Group Chat Vườn Bách Thú

Chương 1.1: Cõng không nổi quan tài

Tia nắng đầu tiên của buổi sáng chiếu vào ngọn cây của một khu rừng phía đông thành phố Lâm Thủy, một chiếc xe tải chở đầy các loại thịt, rau dưa và trái cây đang chạy trên con đường trong rừng, đi qua núi một đoạn nữa sẽ là vườn bách thú Hâm Hâm - đích đến của chuyến đi lần này, nếu chuyến đi lần này diễn ra tốt đẹp, sau khi trở về có thể được thanh toán phí chuyên chở của mấy tháng nay, vậy nên tâm trạng người lái xe rất tốt.

Chiếc xe dừng lại ở cửa phụ của sở thú.

Một nhóm nhân viên làm việc ở vườn bách thú ra đón tài xế, tất cả đều mặc quần áo lao động màu xám tro.

Người tài xế không nhịn được cười, mỗi lần đến đây đều cảm thấy vườn bách thú này giống như nhà tù, nhân viên mặt không cảm xúc, mặc dù họ mặc quần áo lao động nhưng với vẻ mặt này, nói họ là cai ngục ở nhà giam cũng không ngoa chút nào.

Những nhân viên này thuộc bộ phận phụ trách vận chuyển thức ăn của đám thú, đều là những người đàn ông thân hình cao lớn, tay thúc vào xe đẩy, từng người một thuần thục chuyển thức ăn lên trên xe đẩy.

Nhưng mà cuối hàng có một nữ sinh vóc dáng gầy gò, nhìn qua tuổi cũng không lớn lắm, trắng đến mức khá là nổi bật trong đám người. Ngoại hình khá, trông cũng ưa nhìn.

Lúc này Đường Phỉ đang xếp hàng trong đội ngũ đẩy xe đẩy, khi sắp đến lượt cô, một quả táo lục cục lăn ra ngoài từ trong túi của cô, lăn đến bên cạnh chân cô ấy.

Đưởng Phỉ khom lưng nhặt lên.

[ Một quả táo rụng sắp thối rữa]

Trước mắt xuất hiện mấy chữ này.

“Táo lần này vừa to vừa đỏ, rất ngon đúng không!” Tài xế ra vẻ khoa trương nói với Đường Phỉ.

Đường Phỉ cười cho có lệ, khó khăn ôm lấy một túi cải trắng, run rẩy bưng lên đặt vào xe đẩy, chỉ trong vài giây, mặt cô đã đỏ bừng. Có thể thấy rằng sức lực của cô không nhiều lắm, phải nói là công việc này thật sự khá là quá sức đối với cô ấy.

“Hôm nay tại sao La Đại Cương lại đồng ý cho các cô tự mình đến đây vận chuyển thế? Không phải bình thường toàn tìm công nhân bốc vác đến vận chuyển sao?” Tài xế ngậm điếu thuốc trong miệng, tiếp tục hỏi.

“Tôi là người mới.” Đường Phỉ cầm một túi cà rốt lên, đẩy chiếc xe đẩy lắc lư quay về.

Chỉ mới mấy bước, Đường Phỉ đã bị mọi người bỏ lại một đoạn khá xa, cô cũng không vội vã, đẩy chiếc xe đi từ từ.

“Cô gái, hay là tôi giúp cô nhé?” Hôm nay tài xế tốt bụng quá mức.