Lúc này, Đường Phỉ cũng lo lắng sốt ruột, mặc dù Lôi Tử là bồ câu của ông Lý, nhưng dù sao cũng là bồ câu do chính tay cô cứu, đối với cô mà nói nó cũng có ý nghĩa khác. Hơn nữa, ở bên nhau mấy ngày như vậy, làm sao cô có thể nhẫn tâm thấy chết không cứu?
Những gì Tia chớp đã nói rất có lý, mặc dù ông Lý là một người nghiện chim bồ câu, thậm chí Đàm Sĩ Minh cũng nói, ông ta dốc toàn bộ thể xác và tâm hồn cho chim bồ câu, nhưng ông ta cũng rất có khả năng sẽ đi đến cực đoan, bởi vì Lôi Tử đã mất khả năng tham gia thi đấu giành giải thưởng, giữ lại cũng không có giá trị gì nữa… Để giữ lại chủng loại bồ câu đưa thư độc nhất vô nhị của mình, có lẽ ông ta sẽ thật sự gϊếŧ chết Lôi Tử.
Mặc dù đối với các loài động vật, Lôi Tử là người bạn tốt của chúng và là một cá thể sống độc lập. Nhưng theo logic của loài người, Lôi Tử là tài sản riêng của ông Lý, ông ta có quyền quyết định sinh tử đối với chúng.
Ngay cả khi Đường Phỉ muốn can thiệp, cũng là vô cớ xuất binh mà thôi.
Sau một hồi cân nhắc, cô nhận ra rằng chỉ có hai con đường để đi.
Thứ nhất là trực tiếp đi tìm ông Lý để thương lượng, thuyết phục ông ta thả Lôi Tử ra.
Nếu cái thứ nhất không được, vậy chỉ có thể tiên lễ hậu binh* thôi. Chỉ cần sử dụng cách của Tia chớp, lén lút thả Lôi Tử đi.
(*先礼后兵: Trước đối xử ôn hòa tôn kính sau mới dùng đến võ lực. Đây cũng là một nghệ thuật quân sự mà tướng lĩnh nào cũng phải học qua.)
Chỉ có điều, làm như vậy rất mạo hiểm, ông Lý rất yên tâm về bồ câu của mình, bình thường hoàn toàn không khóa chuồng bồ câu lại, bởi vì ông ta nghĩ rằng chúng có thể nhận ra người nhà. Nhưng một khi nhốt Lôi Tử một mình trong phòng bếp, xem ra ông ta đã quyết tâm thêm một món ăn khác, nếu như thuyết phục không được... Liệu ông Lý có gϊếŧ Lôi Tử ngay tức khắc hay không?
Lòng dạ cô rối như tơ vò, nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra được cách nào vẹn toàn.
Đường Phỉ trở lại chuồng voi với biết bao ngổn ngang trong lòng, còn Vân Tử thì trông bồn chồn không yên như một con kiến
trên nồi lẩu.
Trong nhóm chat vẫn đang thảo luận sôi nổi.
[Tiểu Phì Thu]: Thời gian eo hẹp, tôi chỉ liên lạc được với một con cú, nó giúp tôi đi tìm thêm mấy loài chim, ôi, chỉ sợ là đến không kịp thôi! Thực ra... tôi nghĩ người có nhiều khả năng cứu Cúc cu cúc cu nhất trong số chúng ta chính là chị gái nhân viên chăm sóc của nhóc, dù sao lần trước, Cúc cu cúc cu cũng là do chị ấy cứu.
[Giúp tôi lên ngôi vua]: Nhưng hiện tại chúng ta có hai vấn đề, thứ nhất, làm sao nói cho cô ấy biết chuyện này. Thứ hai, hiện tại cô ấy đang bận huấn luyện cho nhóc nên không có thời gian để quan tâm đến chuyện của Cúc cu cúc cu.
[Thằng nhóc xinh nhất thôn]: A a a a, tôi rất ngoan, tôi sẽ tập nhấc chân ngay lập tức, để chị gái nhân viên chăm sóc không còn lo lắng nữa
[Ông lớn]: Nhóc à, cậu cố lên, học nhấc chân nhanh lên đi, như vậy thì chúng tôi bên này mới nghĩ cách truyền tin cho cô ấy.
[Thằng nhóc xinh nhất thôn]: A a a a, tôi... tôi đang cố gắng đây!
Đường Phỉ cũng kinh ngạc khi nhìn thấy điều này, cô không bao giờ ngờ rằng những con vật này sẽ đặt hy vọng vào cô!
Cô đầy vẻ đăm chiêu trở lại chuồng voi, trong đầu không ngừng nghĩ ra đủ các phương án, bây giờ cũng nhá nhem tối, ông Lý bị bắt đi uống rượu, chắc sẽ không trở về trong một khoảng thời gian ngắn, cho dù cô muốn đi, vẫn nên đợi đến sau khi tan sở thì tốt hơn.
Lúc này, Vân Tử đang rất bồn chồn trong chuồng voi, nó lắc đầu, không ngừng tiến tới lùi lại, cố gắng thu hút sự chú ý của chị gái, nhưng dường như chị gái đang suy nghĩ điều gì đó, thỉnh thoảng cũng nhìn về phía nó một cách không tập trung.
Vân Tử lo lắng đến mức dùng mũi gõ vào l*иg, phát ra những tiếng “Ầm, ầm, ầm, ầm” rất lớn.
Cuối cùng điều này cũng thu hút sự chú ý của Đường Phỉ trở lại.
"Vân Tử, sao vậy?" Đường Phỉ nhìn Vân Tử đang trong chuồng voi.
Chiếc mũi bị ngăn cách bởi chiếc l*иg của Vân Tử đang đưa qua đưa lại trước mặt cô, giống như xác nhận xem cô có đang tập trung hay không.
Sau đó, nó bước đến trước bục huấn luyện và ra sức đặt chân trước bên trái của mình lên bục huấn luyện.
Đường Phỉ: !!!
Chuyện gì đã xảy ra thế?
Cô không thổi còi tập, cũng không ra lệnh nhấc chân! Hơn nữa, trong lần huấn luyện trước, Vân Tử cũng không thể nhấc chân thành công lần nào.
Sao hôm nay lại thành công ngoài mong đợi như vậy rồi?
Đường Phỉ hoàn toàn há hốc mồm và sững người ngay tại chỗ.
Sau khi Vân Tử nhấc chân xong, nó nhìn chằm chằm vào chị gái trước mặt mình, cái mũi lủng lẳng trước mặt cô: Này, chị có thấy không vậy, cho chút phản ứng đi!
Nó hạ chân xuống và nhấc chân trước bên phải của mình lên...