Anh Sẽ Nói Yêu Em Ở Thiên Đường

Chương 17: Em không có ý định cãi nhau với anh

Lý Chiếm Đình tươi cười, còn chưa nói xong, đã bị mấy tên nam sinh ghen tị xung quanh gạt chân ngã xuống đất: “Thằng nhãi này, hành động nhanh thật đấy!”

“Đầu heo.” Mặt Nhạc Tình càng đỏ hơn.

“Ồ!”

Lê Phá Hiểu và mấy nữ sinh khác kéo dài giọng nói, đôi mắt họ đầy nụ cười lấp lánh, Lê Phá Hiểu dùng khuỷu tay chọc chọc vào Nhạc Tình đang xấu hổ, cười tinh nghịch.

“Chẳng phải cậu nói viết lung tung thôi sao? Lộ tẩy rồi nhé!”

Nhạc Tình ngượng ngùng trợn mắt với nhìn Lê Phá Hiểu đầy, cô ấy lấy mảnh vải số của mình từ tay Phá Hiểu, nhìn thấy nụ cười bỡn cợt của cô, lại đỏ mặt thêm lần nữa.

Lúc nhá nhem tối.

Lê Phá Hiểu đã chạy thành công 3.000 mét nữ trong tiếng reo hò mà mọi người đang mong đợi, cô nghỉ ngơi một lúc, định quay lại lớp lấy nước khoáng mà quên mang theo.

Vì hầu hết tất cả học sinh trong trường đều đang tập luyện trên thể dục nên tòa nhà giảng dạy rất yên tĩnh.

Khi Lê Phá Hiểu đi ngang qua lớp 3 của khối 12, cô dừng bước.

Giang Tuấn Tịch đang ở trong lớp học.

Anh ngồi vào chỗ của mình, vị trí gần cửa sổ lớn, mà xung quanh bàn anh có vài cuốn sách, hầu hết là những câu chuyện về nhân văn và lịch sử.

Giang Tuấn Tịch đang ghé nằm trên bàn.

Anh vẫn đang ngủ, tiếng ồn ào từ sân chơi và âm nhạc từ đại hội thể thao vọng vào, nhưng anh vẫn ngủ rất ngon như thể anh cũng đặt mình vào khung cảnh náo nhiệt kia.

Khi anh ngủ, im lặng như một đứa trẻ hiểu chuyện.

Trái tim Lê Phá Hiểu khẽ động, cô đứng ở cửa lớp ngây người nhìn Giang Tuấn Tịch đang ngủ, bởi vì cô vừa mới chạy xong nên hơi thở hơi gấp gáp.

Anh bất ngờ bị giật mình và từ từ mở mắt ra.

Đôi mắt đen trầm tĩnh kia, vừa mở ra là có thể nhìn thấy rõ ràng Lê Phá Hiểu đứng ở cửa phòng học, nhưng cô vẫn không nhúc nhích, cứ đứng đó cho anh nhìn.

Giang Tuấn Tịch khẽ cau mày, anh ngẩng đầu khỏi bàn học, sau đó cầm lấy một cuốn sách trên bàn, chỉ lật sách ra đọc mà không nói lời nào, lật từng trang một, ngoảnh mặt làm ngơ với tiếng ồn ngoài cửa sổ, tựa như không hề nhìn thấy Lê Phá Hiểu đang đứng ở cửa.

Cô đi thẳng đến bàn của Giang Tuấn Tịch, anh ngước mắt lên và dùng ánh mắt ngăn bước chân cô lại, Lê Phá Hiểu sững sờ dừng lại, lớp học yên tĩnh đến mức khiến người ta khó thở, cô ngước mắt lên nhìn Giang Tuấn Tịch đang ngồi trước bàn làm việc, đột nhiên phá vỡ sự im lặng khó xử này.

“Anh Tuấn Tịch không tham gia bất kỳ sự kiện thể thao nào à?”

Vừa dứt lời, cô đã tự muốn cắn đứt đầu lưỡi của mình, tại sao có nhiều câu nói như vậy mà lại chọn một câu mở đầu như thế, đúng là ngu ngốc mà.

Với sức khoẻ của anh, sao có thể tham gia cuộc thi thể thao được chứ?

Giang Tuấn Tịch ngước mắt nhìn cô.

Anh không nói mà chỉ chậm rãi đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn khung cảnh sôi động trên sân thể thao, bóng người đang chạy, đôi môi anh lặng lẽ mím chặt, trên khuôn mặt tái nhợt là đôi mắt đen lạnh lùng, luôn khiến người khác cảm nhận được sự xa cách của anh.

“Không có.”

Không ngờ anh lại trả lời.

“Em nghe anh trai em nói Giản Vũ Hàm đã xuất viện rồi.”

Lê Phá Hiểu có cảm giác được yêu thương mà lo sợ, không biết tại sao lại muốn nói điều gì đó.

“Thật ra, Giản Vũ Hàm không bị gãy xương, là tại anh trai điên khùng thôi, nhưng cô ấy cũng bị thương một chút xíu. Tại anh trai em thích cô ấy, trong đại hội thể thao, anh trai em nói sẽ ghi tên viết tắt của hai người lên tấm vải số, như vậy sẽ giống như hai người đang chạy chung với nhau.”

Trái tim của Lê Phá Hiểu ngày càng trống rỗng.

Cô đã chọn một chủ đề tồi tệ nhất, lại còn nhất quyết thao thao bất tuyệt về nó không ngừng, giống như nếu tạm ngừng thì sẽ khiến anh xấu hổ khó chịu vậy.

Giang Tuấn Tịch đột nhiên đứng dậy khỏi bàn làm việc.

Anh bỏ tất cả sách vở trên bàn vào cặp sách, sau đó xoay người đi ra khỏi phòng học. Lê Phá Hiểu thấy anh vì mình mà rời đi nên vội vàng nói:

“Anh đừng đi, em không có ý định cãi nhau với anh, em chỉ muốn nói với anh rằng em vẫn muốn làm bạn với anh, giống như bạn bè tốt trước đây vậy, em không ngại… bệnh của anh…”

“…” Giang Tuấn Tịch im lặng, đôi mắt anh càng tối hơn, anh vẫn tiếp tục đi về phía trước.

“Anh Tuấn Tịch...”

Lê Phá Hiểu lo lắng: “Mặc kệ mẹ em nói gì, em vẫn cảm thấy Giang Tuấn Tịch vẫn là anh Tuấn Tịch như trước, không có gì thay đổi cả. Trong lòng em, anh Tuấn Tịch cũng giống như một người bình thường mà thôi.”

Giang Tuấn Tịch im lặng dừng lại.