Anh Sẽ Nói Yêu Em Ở Thiên Đường

Chương 11: Phá Hiểu, tránh xa cậu ta ra

Đôi mắt của ông nội Giang tràn đầy sự kinh hãi: "Tuấn Tịch!"

Không khí trong sân dường như đóng băng ngay lập tức.

Giang Tuấn Tịch bị đập một gậy vẫn đứng yên không nhúc nhích, anh im lặng nhìn Lê Phong đang đứng trước mặt mình, trong đôi mắt đen của anh có một tia sáng lặng lẽ.

"Như thế này đủ chưa?" Anh khẽ lên tiếng.

"Cái gì... đủ ư?!" Lê Phong hơi sửng sốt, cũng không ngờ Giang Tuấn Tịch sẽ biểu hiện như vậy, anh ta không biết có nên vung cây gậy thứ hai hay không.

“Tuấn Tịch…”

Ông nội Giang đau lòng lảo đảo đi lên, tay vỗ lên vai Giang Tuấn Tịch, thấy Giang Tuấn Tịch khẽ run lên, ông liền hoảng hốt thu tay lại.

"Tuấn Tịch, sao cháu không né? Sao phải nhận cái này..."

"Ông nội."

Giang Tuấn Tịch nhìn ông nội rơi nước mắt, thấp giọng an ủi ông: "Ông không biết đâu, cháu đáng bị đánh, hôm nay cháu đã làm sai."

Giọng điệu của anh cực kỳ bình tĩnh.

Lê Phá Hiểu kinh ngạc ngẩng đầu lên, anh cũng biết mình đã làm sai ư? Đó là lý do tại sao anh ta sẵn sàng chịu đựng một đòn đánh dã man như vậy từ anh trai ư?

Bùm...

Cửa chính bị đá tung ra một cách thô bạo, sau đó là tiếng mẹ Lê nhắc nhở: "Tiểu Phong, chạy mau đi, cha con muốn đánh con đấy."

Lê Phong vừa quay đầu lại đã thấy cha đang đang chạy về phía mình trong cơn thịnh nộ.

Lê Phong lập tức quay người bỏ chạy.

Cha Lê đã rất tức giận với đứa con trai này, ông đuổi theo với dáng vẻ không đánh một trận thì sẽ không bỏ qua, trong khi mẹ Lê thì lo lắng chạy theo ông suốt quãng đường.

"Chồng à..."

Trong sân lập tức chỉ còn lại ba người: Ông nội Giang, Phá Hiểu và Tuấn Tịch.

Ông nội Giang đang cẩn thận chạm vào bờ vai bị thương của Tuấn Tịch: "Tuấn Tịch, cháu có bị thương nặng không? Có đổ máu không? Để ông đi gọi bác sĩ Sở..."

"Không cần đâu ông nội."

Giang Tuấn Tịch cảm nhận được sự căng thẳng của ông nội, anh cố gắng an ủi ông, miễn cưỡng nở một nụ cười nhợt nhạt: "Cháu không sao, nhưng mà..."

Lời còn chưa dứt, trên mặt anh đột nhiên hiện lên một tia cực kỳ thống khổ.

Thân hình gầy gò thẳng tắp ngã qụy xuống, ông nội Giang không thể kéo anh lại, đầu của Giang Tuấn Tịch rơi xuống bãi đất ẩm, ông nội Giang luống cuống kéo anh lại, lòng bàn tay đυ.ng vào trán của anh, ông lập tức kinh ngạc đến mức biến sắc.

"Phá Hiểu, cháu bị sốt từ khi nào thế? Sao phát sốt sao mà không nói cho ông biết?"

Vẻ mặt đột nhiên hoảng sợ và kinh hãi của ông nội Giang khiến cho Lê Phá Hiểu đứng bên cạnh bắt đầu sợ hãi.

"Tuấn Tịch..."

Khi cô nhìn thấy ông nội Giang quỳ trên đất, ôm Tuấn Tịch đang thở hổn hển, sắc mặt tái nhợt vào trong l*иg ngực, không ngừng gọi tên anh, cô vội vàng nói:

"Anh Tuấn Tịch sốt sao? Trong nhà chúng ta có thuốc cảm mạo, cháu đi lấy cho anh ấy, ông nội Giang đừng vội, cháu đi lấy ngay…"

Lê Phá Hiểu lập tức chạy về nhà chính, lấy toàn bộ hộp thuốc trong nhà ra, sau đó chạy trở lại bên cạnh ông nội Giang, quỳ xuống bên cạnh Tuấn Tịch.

Cô lấy một nắm thuốc lớn từ trong hộp thuốc đưa cho ông nội Giang đang sụt sịt: “Ông nội Giang, thuốc này rất tốt, trị cảm sốt rất hiệu quả, ông đừng khóc nữa!”

Ông nội Giang luống cuống tay chân cầm lấy thuốc, nhưng nước mắt của ông chảy ra còn nhanh hơn, ông ôm Tuấn Tịch bằng một tay, nước mắt của ông rơi lã chã từng hàng.

"Phá Hiểu, thuốc này cứu không được Tuấn Tịch, không cứu được Tuấn Tịch."

"Được mà."

Lê Phá Hiểu nhìn ông nội Giang khóc lóc thảm thương, cô không biết phải làm gì, cô cầm một chai xi-rô hạ sốt và muốn đưa nó vào miệng Tuấn Tịch, nhưng tay cô vừa đưa ra thì Tuấn Tịch đang thở gấp bỗng khẽ mở mắt, bất lực đưa tay lên đẩy tay Lê Phá Hiểu ra.

Anh không cho phép bất cứ ai chạm vào anh!

Lê Phá Hiểu cau mày, và khi bàn tay của Tuấn Tịch đưa ra, cô nắm lấy lòng bàn tay lạnh lẽo của anh, sau đó nắm chặt tay anh.

Trong làn ánh sáng mờ nhạt bao phủ toàn bộ sân nhà, cô vẫn nắm chặt tay anh.

Thân thể Tuấn Tịch đột nhiên chấn động, anh giãy dụa một chút nhưng không thoát khỏi tay cô. Anh khó nhọc mở mắt ra, trong con ngươi đen láy hiện lên một tia sáng yếu ớt, phản chiếu cô gái bên cạnh anh.

Cô ở bên cạnh anh, nắm chặt tay anh.

Ngay lúc đó.

Trong l*иg ngực đột nhiên có một cỗ cảm xúc kỳ dị dâng trào cuồng nhiệt, còn nóng hơn nhiệt độ trên trán. Anh nằm ngửa, ngơ ngác nhìn Lê Phá Hiểu bên cạnh mình.

Dường như hơi nóng sôi sục sắp trào ra khỏi l*иg ngực của anh.

"Phá Hiểu!"

Tiếng hét chói tai đột ngột làm gián đoạn khoảnh khắc xúc động và tốt đẹp đó, mẹ Lê vừa quay trở lại đã nhìn thấy đôi bàn tay nắm chặt của Lê Phá Hiểu và Giang Tuấn Tịch.

"Buông cậu ta ra! Phá Hiểu, tránh xa cậu ta ra!"

Như nhìn thấy con gái mình sắp bị nhiễm bệnh dịch đáng sợ, mẹ Lê định nhảy lên kéo con gái lại nhưng một giọng nói trong trẻo lanh lảnh của Lê Phá Hiểu đã ngăn bà lại.

"Mẹ, sao mẹ lại khắt khe với anh Tuấn Tịch như vậy?" Lê Phá Hiểu không chịu buông tay Giang Tuấn Tịch: "Anh Tuấn Tịch bị bệnh, chúng ta nên chăm sóc anh ấy, tại sao mẹ lại nói những lời khó nghe như thế chứ?"

"Câm miệng, mẹ là mẹ của con đấy!"

Sắc mặt mẹ Lê tái nhợt, đồng tử căng chặt, chỉ tay về phía Lê Phá Hiểu đang ở bên cạnh Tuấn Tịch: "Lê Phá Hiểu, mau qua đây, buông Giang Tuấn Tịch ra!"

"Không, con không qua!" Lê Phá Hiểu không chịu buông tay, đôi mắt bướng bỉnh nhìn mẹ mình.

Ông nội Giang cũng không chịu được nữa, ông nhìn mẹ Lê khẩn cầu: “Bà đừng lo lắng, Tuấn Tịch nhà chúng tôi…”

"Lê Phá Hiểu!"

Mẹ Lê bị con gái ép đến mức thần kinh căng thẳng, không nghe thấy ai nói gì nữa, lớn tiếng quát: "Nếu con muốn chết thì cứ ở bên nó đi!"

Rốt cuộc Lê Phá Hiểu cũng chịu không nổi: "Mẹ… đừng nói nữa! Tuấn Tịch..."

"Giang Tuấn Tịch bị AIDS!"

Một tiếng hét tàn nhẫn đó làm những con chim đang nghỉ ngơi yên bình trên cây sung giật mình, mẹ Lê kinh hoàng liếc nhìn Giang Tuấn Tịch, đột nhiên nổi cơn thịnh nộ điên cuồng.

"Em trai Giang Tuấn nghĩa của nó chết vì AIDS, trong tương lai nó cũng sẽ chết, nếu con đến gần nó, con cũng sẽ chết!"

Giọng nói này giống như một cơn ác mộng khủng khϊếp!

AIDS!

Đó là một từ gần như tương đương với ác quỷ!

Màng nhĩ của Lê Phá Hiểu đột nhiên nổ tung, toàn thân cô lạnh toát, đầu óc cô như đóng băng và trống rỗng, đợi đến khi Lê Phá Hiểu phản ứng lại, cô mới nhận ra rằng...

Giống như để tránh một tai họa đáng sợ nào đó, trong khoảnh khắc sợ hãi ấy, cô đã tàn nhẫn hất tay Giang Tuấn Tịch ra! Hơn nữa cơ thể cũng lùi ra xa giống như chạy trốn...

Cô rời bỏ anh!

Cô mở to hai mắt, trong mắt thoáng chốc có chút hoảng hốt và sợ hãi.

Khoảng sân vắng lặng đến đáng sợ.

Ông nội Giang nhìn Lê Phá Hiểu đang chạy trốn, một tia buồn bã bi thương hiện lên trong mắt ông.

Giang Tuấn Tịch đang nằm trong vòng tay của ông dường như đã đoán trước được hết thảy, anh yên lặng nhắm mắt lại, hơi quay đầu lại, một giọt nước mắt dọc theo khóe mắt lặng lẽ trượt xuống...

Giọt nước mắt đó...

Không ai có thể nhìn thấy...

Lời của Phá Hiểu:

Lúc đó tôi không biết rằng phản ứng gần như bản năng của mình lại gây tổn hại lớn cho anh ấy, thật sự là còn đau hơn cả gϊếŧ anh ấy, thế giới là như vậy, nếu bạn không có bản lĩnh giúp đỡ một người thì đừng cho người ta hy vọng, bởi vì bạn cho một người hy vọng rồi lại phủi bỏ trách nhiệm cướp đi, đây mới là điều tàn nhẫn nhất!