Tuấn Tịch nói:
Đời người, mấy ai chẳng có mộng tưởng, có ước mơ, thử hỏi nguyên do vì sao ư? Bởi vì ai cũng có người bản thân muốn chờ đợi, cho nên họ mới có cuộc sống vui vẻ hạnh phúc, trong sáng ngây ngô đến thế, họ sống hết mình. Nhưng tại sao? Cứ mỗi khi ta nếm thử cảm giác mộng tưởng đó, thứ chờ đợi ta lại là những cơn đau đớn tột cùng, khiến nước mắt lăn dài vô định…
……..
Sáng sớm chủ nhật.
Ánh mặt trời ấm áp dịu dàng tô điểm cho khu vườn thảo mộc.
Cha Lê dẫn Phá Hiểu tới kiểm tra tình hình phát triển của hoa cỏ một cách cẩn thận tỉ mỉ, công nhân cũng đã chất hết số hoa hồng tươi lên xe, chuẩn bị phân phối tới các cửa hàng bán hoa.
“Gần đây cha thấy con xuống sắc lắm, mặt mày rầu rĩ, có phải đang lo lắng cho kỳ thi tuyển sinh năm sau không?” Cha Lê dẫn con gái đi giữa những khóm hoa, lại vô tình thấy con gái uể oải ỉu xìu.
“Cha không yêu cầu con thi đậu trường đại học danh giá top đầu hay gì, cha chỉ cần con cố gắng mà thôi. Con chính là cô con gái ngoan làm cha tự hào.” Lê Phá Hiểu đi theo sau cha.
“Cha à, có chuyện này, con đã suy nghĩ về nó rất nhiều.”
Cô nhìn bóng lưng cao lớn của cha, một cảm giác ấm áp xúc động trào dâng trong lòng: “Nếu người chúng ta yêu cần chúng ta giúp đỡ, chúng ta có nên vươn tay cứu giúp họ một lần không cha?”
Cha Lê quay đầu.
Ông nhìn thẳng đôi mắt trong veo của cô con gái nhỏ, khẽ gật đầu: “Tất nhiên, con có thể ra tay giúp đỡ người mà con muốn giúp. Nhưng vấn đề là, con có đủ khả năng để giúp đỡ người đó hay không? Con kiên trì được chứ?”
Lê Phá Hiểu đứng im như phỗng.
Cha Lê duỗi tay, khẽ vỗ lên bả vai Phá Hiểu: “Cha biết người con đang muốn nói là Tuấn Tịch.”
Lê Phá Hiểu ngẩng đầu nhìn cha.
Cô gật đầu.
“Con muốn giúp anh ấy, nhưng mà con…”
“Có một câu nói rất chính xác, đó là chúng ta sợ hãi vì chúng ta ngu dốt!”
Cha Lê nhìn con gái với ánh mắt chăm chú, như thể ông chính là chỗ dựa kiên cố nhất cho cô gái bé bỏng kia: “Con biết rõ rằng loại bệnh đó không dễ lây lan như vậy, những thứ như chỉ cần chạm vào sẽ bị lây bệnh, hay hít thở chung bầu không khí cũng lây bệnh rồi v…v… Tất cả những thứ đó vốn là giả, vậy con đang sợ hãi điều gì?”
“…”
“Ngay cả một người bệnh nặng không cứu nổi vẫn kiên cường sống cuộc đời của mình, vậy tại sao những con người bình thường khoẻ mạnh như chúng ta lại trở nên hèn nhát đến thế? Cha chỉ muốn cho con biết, thời điểm con đưa ra quyết định, con nên suy tính xem bản thân có thể làm được tới mức nào, sau đó hẵng đi đến quyết định cuối cùng.”
Lê Phá Hiểu lắc đầu: “Con không biết.”
“Vậy nên con cần suy nghĩ thật kỹ.”
Cha Lê nở nụ cười ấm áp, ông giơ ngón tay gõ nhẹ lên trán Phá Hiểu: “Thượng đế ban cho chúng ta bộ não không phải để chúng ta đặt nó trên vai làm đồ trang trí! Cha tin, con gái cha có thể đưa ra quyết định tốt nhất.”
Lê Phá Hiểu ngẩng đầu nhìn cha.
Dưới ánh nắng ban mai, dáng vẻ khi cười của cha Lê tựa như một người anh trai dịu dàng luôn bao dung, ông có thể tiếp thêm rất nhiều sức mạnh cho bạn, khiến bạn tin rằng chỉ cần bạn cố gắng, kỳ tích sẽ xuất hiện.
Trong nhà kính trồng hoa.
Giang Tuấn Tịch đang điều chỉnh lại nhiệt độ của nhà kính trồng hoa, những chậu hoa phát triển rất tốt. Trong hồ nước ở trung tâm nhà kính, đoá hoa sen trắng đã nở rộ, cánh hoa sen xinh đẹp rung rinh dù không có gió.
Một bát thuốc bắc đặt trên mặt bàn.
Sau khi điều chỉnh nhiệt độ ổn thoả, Giang Tuấn Tịch đi tới trước bàn, bưng bát thuốc lên định uống cạn một hơi theo thói quen.
Số thuốc đắng ngắt ngập khắp khoang miệng anh, anh nhăn mày thật chặt, cảm giác ngực mình bị bóp nghẹn theo từng đợt, như thể có thứ gì đó chắn ngang cổ họng khiến việc hô hấp của anh trở nên khó khăn.
Cơn đau từ ngực truyền tới khiến anh tưởng mất mạng.
Giống như cơ thể rơi giữa đại dương băng giá, Giang Tuấn Tịch không thể dừng những tiếng ho khan đau đớn. Khi tiếng ho khan còn chưa dứt, Giang Tuấn Tịch cúi người với nét mặt khổ sở, rồi ngã xuống giữa nhà kính.