Lê Phá Hiểu hơi ngạc nhiên, cô cất tượng gỗ đã được giữ gìn nhiều năm vào trong túi quần, thu hồi sự thất vọng trong ánh mắt của mình, giả vờ như không có chuyện gì rồi cười cười nhìn xung quanh.
"Thật tình cờ, lần đầu tiên trở về sau khi sáng mắt đã thấy anh Tuấn Tịch, nhưng vẫn chưa thấy em trai Tuấn nghĩa đâu cả, cậu ấy ở đâu vậy? Có phải đi học ở nơi khác rồi không?"
Ánh mắt của Giang Tuấn Tịch nhẹ nhàng dừng lại một lát, nhưng anh vẫn không nói gì, chỉ mãi làm việc của mình.
Trên người anh còn có mùi chua đắng của thảo dược.
Anh chăm chỉ di chuyển vài chậu cây, lấy những chậu cây ra khỏi giá, đặt vào nơi bóng râm, hoàn toàn không để ý đến Lê Phá Hiểu vẫn đang đứng trong căn nhà kính. Giang Tuấn Tịch tiếp tục bận rộn mà không nói một lời nào cả.
"Để em giúp anh."
Nhìn thấy Giang Tuấn Tịch có chút khó khăn di chuyển một chậu cây lớn, Lê Phá Hiểu xung phong tự nguyện bước nhanh đến, đưa hai bàn tay ra để cầm đáy chậu cây, ngón tay của cô tiếp xúc với ngón tay của Giang Tuấn Tịch.
Chỉ là một cái chạm nhẹ thôi!
"Đừng chạm vào tôi!"
Khuôn mặt của Giang Tuấn Tịch bất ngờ thay đổi, anh đột nhiên đẩy mạnh chậu cây trong tay, cả người bắt đầu lùi lại, Lê Phá Hiểu không kịp phản ứng, một mình cô không thể nắm giữ chậu cây nặng đó được.
Ầm!
Chậu cây rơi khỏi tay Lê Phá Hiểu, va chạm với mặt đất, chậu cây bị đập vỡ thành mảnh vụn, chỉ còn lại rễ cây lẫn với bùn đất và lá rách trải đều trên đất.
Lê Phá Hiểu giật mình đứng chôn chân tại chỗ.
Cô không ngờ Giang Tuấn Tịch sẽ phản ứng nhạy cảm như thế, giống như anh sợ hãi cô vậy, không biết anh sợ gì, dáng vẻ này khiến Lê Phá Hiểu có cảm giác giống như chỉ cần một cái chạm nhẹ vào cô thì anh sẽ gặp chuyện gì đó rất xui xẻo.
Giang Tuấn Tịch đứng ở một nơi cách cô vài bước chân, đôi môi khẽ run nhè nhẹ, ánh mắt tràn đầy vẻ đề phòng thậm chí là thù địch.
"Anh Tuấn Tịch..."
Lê Phá Hiểu không biết phải làm sao, chỉ nói một câu như thế, cô không biết mình phải làm gì tiếp theo, chỉ biết, như thể mọi sự tốt đẹp của cô đối với anh đều bị anh hiểu lầm.
Nhưng...
Rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu chứ?
"Phá Hiểu."
Tiếng gọi của mẹ Lê truyền từ bên ngoài nhà kính, giọng của bà hơi gấp gáp, sau đó, cửa nhà kính nhanh chóng được mở ra, khi ánh mắt của mẹ Lê nhìn về phía hai người đang đứng đối diện, bà giống như muốn nổi cơn tam bành.
Ánh mắt của bà quét qua Giang Tuấn Tịch, rồi quét qua chậu cây vừa rơi vỡ ở giữa hai người, đột nhiên bà hoảng sợ, lớn tiếng quát:
"Phá Hiểu, sao con lại ở cùng một chỗ với cậu ta!"
Mẹ Lê đột nhiên thay đổi tính cách hiền lành của ngày xưa, bà lao tới như một con gà mái bảo vệ con gà con, dùng một tay kéo Lê Phá Hiểu ra phía sau mình.
Một màn này khiến Lê Phá Hiểu hoàn toàn ngẩn ngơ.
Nhưng tình cảnh tiếp theo thật sự khiến Lê Phá Hiểu hoàn toàn bị sốc.
Như phản xạ tự nhiên, mẹ Lê lại thuận tay nắm lấy một cốc nước ở trên giá và ném về phía Giang Tuấn Tịch, hoàn toàn là tư thế tự vệ.
"Cậu đã làm gì với con gái tôi? Sao cậu dám lại gần con gái tôi hả?"
Cốc nước ném vào má của Giang Tuấn Tịch, sau đó rơi xuống đất.
Trên khuôn mặt của Giang Tuấn Tịch không có biểu cảm gì, ánh mắt an tĩnh đến cực điểm, chỉ im lặng đứng đó, như thể hành động của mẹ Lê là điều anh đã dự đoán trước.
"Mẹ!"
Lê Phá Hiểu mở to hai mắt, choáng váng nhìn hành động của mẹ mình, cô không thể tin vào điều mình đã thấy: "Mẹ, bà đang làm gì thế?"
"Đừng hỏi nhiều!"
Mẹ Lê quay đầu, ôm lấy con gái mình, kéo cô ra khỏi nhà kính: "Ngay lập tức quay về với mẹ, sau này cấm con được lại gần cậu ta, không được tiếp cận cậu ta một chút nào nữa!"
"Mẹ, sao mẹ lại làm như thế?!"
"Câm miệng cho mẹ!"