“Cháu nhặt được con chim bồ câu này ở gần nhà, vì nó có cái vòng ở mắt cá chân nên cháu muốn hỏi xem nó có phải là chim bồ câu của của hiệp hội chim bồ câu đưa tin của ông không.”
“Ồ, mang lại đây cho ông xem chút .” Ông lão vội vàng đứng dậy.
Đường Phỉ đưa con chim bồ câu qua.
Ông lão cầm lấy con bồ câu, đeo cặp kính lão lên rồi nhìn thật kỹ.
Lôi Tử nằm úp sấp bất động, dáng vẻ ngoan ngoãn nghe lời.
Sau khi nhìn những chiếc vòng ở chân, ông lão lấy ra một xấp tài liệu rất dày, lật xem một lúc rồi tháo kính ra cười nói: “Đây là bồ câu của hiệp hội bồ câu đưa tin, hôm qua ông Lý có đến phàn nàn về việc bồ câu của ông ta không quay lại, ông sẽ gọi điện cho ông ấy ngay.”
Ông lão nhanh chóng thông báo cho ông Lý, kêu ông ấy đến hiệp hội ngay lập tức để đón bồ câu.
Thật trùng hợp, hôm nay ông Lý cũng định đi đến hiệp hội chim bồ câu, lúc nhận được điện thoại thì ông đã đi đến trước cửa hiệp hội rồi.
“Ha ha ha ha, ông Đàm à! Tôi đã nói gì với ông nào! Năm nay là năm tốt, sao bồ câu có thể không quay về được chứ, không ngờ vồ câu tự bay về nhưng lại đi nhầm cửa, bay đến hiệp hội bồ câu đưa tin của ông!”
Đàm Sĩ Minh lớn tiếng nói: “Ông nói gì đó! Bồ câu của ông được cô bé này đưa về, ông còn nghĩ là nó tự bay về à?”
Lý Thiên Minh ngây người…
Việc huấn luyện chim bồ câu tốn rất nhiều thời gian công sức, trước khi tham gia hoạt động phóng sinh chính thức của hiệp hội chim bồ câu, người nuôi sẽ tự mình huấn luyện những chú bồ câu con, nhưng một khi đã tham gia hoạt động phóng sinh thì chưa biết đàn bồ câu có quay trở lại hay không.
Ngay cả những con bồ câu thường xuyên giành chiến thắng trong cuộc thi thì vẫn có những trường hợp nó không quay trở lại.
Hơn nữa còn rất phổ biến.
Chẳng hạn như chấn thương, bệnh tật, gặp phải thiên địch, phán đoán sai phương hướng..
Một khi mất đi bồ câu thì không thể nào tìm lại được.
Chưa từng có trường hợp nào như vậy trong cả hiệp hội chim bồ câu. Hai con bồ câu nhỏ này của ông vốn là một cặp anh em, bồ câu em đã bay về trong ngày, nhưng bồ câu anh lại chưa về, con bồ câu này rất đẹp, ông phải vất vả bồi dưỡng trong mấy đời mới có được, ông đã thả nó đi trong lần đầu tiên tham gia hoạt động thả chim bồ câu, huyết áp của ông mấy ngày nay đã tăng lên rất cao vì con bồ câu này.
Lý Thiên Minh mừng rỡ: “À cháu bé, làm sao cháu nhặt được nó?”
Đường Phỉ nhìn thấy Lý Thiên Minh vui mừng đến mức có vài nếp nhăn trên mặt, cô cũng cảm thấy vui vẻ thay cho Lôi Tử.
Có một người chủ tốt là điều hạnh phúc đối với một con vật!
Mặc dù cô chỉ chăm sóc Lôi Tử vài ngày, nhưng cũng hy vọng Lôi Tử có một người chủ yêu thương mình, bây giờ xem ra có lẽ cũng không tệ.
Đường Phỉ cười nói: “Cháu tìm thấy nó ở gần nhà, lúc đó nó đang bị thương, là do bị súng cao su bắn trúng. Cháu đã nhặt nó về để trị thương, vết thương vừa đỡ thì cháu liền đưa nó đến hiệp hội chim bồ câu để xem có thể tìm được chủ của nó không.”
Sắc mặt Lý Thiên Minh thay đổi: “Cái gì! Cháu nói gì! Nó bị súng cao su bắn trúng? Bị thương ở đâu?”
Giọng nói của ông đã thay đổi.