Mộ Dung Chí Tôn

Chương 61

Lão nhân họ Hà thở ra nhè nhẹ:

- Tất cả sẽ được y như thế với điều kiện mọi lời Mộ Dung thiếu hiệp nói đừng chỉ là khẩu thuyết vô bằng. Xin được chỉ giáo.

Mộ Dung Bạch nhẹ gật đầu và quay trở lại với nhân vật lúc nãy. Là đệ tử phái Điểm Thương được tiến cử vào Bách Gia Tử Sĩ:

- Tại hạ xin mạo muội giải thích thế này, nếu không đúng cũng đừng cười chê. Có phải chiêu của nhân huynh vừa rồi chỉ mới phô diễn một thủ một công? Đạo lý võ học, dù của môn phái nào cũng thế, thường cẩn trọng công có thủ hoặc khi phòng thủ cũng hờm sẵn một vài vị thế để nếu cần. Không bỏ lỡ cơ hội phản công ngay, gọi là phản thủ hoàn công. Hãy nói xem, những gì tại hạ vừa kiến giải đến đây là đúng hay sai?

Nhân vật nọ gật đầu:

- Những gì thiếu hiệp vừa nói do chỉ là điều cơ bản, bất luận ai sau khi nhập môn đều biết. Hiển nhiên không thể sai. Thế nhưng..

Mộ Dung Bạch xua tay:

- Xin đừng vội, trái lại hãy cứ để tại hạ nói. Chỉ khi nào không đúng, tự khắc tại hạ sẽ xin nhân huynh điểm hóa. Còn bây giờ, hãy trở lại với chiêu vừa rồi, tại hạ chợt nhận ra tại sao nhân huynh bảo chỉ còn hai biến hóa đã vì từ tâm nên giấu bớt? Đó là vì hai biến hóa đó cùng xuất phát từ phần thủ, phòng trường hợp gặp đối phương cao minh hơn thì hai biến hóa này ngay lập tức đổi thành sát chiêu, bức đối phương một là sa tử địa, hai là phải lùi, nhượng lại tiên cơ tiến chiêu cho nhân huynh. Nhưng nếu đối phương vẫn cao minh hơn, không dễ sa tử địa, cũng không chịu lùi, trái lại kịp phát chiêu và dồn ngược nhân huynh vào tử địa thì sao? Do vậy, nếu cũng với chiêu đó, nhân huynh có thêm một biến hóa hờm sẵn nữa, sẽ là một hư chiêu, nhưng vẫn đủ cho đối dè dặt, không dám manh động dù là nhất thời, có phải nhân huynh cũng chiếm được tiên cơ bất chấp bản lãnh đối phương cao minh như thế nào?

Nhân vật nọ càng nghe càng phục, cứ gật đầu theo từng lời Mộ Dung Bạch nói, để rồi chợt nôn nóng hỏi ngay:

- Liệu có cách nào giúp biến hóa thứ ba như thiếu hiệp vừa luận giải thay vì là hư chiêu, nếu được một thực chiêu thì tốt hơn?

Mộ Dung Bạch dè dặt hơi ướm lão nhân họ Hà:

- Vãn bối cũng định nêu điều này, không biết Hà chưởng môn tiền bối có chấp thuận hoặc giả đừng vì thế mà khó chịu chăng?

Lão nhân họ Hà thở dài:

- Nghe một lời luận giải, nhất là lời cao minh, quả nhiên còn hơn bỏ ngàn ngày đọc sách. Xin được nghe thiếu hiệp chỉ giáo. Vì nếu ở biến hóa thứ ba, quả thật do chiêu đó từ lâu vốn dĩ vẫn vậy, thế nên chỉ được tệ phái sử dụng với mục đích thăm dò là chính, vạn nhất có thêm một thực chiêu nữa thì từ thăm dò chiêu này sẽ tăng lên bội phần lợi hại.

Mộ Dung Bạch thoáng mỉm cười:

- Chiêu này sẽ giữ nguyên dụng ý thăm dò hoặc để tỏ ra lễ độ nếu buộc phải vận dụng với đối thủ có thân phận ngang hàng trưởng bối. Vì một biến hóa nữa với tính năng như một thực chiêu được vãn bối sắp nói đây vẫn chỉ là dồn đối phương vào thế hạ phong. Bất luận đối phương bản lãnh cao minh đến bực nào. Quyết không có ý sát hại hoặc tỏ ra kém lễ trước đối phương. Xin hãy bảo lệnh đồ diễn lại chiêu đó với đầy đủ chân lực, chỉ xin nâng cao tả thủ thêm lên. Đừng để ngang tầm ngực,mà phải mường tượng là sắp sửa tấn công vào huyệt Hầu lộ của đối phương. Nếu được đích thân Hà chưởng môn tiền bối cùng lệnh đồ thử chiết chiêu giải chiêu này ắt sẽ dễ dàng phân định mức độ lợi hại đã đổi khác như thế nào nhiều hơn.

Lão nhân họ Hà ngẩn người.

- Nâng cao ta thủ lên cao hơn như thế.Ồ ..! cao minh, quả thật cao minh. Vũ nhi, hãy lại đây nào Sư phụ sẽ cố hóa giải, phần đồ đệ thì cứ làm theo chỉ giáo của Mộ Dung thiếu hiệp. Nào, khởi thức!

Nhân vật họ Vũ vì chỉ là đệ tử nên lúc thực hiện cũng còn phần nào dè dặt:

- Sư phụ, đệ tử xin thất lễ. Tiến chiêu!

“ Vù..”

Nhưng dù vậy,nghĩa là chiêu của họ Vũ chưa được tận lực triển khai. Thế mà lão nhân họ Hà không những chưa kịp chiết giải. Trái lại chỉ chớp mắt còn bị tay tả của đồ đệ chạm ngay vào huyệt Hầu lộ, sinh mạng lập tức như hóa thành trứng để đầu đẳng.

Họ Vũ thất kinh lùi ngay:

- Đệ tử đắc tội!

Còn lão nhân họ Hà dù hụt chết vẫn đột nhiên phá lên cười.

- Lợi hại. Quả nhiên lợi hại. Nào, Vũ nhi mau thay sư phụ, tuần tự diễn lại hết pho chưởng pháp. Tuy chỉ có sáu chiêu nhưng nếu cứ mỗi chiêu đều đạt mức độ lợi hại như vừa rồi thì toàn pho chưởng pháp sẽ trở thành tuyệt học trấn môn của phái Điểm Thương chúng ta.

Nhưng Mộ Dung Bạch vội ngăn lại:

- Thời gian hãy còn nhiều, không phải tại hạ hẹp lượng nhưng để chư vị tin mới xảy ra cảnh huống như vừa rồi. Thật ý của tại hạ là nếu chư vị đã trọn tin, thoạt tiên xin hãy lo nghĩ ngay cho sinh mạng Bạch lão ca ca.

Công Tôn Phụng gật đầu phụ họa ngay:

- Cứu nhân như cứu hỏa. Ý tiểu nữ muốn nói, chỉ cần chư vị thật tâm tỏ ra luôn vì đại cục, xứng là Bach Gia Tử Sĩ, thì phu quân của tiểu nữ cũng sẽ vì vận mạng võ lâm, quyết không để chư vị thất vọng.

Mọi người gật đầu tán đồng, chỉ riêng Tuệ Giác Đại sư là phần nào miễn cưỡng.

Liễu Thanh Huệ phát hiện sự thể, vội hỏi:

- Phương trượng Đại sư như có ý gì chăng?

Nào ngờ chỉ nghe Tuệ Giác Đại sư giật mình và bối rối bảo:

- Lão nạp ư? Không! Không có ý gì đâu, chỉ là.. chỉ là…

Mộ Dung Bạch đoán ra:

- Phải chăng phương trượng đang có nan đề nhưng cảm thấy ngại nên chẳng dám bày tỏ? Có liên quan đến tại hạ chăng? nếu có, tại hạ xin rửa tai kính cẩn nghe.

Tuệ Giác vẫn bối rối, nhìn mọi người, sau đó mới miễn cưỡng thở dài:

- A di đà Phật! Qua diễn biến khá thuận lợi vừa xảy ra cho phái Điểm Thương, lão nạp tỉnh ngộ và nhận biết rằng chính là nhờ thông tuệ nên Mộ Dung thí chủ thay vì chỉ điểm hóa chiêu thức thì trái lại còn hơn thế nữa, là đã vô tình khởi phát một đường lối sở học hoàn toàn khác. Cao minh hơn cho toàn thể phái Điểm Thương sau này. Vậy đúng chăng nếu lão nạp nhận định cơ trí của Mộ Dung thí chủ thật sự đã vượt qua tổ sư tiền nhân khai sáng phái Điểm Thương? Và nếu cũng hành động được như thế, đối với tệ phái Thiếu Lâm chẳng hạn, sự thông tuệ của thí chủ cũng vượt quá Đạt Ma Tổ Sư đã sáng lập Thiếu Lâm phái?

Mộ Dung Bạch biến sắc, nhưng sau đó kịp trấn tĩnh và thở dài:

- Xin phương trượng chớ quá lời hoặc ngộ nhận và cho rằng tại hạ phô trương. Kỳ thực, tại hạ xin được thố lộ một điều. Đó là từ lâu, chính xác là ngay vài ngày đầu được ái thê chỉ điểm vừa công phu võ học vừa y thuật, tại hạ nhận thức ngay cả hai lĩnh vực này không chỉ có nhiều điểm tương đồng mà hầu như còn là một. Do vậy..

Công Tôn phụng chợt ngắt lời:

- Chỉ phần nào tương đồng thôi. Trừ phi chàng cho muội nghe một vài kiến giải nào đó đủ thuyết phục để muội tin cả hai thật sự chỉ là một.

Mộ Dung Bạch vụt để lộ sắc thái trầm tư:

- Ta nghĩ thế này. Bảo là một vì trong y thuật lúc phục dược, có phải dược tính thoạt tiên ngấm vào ngũ tạng, sau mới theo các kinh mạch dẫn khắp toàn thân? Có khi để thu hiệu quả nhanh hơn. Y thuật còn có thuật Kim Châm Đã Huyệt, tác động thẳng vào kinh mạch, giúp dược lực dẫn lưu toàn khắp và trọn vẹn? Vậy với võ đạo thì sao? Hãy nghĩ nội lực chính là dược lực. Nếu chỗ chứa nội lực là Đan Điền thì đại huyệt này cũng chính là nguồn khởi phát nội lực. Như ngũ tạng khởi phát dược lực. Cả hai đều theo các kinh mạch tản khai, một biến thành kình do là nội lực và dược lực dẫn lưu đến tận lòng bàn tay, gọi là chưởng. Một kia vì là dược lực, lại có phận sự hơi khác, là hóa giải và khu trừ bệnh tật, nên hiệu quả phát sinh chỉ bó hẹp trong phạm vi tấn công và tiêu diệt mầm bệnh. Suy rộng ra, chẳng phải cả hai vì có cùng công năng diệu dụng nên được xem là một, như nãy giờ ta đã nói sao? Và chính vì thế, nếu y thuật chỉ có một, hoặc do hãn hữu hơn nên có thêm một vài đường lối nào khác, thì tại sao võ đạo lại nảy sinh đến quá nhiều đường lối? Do mức độ lĩnh hội của từng vị khai sáng có sự chênh lệch chăng? hay do vị này mãi thiên về phương diện này, bỏ qua những phương diện còn lại nên cứ thế tự kiến giải khác đi, lâu dần hóa thành một đường lối hoàn toàn hữu biệt? Còn vị khai sáng khác cũng vì tự kiến giải phiến diện nên lại tạo một đường lối khác? Và sẽ như thế nào nếu các vị tiền nhân này được phép mầu làm cho tái sinh, cùng nhau gặp gỡ, cùng nhau luận đàm và kiến giải về những gì họ đã lĩnh hội? Có phải sẽ có người ắt thế nào cũng nhận ra, rằng đã vô tâm bỏ qua nhiều phương diện mà lẽ ra nếu họ chủ tâm hơn tất sở học lưu lại không chỉ có thế? Lời của ta liệu có quá đáng chăng? nàng có hiểu rõ ý ta chăng? Cả chư vị nữa, có thấu hiểu và cảm thông cho tại hạ đang mang tâm trạng hoang mang như thế nào chăng?

Tuệ Giác ngơ ngẩn thần tình:

- Kỳ tài! Lẽ ra nên nói Mộ Dung gia thời nào cũng sản sinh ra kỳ tài và thí chủ là bậc tài hoa nhất. Ắt là do ngay ngày đầu tiếp nhận võ học đã may mắn có thêm y thuật song hành bổ trợ nên mới có kiến giải tột cùng cao minh như thế này.

- Bạch sư phụ. Đệ tử có thể nhờ Mộ Dung Bạch tiểu thế huynh điểm hóa những chỗ vẫn còn mê muội?

Mộ Dung Bạch dường như không nghe lời của nhân vật nào đó vừa nói, vì đang mãi bàng hoàng nhìn Tuệ Giác Đại sư:

- Phương trượng vừa bảo tại hạ chính là hậu nhân của Mộ Dung danh gia? Có thể minh chứng chăng?

Nhưng loáng thoáng trước mặt Mộ Dung Bạch đã xuất hiện một nam nhân tuấn tú, vô tình che khuất khiến Mộ Dung Bạch hết nhìn thấy Tuệ Giác. Nam nhân tuấn tú đang mỉm cười với Mộ Dung Bạch:

- Tại hạ ở họ Độc Cô, độc danh là Phục. Vì kém phận nên lúc lên chín đã mất hết gia thân, may mắn được phương trượng sư phụ thương tình thu nhận. Lại do được chọn vào hàng Bách Gia Tử Sĩ nên hiện chưa thể xuất gia, cũng chưa cùng người đối địch bao giờ. Dám mong được cùng Mộ Dung Bạch tiểu thế huynh kết nghĩa, hoặc giả chỉ được hạ cố điểm hóa một vài chỗ mê muội cũng để khiến tại hạ ngàn lần cảm kích.

Mộ Dung Bạch thất vọng nhưng cố nén tiếng thở dài:

- Độc Cô Phục?! Được, tại hạ xin thuận ý. Chỉ mong lần sau Độc Cô huynh đừng quá nôn nóng như lần này. Vì lẽ ra nên để tại hạ thỉnh giáo thêm ở lệnh sư. Nào, bắt đầu đi.

Độc Cô Phục gật đầu:

- Tại hạ đã thất lễ ư? Được. Quyết sẽ không có lần sau. Xin cẩn trọng.

Và Độc Cô Phục chầm chậm tiến chiêu, chỉ là một chiêu vô lực đúng như điều lúc đầu Mộ Dung Bạch đã căn dặn và ai cũng nghe.

Thế nhưng chợt có tiếng Công Tôn Phụng khẽ kêu, đồng thời cũng có bóng của nàng cố tình tiến lại gần Mộ Dung Bạch:

- Phu quân sao không chịu chú tâm nhìn vào chiêu thức? Không khéo sẽ…

Đúng lúc đó chiêu của Đôc Cô Phục bất chợt nhanh lên và đổi thành hữu lực:

- Trúng!!

“ Ào..”

Tuệ Giác đang ở gần phía sau Độc Cô Phục cũng bật gầm:

- Suc sinh!! Sao ngươi dám.

Mắt Mộ Dung Bạch bị hoa, chỉ mơ hồ nhìn thấy ở trên miệng Độc Cô Phục xuất hiện một nụ cười độc ác. Nhưng đó đã là lúc kình lực của Độc Cô Phục chấn thẳng vào tâm thất Mộ Dung Bạch.

Công Tôn Phụng cũng đang gào hoảng loạn:

- Đại ca?!!

Mộ Dung Bạch bị chấn động. Không rõ vì tiếng thét của Công Tôn Phụng hay chỉ vì chấn lực do chưởng kình của Độc Cô Phục kích đúng vào tâm thất. Mộ Dung Bạch chỉ cảm nhận cùng với toàn thân bị chấn động thì từ nội thể cũng phát sinh đợt sóng kình trào dâng không làm sao ngăn cản hoặc tự kiểm soát. Và đợt sóng kình không chỉ ngay lập tức hóa giải chấn lực vừa từ bên ngoài đột nhập vào mà còn tạo ra một chấn kình mãnh liệt. Xuất phát từ tâm thất Mộ Dung Bạch, kích ngược vào chưởng tay của Độc Cô Phục khi ấy vẫn đưa ra phía trước.

“ Ầm..”

Độc Cô Phục bị chấn lùi:

Đó là lúc Tuệ Giác từ phía sau chồm vào Độc Cô Phục. Tương tự, từ phương vị khác Công Tôn Phụng cũng đang tận lực nhảy xổ vào Độc Cô Phục. Cả hai cùng xuất lực nhả kình và đối tượng chỉ là mỗi một mình Độc Cô Phục.

“ Bùng!!”

“ Bùng!!”

Độc Cô Phục gục xuống, chấp chới hất một tay lên cao, miệng thì trút tiếng gào cuối cùng:

- Mộ.. Dung.. phải … chết…

Liễu Thanh Huệ bỗng khẩn trương hô hoán:

- Ôi…Không, y ném độc..!! Tránh mau! Tất cả bế khí mau!!

Quá muộn.

Tuệ Giác và Công Tôn Phụng lảo đảo gục xuống. Toàn thân từ từ xạm đen. Thất khiếu rỉ huyết.

- Tỷ tỷ!!

Liễu Thanh Huệ lập tức ngăn lại:

- Chớ chạm vào!

Công Tôn Nữ bị cản, cơn cuồng nộ bộc phát

- Cút mau. Chính độc kế của bọn ngươi sát hại tỷ tỷ ta. Tiện tỳ phải chết!!

Và Công Tôn Nữ phát kình:

“ Ào…”

Liễu Thanh Huệ bị bất ngờ, quá muộn để lẩn tránh, đành bặm môi tận lực xuất thủ ngăn đỡ.

Nhưng

“ Ầm!!”

Công Tôn Nữ bản lãnh lợi hại hơn, Liễu Thanh Huệ bị kích lùi, miệng thổ huyết, lảo đảo suýt ngã. Chợt có Mộ Dung Bạch kịp đưa tay đón đỡ. Nên Liễu Thanh Huệ gượng lại được. Dù sắp hôn mê, Liễu Thanh Huệ vẫn cố thều thào, gọi Mộ Dung Bạch:

- Đừng để ai … chạm vào…rất độc.. Hự!

Mộ Dung Bạch cố gào lên:

- Công Tôn Nữ muội muôi!!

Tiếng kêu của Mộ Dung Bạch là động lực duy nhất khiến Công Tôn Nữ kịp rụt tay về, chỉ suýt nữa chạm vào tỷ tỷ Công Tôn Phụng. Nàng hốt hoảng quay mặt lại. Nhìn Mộ Dung Bạch:

- Tỷ phu có sao không?

Mọi diễn biến diễn ra quá nhanh và chỉ thoáng mắt giữa cục trường có đến năm người nằm bất động. Trong đó chỉ có lão Bạch Vân Thiên và Liễu Thanh Huệ là được mọi người biết chưa thể dễ chết. Họ nhìn nhau ngơ ngác, sau đó nhìn Mộ Dung Bạch đang gượng cười, bảo Công Tôn Nữ:

- Hãy mau bình tâm và thay ta giữ hộ Liễu chưởng môn. Ta không ngại độc, muội nhớ chứ? Vậy để ta đến giúp…giúp phu nhân của ta. Mau lên nào.

Công Tôn Nữ vượt qua cơn bàng hoàng xúc động đành ríu ríu làm theo lệnh Mộ Dung Bạch.

Mộ Dung Bạch tiến lại gần Công Tôn Phụng đúng vào lúc nghe Công Tôn Phụng nấc lên:

- Tam Kỳ Độc Hãn Thế!!

Mộ Dung Bạch chấn động, vội cho tay vào tìm khắp người Công Tôn Phụng:

- Tiểu Kiếm Ngư Trường? Ta muốn có ngay tiểu kiếm Ngư Trường! Dùng máu huyết của ta giải độc cho nàng.

Công Tôn Phụng lại nấc lên lần nữa:

- Đừng phí công…vô ích.. muộn rồi. Sa Nhược Thổ… hãy nghe thϊếp…Mộ Dung Uyển Nhi …cốt nhục của chúng ta… hiện ở …Sa Nhược…Hự!!