Sao có thể như vậy! Rất khó tích lũy điểm kinh nghiệm trong giai đoạn đầu, chưa nói đến việc toàn bộ cố gắng trước giờ hóa thành công cốc, còn trực tiếp bị loại khỏi trò chơi sao?
Đường Phỉ không nói gì nữa, nhấc chân rời đi.
Cô không làm được thì đương nhiên phải tìm một người có thể làm được đến đây.
Người cô tìm tên là Lý Nghệ, trước khi chuyển nhượng, Lý Nghệ là nhân viên đã chăm sóc cho Vân Tử trong vài năm, hôm qua La Đại Cương đã chuyển một số nhân viên chăm sóc trong vườn, Lý Nghệ được chuyển từ vườn voi đến vườn sư tử, Đường Phỉ được thăng chức từ nhân viên quét dọn vệ sinh lên nhân viên chăm sóc voi. Hôm qua khi chuyển giao, Lý Nghệ đã giải thích hết những điều cần lưu ý, Đường Phỉ không muốn dây dưa nữa, nhưng nếu không có cách nào cho Vân Tử ăn, công việc ở vườn bách thú còn khó mà giữ được chứ đừng nói đến việc thăng cấp ở trò chơi. Trong cơn tuyệt vọng, Đường Phỉ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc gọi quân tiếp viện.
“Đường Phỉ, không phải hôm qua tôi đã nói hết cho cô biết cần phải làm gì rồi sao? Tại sao cô vẫn không làm được hả!” Lý Nghệ nhìn thấy Đường Phỉ liền đau đầu, sáng sớm chính là thời điểm bận rộn nhất, nhân viên mới này còn đến đây thêm phiền.
Đường Phỉ có chuyện cần nhờ vả, tự nhiên ăn nói khép nép: “Chị Lý, em cũng là vừa mới đến đây. Em đã làm theo những lời chị nói ngày hôm qua, nhưng Vân Tử vẫn không chịu ăn, có phải sức khỏe của nó có vấn đề gì không? Lỡ như bị bệnh gì… Chị Lý, chị đi với em xem thử một chút đi.”
Lý Nghệ lại càng khó chịu hơn: “Sao có thể có vấn đề gì được! Tôi đã chăm sóc con voi lâu như vậy mà con voi vẫn ổn! Hơn nữa, chẳng phải chiều hôm qua lúc tôi làm mẫu cho cô xem, tất cả đều bình thường sao? Cô đừng có kiếm cớ nữa, không làm được thì nghỉ việc đi, tìm người khác tới!”
Quở trách xong, còn lẩm bẩm: “Người trẻ tuổi bây giờ, một chút khổ sở cũng không chịu đựng được, sớm biết như vậy còn đến vườn bách thú làm việc để làm gì chứ?”
Đường Phỉ không bỏ cuộc, dĩ nhiên sự gắn bó trước đây khiến cho Lý Nghệ không thể không đi cùng cô.
“Tôi sợ cô luôn rồi đấy, nhưng mà tôi cảnh cáo cô, tôi ở bên vườn sư tử cũng bận rất nhiều việc, tôi chỉ giúp cô lần này thôi, sau này đừng đến làm phiền tôi nữa!”
“Dạ dạ dạ, chị Lý, em biết chị bận rộn, sau này em không làm phiền chị nữa đâu ạ.”Lý Nghệ đi theo Đường Phỉ đến vườn voi, bước vào chuồng voi, nhìn Vân Tử một chút rồi đá vào đống thức ăn.
“Ăn đi!”
Cô ta hét lên một cách cộc cằn và thiếu kiên nhẫn.
Vân Tử nhìn thấy cô ta, đôi mắt ngay lập tức rưng rưng ngấn lệ, vẻ mặt một ngày không gặp giống như ba năm đã trôi qua, muốn tới gần dụi dụi vào người Lý Nghệ.