"Yên tâm, em sẽ không tới gần anh đâu."
Lê Phá Hiểu nhướng đôi mi dài, ánh mắt trong veo nhìn anh: "Em chỉ cảm thấy nên tới hỏi anh một câu, tại sao anh lại biến thành như vậy?"
Giọng điệu của cô ẩn chứa một chút trách móc.
Giang Tuấn Tịch quay đầu lại, giọng điệu bình tĩnh như thể anh đang đối xử với một người xa lạ: "Tôi không cần cô xen vào chuyện của tôi."
"Anh của trước kia không phải như thế!"
Lê Phá Hiểu không thèm để ý đến lời nói lạnh lùng của anh, cô nhìn thẳng vào anh, giọng nói vô cùng trong trẻo mà kiên định: "Khi còn nhỏ chúng ta không phải là bạn tốt sao? Anh dẫn em bị mù đi khắp mọi ngóc ngách, bảo vệ em khỏi bị người khác bắt nạt, đánh nhau với những người gọi em là đồ mù..."
Giang Tuấn Tịch quay chiếc xe đạp lại, quay lưng lại với Lê Phá Hiểu rồi đẩy xe về phía trước.
Anh không thèm để ý đến cô!
"Tại sao! Tại sao bây giờ anh lại thành ra thế này?!"
Lê Phá Hiểu tức giận trước dáng vẻ coi thường của anh, hai mắt như tuyết sáng ngời: "Em… hiện tại em rất ghét anh Tuấn Tịch, sao anh có thể trơ mắt nhìn Giản Vũ Hàm ngã xuống trước mặt anh chứ? Anh kéo tay cô ấy một cái thì chết à? Cho dù anh mắc bệnh sạch sẽ thì cũng không cần phải…”
Tuy nhiên, Lê Phá Hiểu còn chưa nói xong, Giang Tuấn Tịch đã đi rất xa, cô tức giận đến mức trừng mắt tròn xoe, nắm chặt tay và hét lớn:
"Được rồi, nếu anh Tuấn Tịch đã biến thành người lạnh lùng như vậy, sau này em sẽ đi tìm em trai Tuấn Nghĩa của anh, em ghét người ích kỷ như anh Tuấn Tịch.”
Giang Tuấn Tịch đột nhiên dừng bước.
Thấy lời nói của cô cuối cùng cũng có chút tác dụng với anh, Lê Phá Hiểu không khỏi hơi ấm lòng, dù sao anh cũng không hoàn toàn biến thành người máu lạnh.
Cô nhanh chóng bước tới và đứng bên cạnh Giang Tuấn Tịch.
“Giản Vũ Hàm vẫn còn trong bệnh viện đó.” Cô nghiêng đầu nhìn anh, dưới ánh hoàng hôn phản chiếu, đôi mắt Giang Tuấn Tịch tĩnh lặng như hai vực sâu không đáy.
"Anh Tuấn Tịch, chúng ta cùng nhau đi gặp cô ấy đi, anh nên xin lỗi cô ấy mới đúng."
"Đừng bao giờ nhắc đến em trai tôi nữa."
Giống như không nghe thấy những lời tiếp theo của Lê Phá Hiểu, Giang Tuấn Tịch đột nhiên quay đầu lại, tầm mắt của anh chạm vào mắt Lê Phá Hiểu: "Đừng nhắc đến cậu ấy trước mặt tôi, và đừng gọi cái tên Tuấn Nghĩa này nữa."
Lê Phá Hiểu bối rối: "Tại sao?"
"Bởi vì – cậu ấy đã chết."
******
Buổi tối.
Bàn ăn tối của nhà họ Lê luôn ấm cúng sum vầy.
Mẹ Lê bưng sườn đặt lên bàn, cha Lê bận rộn cả ngày với công nhân cũng đã rửa tay chuẩn bị bắt đầu ăn, còn Lê Phá Hiểu thì ngồi ở cạnh bàn, mặt buồn rười rượi dùng đũa chọc chọc vào bát cơm.
Mẹ Lê nhìn cô, còn cho rằng cô vẫn còn buồn về chuyện cãi nhau ngày hôm qua.
"Không ăn nổi thì ăn thêm canh đi."
Mẹ Lê đặt một bát canh cá tươi trước mặt Lê Phá Hiểu đang im lặng: “Đây là canh cá cơm con thích nhất, ăn khi còn nóng đi.”
Lê Phá Hiểu ngẩng đầu lên, thấy nụ cười ấm áp của mẹ, cô không giận mẹ nữa, cô sụt sịt và nở nụ cười với mẹ mình.
"Cảm ơn mẹ."
Mẹ Lê gật đầu, bà ngồi xuống bàn, nhìn chiếc ghế trống đối diện: "Sao Tiểu Phong vẫn chưa về? Còn chơi bóng rổ ở trường à?"
Mọi người đều biết rằng Lê Phong nghiện chơi bóng rổ.
Cha Lê đang nghiên cứu phương pháp trồng hoa mới nhất trong tay, nghe thấy mẹ Lê nói thì giật mình ngước lên: “Đúng vậy, cũng muộn rồi, cũng nên về rồi chứ.”
"Chắc anh trai đang ở trong lớp bổ túc đó ạ."
Biết anh trai đi gặp Giản Vũ Hàn, Lê Phá Hiểu vội vàng bao che cho anh trai: "Quy định mới của trường là những học sinh đứng ở vị trí sau 100 phải học thêm."
Cha Lê đặt cuốn sổ tay trong tay lên bàn, thở dài nói: “Điểm số của Tiểu Phong quá kém, cũng nên học phụ đạo, nếu không cha lo lắng nó sẽ không thể học đại học luôn quá.”
Bà Lê bất đắc dĩ cười cười: "Vậy chúng ta ăn cơm trước đi."
Trên bàn cơm.
Lê Phá Hiểu ăn một ngụm cơm, sau khi suy nghĩ thật lâu, cuối cùng chậm rãi ngừng đũa.
Cô ngẩng đầu nhìn cha mình ở bên kia bàn, đôi mắt trong veo của cô có ánh sáng dịu dàng như ngọc: "Cha, Tuấn Nghĩa em trai của anh Tuấn Tịch đã chết như thế nào vậy ạ?"
Ngay khi cô vừa thốt ra lời này, bụp một cái, sắc mặt mẹ Lê cũng thay đổi, chiếc thìa trong tay rơi vào trong bát canh cá cơm, nước canh lập tức bắn tung tóe khắp nơi.