọc đã giúp cô vượt qua khó khăn mấy lần, thế là cô đã đi qua đó.
"Ngô Ngọc, hôm nay em lại đến rồi à." Đường Phỉ mỉm cười chào đón cậu bé.
"Đúng rồi, chị Đường, đây là mẹ của em. Mẹ đến vườn bách thú cùng em đấy." Ngô Ngọc giới thiệu mọi người bằng một giọng nói lanh lảnh, trong giọng nói còn mang theo sự vui sướиɠ của một đứa trẻ.
Cô đã gặp Ngô Ngọc vài lần, nhưng chưa bao giờ gặp ba mẹ của cậu bé, Đường Phỉ tò mò nhìn sang người phụ nữ bên cạnh, bà ấy ăn mặc giản dị, khuôn mặt thì hốc hác, nhưng trông có vẻ hiền lành, chắc là một người mẹ rất tốt với con cái của mình.
"Xin chào, tôi tên là Đường Phỉ."
Diêm Ly bắt tay với cô: "Xin chào, cô là cô Đường sao, tôi là Diêm Ly, mẹ của Ngô Ngọc. Tôi thường nghe Ngô Ngọc nói về cô, chắc là bình thường cô rất quan tâm đến thằng bé, cảm ơn cô.”
Đường Phỉ cười và nói: "Không đâu, thật ra Ngô Ngọc quan tâm tôi mới đúng. Cậu bé rất am hiểu về loài voi và đã giúp tôi rất nhiều."
Nhìn dáng vẻ dễ thương của con trai, Diêm Ly không chịu được mà bật cười: “Đúng vậy, thằng bé rất thích voi…”
"Bình thường ít khi thấy chị, trước đây đều là bảo mẫu đi cùng cậu bé đến đây đúng không?"
Nụ cười của Diêm Ly chợt tắt, bà ấy gật đầu: "Tôi làm việc ở thành phố Hải Đông, mỗi tháng chỉ có thể về một lần. Gần đây công việc khá bận, tôi phải đi công tác ba tháng... Tôi sợ là..."
Sau khi nghe điều này, đôi mắt của Ngô Ngọc lập tức đỏ lên.
Hóa ra những điều mà mẹ muốn nói với cậu vừa rồi chính là như vậy! Cậu bé mải mê xem buổi biểu diễn huấn luyện của Vân Tử, mà hoàn toàn không để ý đến những gì mẹ cậu muốn nói, hóa ra ba tháng tới, mẹ cậu không thể đến gặp cậu nữa.
Ngô Ngọc nhìn sang mẹ: "Con biết rồi, con sẽ nghe lời."
Cậu bé nói xong còn nở ra một nụ cười, nhưng cũng cúi đầu nhanh chóng và vội vàng dụi dụi mắt.
Dáng vẻ không kìm được nước mắt của cậu bé khiến Diêm Ly cảm thấy rất đau lòng.
"Ngô Ngọc, em có muốn xem chuồng voi xem Vân Tử không?"
Đường Phỉ nhìn biểu hiện cố gắng ra vẻ hiểu chuyện của cậu bé, cũng cảm thấy không nhịn được, nên đã chủ động đề nghị.
"Em... thật sự có thể sao?"
"Trước đây, em đã giúp chị rất nhiều lần, đương nhiên có thể rồi."
"Âu ye!"
Điều Ngô Ngọc muốn nhất chính là được tiếp xúc gần gũi với Vân Tử, trải nghiệm bước vào chuồng voi lần trước thật khó quên, sau khi trở về nhà, cậu bé đã mơ về Vân Tử trong nhiều ngày!
Không ngờ rằng, cơ hội khác lại đến đến nhanh như vậy.
“Chị Đường, em có thể đưa mẹ đến chuồng voi xem Vân Tử cùng với em được không?”
“Đương nhiên là được rồi.” Đường Phỉ cười nói.
Lúc này, những nhân viên chăm sóc khác đã rời đi, trong chuồng voi chỉ còn lại Tô Châm, cho nên cũng không mất nhiều thời gian dẫn họ vào xem một chút.
Ngô Ngọc nhận được câu trả lời một cách chắc chắn thì mừng rỡ chạy đến chuồng voi.
Diêm Ly vẫn lo lắng rằng con trai sẽ buồn khi nghe tin bà ấy đi công tác trong ba tháng, nhưng trong nháy mắt đã nhìn thấy cậu bé vui vẻ trở lại, chân thành nói: “Cô Đường, cảm ơn cô rất nhiều. "
"Đừng nói như vậy, chỉ là chuyện nhỏ thôi mà, tôi cũng rất quý Ngô Ngọc."
“Ôi chao… thằng bé này, thật là quá hiểu chuyện.” Diêm Ly khẽ thở dài nói: “Thực ra, không phải tôi đi công tác, công việc của tôi ở thành phố Đông Hải… rất tầm thường, lương cũng không cao. Thời gian gần đây nhà máy rất bận rộn, tiền làm thêm giờ cũng khá cao. Tôi không có kỹ năng nào khác nên chỉ có thể làm việc trong nhà máy, thằng bé theo ba của nó, mặc dù... Nhưng như vậy thì cơm ăn áo mặc không cần phải lo nghĩ gì, tốt hơn là đi theo tôi... "
Nói xong những điều này, Diêm Ly bước đi nhanh chóng và đuổi theo Ngô Ngọc.
Đường Phỉ nghe xong cũng đầy vẻ đăm chiêu, nhưng cũng nhanh chóng đi vào chuồng voi.
Đặt một quả chuối vào tay Ngô Ngọc và để cậu bé thử cho Vân Tử ăn.
Vân Tử và Lôi Tử đang chơi đùa, Lôi Tử nghịch ngợm đáp lên mũi Vân Tử, khi Ngô Ngọc rụt rè đưa quả chuối vào, Vân Tử và Lôi Tử đã sững sờ cùng lúc.