Anh Sẽ Nói Yêu Em Ở Thiên Đường

Chương 1: Trở về nhà

Lời độc thoại của Phá Hiểu: Trong một ngày, có hai khoảnh khắc đẹp nhất, một là bình minh rạng đông, thời khắc của sự ra đời, và một cái khác là hoàng hôn lung linh, thời khắc cuối cùng của ánh sáng. Đó là những lời Tuấn Tịch từng nói với tôi.

Đến bây giờ, tôi vẫn nhớ như in.

Ký ức của chúng ta là một điều rất kỳ diệu, nó giống như cảnh phim được khắc sâu trên bức màn phim, được tô vẽ một cách nhẹ nhàng, nhưng mỗi khi hồi tưởng lại, chúng ta sẽ cảm thấy vừa đẹp đẽ lại vừa bi thương, trái tim cũng trở nên mềm mại theo những ký ức đó.

Vì trong những năm tháng thanh xuân của chúng ta, luôn có những chuyện như vậy xảy ra, chúng ta sẵn sàng tự tin ở bên cạnh một người, dành sự quan tâm sâu sắc cho một người. Nếu chúng ta có khả năng dùng bút ghi lại câu chuyện như thế này, nó sẽ trở thành một kỷ niệm mãi mãi không thể mục nát. Tôi nghĩ rằng, chúng ta nên đặt cho nó một cái tên, gọi nó là:

"Cuộn phim văn bản, thiên đàng trên giấy."

-----------------------------------

Lời của Tuấn Tịch: Lần đầu tiên nhìn thấy em, vẻ đẹp tươi sáng của em giống như ánh sáng trắng tinh khiết trong khoảnh khắc bình minh, làm cho anh xấu hổ không dám đối diện với em. Anh chỉ có thể tránh né, bỏ chạy, bởi vì ánh sáng rực rỡ của em luôn làm cho anh nhận ra mình đã đang và sẽ có một tương lai tối tăm đau khổ đến nhường nào!

......

Lê Phá Hiểu trở về ngôi nhà của cô trong một buổi sáng sớm, vườn thảo mộc Lưu Ly ở thành phố Thường Thanh.

Cô tự bắt taxi từ sân bay trở về nhà, không nói với ai để tạo ra một chút bất ngờ cho người mẹ yêu thương và người cha nghiêm khắc của cô.

Từ khi đi nước ngoài chữa mắt vào năm bảy tuổi, cô đã ở lại nước ngoài suốt mười năm cho đến nay với ông ngoại. Mẹ cô luôn gọi điện nói rằng bà rất nhớ cô. Bây giờ cô đã trở về, không biết khi nhìn thấy cô, mẹ sẽ hạnh phúc đến nhường nào?

Khi nghĩ đến điều này, Lê Phá Hiểu nhẹ nhàng nhếch khóe miệng lên, nở nụ cười hí hửng.

Chiếc taxi nhanh chóng chạy tới vườn thảo mộc Lưu Ly.

Lê Phá Hiểu trả tiền cho tài xế, kéo chiếc vali màu đen, bước nhanh tiến vào cánh cổng đẹp như cổ tích của vườn thảo mộc Lưu Ly, cô hào hứng mở cổng, trên khuôn mặt trắng nõn nở nụ cười hạnh phúc.

Khoảnh khắc cô đẩy cổng ra.

Chỉ trong một cái chớp mắt.

Một mảng vàng óng, đầy đặn sáng mắt thấm vào đôi mắt trong xanh của cô, đi kèm theo đó là hơi thở đầy nắng của bông hoa hướng dương.

Lê Phá Hiểu bỗng dưng đứng ngây tại cổng.

Dưới ánh sáng bình minh.

Bông hoa hướng dương tươi sáng vàng rực đang được ánh sáng dịu dàng của bình minh bao phủ.

Bên cạnh cây hoa hướng dương, một chàng trai đang ngồi bên bàn dưới tán cây bàng, cầm một chiếc dao khắc, nghiêm túc chạm khắc tấm gỗ một cách tỉ mỉ. Đôi tay của anh mảnh mai thon dài, tấm gỗ đang dần thành hình dưới bàn tay thoăn thoắt của anh, giống như nhảy múa trên bàn phím của cây đàn piano.

Anh rất gầy, cũng rất cao, bởi vì anh đang chìm đắm trong việc điêu khắc, nên anh trầm lặng như không còn tồn tại trên thế gian này.