Hồi 20: Bách Gia tử sĩ viện sinh biến - Vạn Quỷ, Mộ Dung và U Minh
… Khi đã ổn định, Mộ Dung Bạch hỏi ngay Công Tôn Phụng:
- Liệu còn phương cứu vãn chăng?
Công Tôn chợt nhình quanh:
- Chàng bảo chúng ta có nên tiếp tục lưu lại đây chăng một khi tình thế của Bạch lão ca ca kể như vô vọng?
Liễu Thanh Huệ thở dài:
- Nếu Hoa Đà Đại Y Nữ cũng cam thúc thủ, thì sinh mạng của lão Hội chủ kể như phải chấp nhận đã đến hồi kết cục. Dù vậy, Liễu này thật chẳng còn lời nào hầu mong lưu giữ tam vị phu phụ lại. Chỉ xin cố nán lại, chí ít là đến lúc lão Hội chủ trút hơi thở cuối cùng. Cũng nhân đó cho mọi người đây có đôi lời minh bạch, vì biết rằng chính những nhân vật võ lâm Trung Nguyên đã không ít phen làm tam vị thất vọng, nhất là Mộ Dung thiếu hiệp.
Sau lời này, ai cũng nhìn Mộ Dung Bạch và chờ đợi. Nhất là Liễu Thanh Huệ, một chưởng môn nhân tuy trẻ tuổi xinh đẹp chỉ bằng đôi ba lời nói đã biến cục diện chuyển từ nguy thành an, như vừa xảy ra, huống hồ nàng còn là nữ nhân duy nhất dám tự khoác vào thân bốn chữ Bách Gia Tử Sĩ, chủ ý là vì toàn thể võ lâm Trung Nguyên để nếu cần thì sẵn sàng hy sinh tánh mạng.
Mộ Dung Bạch vẫn bình thản. Không nhìn ai, chỉ nhìn lão ca ca đang nằm thiêm thϊếp:
- Theo phụng muội, thật chẳng còn phương pháp nào khác? Hoặc giả còn nhưng bất khả?
Công Tôn Phụng nói:
- Đại ca hiểu và nói thật đúng. Vì như muội từng tỏ bày, trừ phi có Sầm Khiêm ở đây, thì dù muộn vẫn có cách giúp Bạch lão ca ca tạm chi trì sinh mạng hầu sống nốt chuỗi ngày tàn.
Mộ Dung Bạch thở ra nhè nhẹ:
- Bảo là muộn vì Thanh Hỏa đã nhập tâm? Thế nếu có nội lực thật thâm hậu trút vào, hợp cùng họ Sầm vì am hiểu công phu và giả như tận tình cứu mạng, liệu có đạt kết quả nào gọi là khả dĩ chăng?
Công Tôn Phụng sững sờ:
- Chàng nói vậy có chủ ý gì?
Đến lúc này Mộ Dung Bạch mới đưa mắt nhìn mọi người qua lớp ánh sáng nhàn nhạt của buổi bình minh chỉ vừa mới bắt đầu, sau cùng thì dừng mục quang ở ngay Liễu Thanh Huệ:
- Tại hạ vẫn mong biết ở chư vị bốn chữ Bách Gia Tử Sĩ thật sự có ý nghĩa gì. Và nếu đúng như đang mong chờ, một là lão Hội chủ của chư vị sẽ hoàn toàn bình ổn. Hai là tự tại hạ nguyện ý cùng nhị vị phu nhân chấp nhận lưu lại đây như ý chư vị chờ mong.
Công Tôn Nữ vụt kêu:
- Tỷ phu dựa vào đâu để dám quả quyết? Đừng quên, muội chưa hề luyện qua công phu đó, dù là người duy nhất ở đây từng có cơ hội am hiểu.
Mộ Dung Bạch đáp nhẹ:
- Mộ Dung Bạch ta thật sự chỉ cần mỗi một điều đó, kỳ dư những gì còn lại tự ta biết lo liệu.
Liễu Thanh Huệ thật thông tuệ, quả không hổ danh Đệ Nhất Tài Nhân phái Côn Luân:
- Ta có nghe và mục kích về tài lĩnh hội các công phu cực nhanh của thiếu hiệp. Và nếu ta đang tự hiểu không lầm thì để cứu lão Hội chủ, ngoài thiếu hiệp sẽ là người duy nhất chỉ điểm, kỳ dư bao nhiêu người đây đều phải góp lực, tiến hành chữa trị theo cách được chỉ điểm? Nếu mọi người không tiếc lực, thế mới đúng là Tử Sĩ Bách Gia, thì hai điều thiếu hiệp vừa nói quyết biến nên sự thật?
Mộ Dung Bạch thừa nhận:
- Đấy chính là ý của tại hạ. Chỉ xin được nói thêm, vạn nhất sau khi thực hiện, vì nội nguyên chân lực của chư vị tổn hao, giả như có địch xâm nhập, trận đồ ở bên ngoài lỡ ra khó thể cản ngăn. Hậu quả sau đó khó lường, mong chư vị thận trọng cân nhắc.
Tuệ Giác Đại sư lên tiếng:
- Mức độ tổn hao chân nguyên ước khoảng bao nhiêu? Một mình lão nạp giá như có trút cạn chân khí liệu đủ thiếu thế nào?
Mộ Dung Bạch nhìn qua Công Tôn Nữ:
- Ta cần nghe qua khẩu quyết công phu Thanh Hỏa Phế Tâm U Minh Công, chí ít một lần.
Công Tôn Nữ miễn cưỡng đọc qua một lượt cho Mộ Dung Bạch nghe:
- Vẫn chỉ vô ích thôi một khi người lĩnh hội công phu là tỷ phu, còn người thực sự tinh thông y thuật lại là gia tỷ. Nếu được duy nhất một người cùng kiêm thông cả hai may ra mới có hy vọng.
Nhưng Công Tôn Phụng chợt thở ra:
- Vậy là nhị muội chưa biết rồi, vì hiện nay chàng còn tinh thông y thuật hơn cả ta. Chàng thật sự tài hoa.
Tuy vậy, thoạt nghe xong chính Liễu Thanh Huệ lại là người trước tiên lên tiếng, giọng hoảng hốt:
- Quả là thứ công phu lợi hại, vận dụng Ngũ Hàn, biến chân nguyên nội lực của chính nạn nhân thành lửa tam muội, tự thiêu hủy ngũ tạng của nạn nhân. Sau mới dồn cả vào tâm thất cũng là lúc tử kỳ đã điểm dành cho nạn nhân. Muốn hóa giải, chí ít phải có năm cao thủ nội gia cùng nhất loạt trút nguyên khí truyền vào mới mong thu hiệu quả.
Mộ Dung Bạch chợt gật đầu rồi lại lắc đầu.
- Liễu chưởng môn nhận định không chỉ nhanh mà còn tương đối đúng. Bảo là tương đối vì nếu được một nội gia cao thủ thôi, chỉ cần kiêm luyện cùng lúc Âm – Dương nhị kình thì vẫn có thể dùng Nhị Nguyên hóa Ngũ Hành, vận dụng đạo lý sinh khắc ắt cũng đủ để cứu mạng Bạch lão ca ca. ở đây liệu có một nhân vật nào như thế chăng?
Tuệ Giác Đại sư lắc đầu:
- Ai di đà Phật! Nếu muốn tìm một đại cao thủ như thế thì trước đây, theo hiểu biết của lão nạp, duy nhất chỉ có một. Riêng ở đây thật chẳng ai đạt bản lãnh đó.
Mộ Đạo trưởng phái Võ Đang tiếp lời:
- Vô lượng thọ Phật. Bần đạo Vũ Năng cũng vừa nghĩ đến một nhân vật, ắt cũng là một so với lời của phương trượng vừa hàm ý. Phải chăng lão nhân Mộ Dung Khuê – Hôn Thiên Ám Địa Độc Chiếu Cô Tinh?
Thừa nhận lời của Vũ Năng Đạo trưởng là một lão sư thái phái Nga My:
- Được xưng tụng vưa Hôn Thiên vừa Ám Địa, quả thật phi lão thí chủ Mộ Dung Khuê e chẳng còn ai đủ bản lãnh cùng một lúc kiêm luyện Âm – Dương Nhị kình. Chỉ tiếc, Nam mô A di đà Phật! Bóng người đã như bóng câu, vượt qua rồi thật không mong gì còn có ngày tái lai.
Liễu Thanh Huệ nhắc lại chính đề:
- Tóm lại vẫn cần năm nội gia cao thủ?
Mộ Dung Bạch nói:
- Được bảy vẫn tốt hơn. Thay vì năm, sẽ bị tổn hao khá nhiều chân nguyên nội lực.
Nam Cung Hải, Hoa Sơn phái lên tiếng:
- Bảy thì bảy, thật vừa đủ số với Bách Gia Tử Sĩ cũng đúng bảy người.
Liễu Thanh Huệ cau mày:
- Bảo là bảy vì ngoài Ngũ Tạng còn thêm hai phương vị nào nữa cần được trút truyền chân nguyên? Ta thật nghĩ không ra.
Công Tôn Phụng xen lời:
- Đó là hai đại huyệt Bách Hội và Đan Điền. Nếu không, dù toàn mạng, Bạch lão ca ca sẽ chỉ là một phế nhân.
Mộ Dung Bạch tán đồng:
- Sẽ chiếu theo thất tinh hóa giải Thanh Hỏa Giáo và tổn hao chân nguyên của mỗi người không thể ít hơn mười năm công phu tu vi chân lực. Tại hạ nói rõ như thế là để đáp lại nghi vẫn đã do phương trượng phái Thiếu Lâm lúc đầu có nêu.
Tuệ Giác thở dài:
- Vậy sẽ do Thất vị chưởng môn đảm đương, vì không thể để Bách Gia Tử Sĩ tự hủy hoại thành quả gần hai mươi năm dài khổ luyện. Có khó chăng. A di đà Phật, là khó cho Liễu chưởng môn. Vì vừa là Tử Sĩ vừa là Nhất môn chi chủ của phái Côn Luân.
Mộ Dung Bạch nói:
- Nếu như vậy, chư vị chỉ cần sáu là đủ.
Liễu Thanh Huệ ngỡ ngàng:
- Thiếu hiệp định nói sẽ nhờ một trong nhị vị phu nhân đây tương trợ? Được chăng?
Công Tôn Phụng kêu lên:
- Phu quân chàng xin đừng miễn cưỡng tỷ muội thϊếp chuyện này. Vì thϊếp đã có sẵn dự định cho việc giúp chàng khôi phục chân nguyên.
Mộ Dung Bạch đưa mắt nhìn mọi người:
- Trong chư vị thế nào cũng có vài ba nhân vật đủ nhận thức và bản lãnh để có nhận định tương đối chuẩn xác về kinh mạch huyệt đạo của bất luận ai. Trường hợp ở đây chính là tại hạ?
Công Tôn Phụng chợt hiểu:
- Chàng muốn nhờ họ hiệp lực giúp chàng phục nguyên? Liệu có được chăng?
Mộ Dung Bạch đáp:
- Ta chỉ giả định như thế. Còn được hay không vẫn chờ nghe mọi người nhận định thế nào về trường hợp của ta. Và đầu tiên phải là nàng ái thê của ta. Nào, muội mau xem hộ toàn bộ kinh mạch của ta xem sao?
Công Tôn Phụng hoang mang càng thêm hoang mang, nhất là sau khi xem qua toàn kinh mạch cho Mộ Dung Bạch:
- Tại sao kinh kỳ Bát mạch, kể cả Nhị đại mạch Nhâm – Đốc của huynh cứ thông suốt một một cách kỳ lạ? Ngược lại thì ở Đan Điền chẳng có bất kỳ dấu hiệu nào cho biết là lực chân nguyên?
Liễu Thanh Huệ lấy làm lạ cũng tiến lại gần Mộ Dung Bạch:
- Có thể cho ta xem được chăng? Ôi chao, quả là lạ chưa từng có. Tuệ Giác phương trượng, xin hãy thử xem nào. Kể cả chư vị chưởng môn nữa. May ra có ai trong chư vị đã gặp hoặc đã nghe hiện trạng nào tương tự chăng?
Họ lần lượt xem qua, để rồi cứ lần lượt kêu như Công Tôn Phụng và Liễu Thanh Huệ đã kêu:
Mộ Dung Bạch cười cười:
- Dù là vậy, tại hạ nghĩ vẫn có thể thực hiện nếu sau đó chúng ta cùng nhau tiến hành thương lượng.
Công Tôn Nữ giật mình:
- Tỷ phu định cùng họ thương lượng chuyện gì? Đừng quên, công phu U Minh Thanh Hỏa Giáo nếu tỷ phu chịu khởi luyện vị tất hiện trạng này không thể không bị loại bỏ.
Mộ Dung Bạch thở ra nhè nhẹ:
- Bảo là thương lượng chứ kỳ thực vì đã am hiểu nên ta không thể không giúp Thất phái. Có chăng là ta chỉ nuôi một ít hi vọng, nếu thất bại thì đó là số phận, còn thành sự, thì Thất phái đỡ áy náy vì đã có chút gì đó bù đắp lại chuyện ta giúp họ.
Liễu Thanh Huệ kinh nghi:
- Thiếu hiệp đã đoán biết Thất phái đang cần gì ở thiếu hiệp?
Mộ Dung Bạch nhún vai:
- Liễu chưởng môn muốn nghe giải thích? Được, vậy hãy nghe. Thứ nhất, ai cũng biết sau thảm biến và hóa thành nghi án Thiên Không Bách Gia Động, nguyên khí của các võ phái, kể cả Thất phái đều suy giảm nghiêm trọng. Thứ hai, chư vị lập ra Bách Gia Hội, cụ thể là Bách Gia Tử Sĩ, kỳ thực là chỉ mong khôi lại toàn bộ nguyên khí đội nào. Nhưng chư vị đã không thể, chỉ vì đã mất hoặc khiếm khuyết kinh văn. Và đó là điều duy nhất mà chư vị biết tại hạ có thể. Đồng thời là có thừa bản lãnh giúp chư vị. Đúng chứ?
Một trong những nhân vật được gọi là Bách Gia Tử Sĩ chợt lên tiếng bất phục:
- Thiếu hiệp liệu có quá lời chăng khi cho rằng có thừa bản lãnh thực hiện? Xin đừng quên, ở đây còn có Côn Luân Đệ Nhất Tài Nhân, thế nhưng để giúp bọn mỗ đây lĩnh hội, Liễu chưởng môn cũng cam bất lực.
Mộ Dung Bạch nhìn nhân vật đó, có niên kỷ xấp xỉ Nam Cung Hồ:
- Nhân huynh thuộc phái nào? Có thật sự cần tại hạ chứng minh chăng? hãy cho phép tại hạ được một lần thất lễ.
Và Mộ Dung Bạch tự tiến lại gần nhân vật đó.
- Chúng ta thử chiết chiêu. Nhân huynh xuất thủ, tại hạ đối khẩu. Và bằng cách này vẫn có thể chỉ ra đâu là phương vị nhân huynh chưa hoặc không thể xuất tròn chiêu, cho dù tại hạ không hề biết nhân huynh có xuất xứ từ phái nào trong Thất phái. Ghi nhớ, xin đừng dụng lực. Vì hiện trạng của tại hạ thế nào ắt nhân huynh cũng thừa biết rõ. Nào, bắt đầu đi.
Liễu Thanh Huệ lo ngại:
- Bản lãnh thật của bất luận ai trong Bách Gia Tử Sĩ quyết không hề kém, dù so với những nhân vật được xưng tụng là Nhất bang, Nhị bảo, Tam trang, Tứ hiệp, Ngũ hùng, Lục nhân và Thất phái, nếu không muốn nói là cao minh hơn. Thiếu hiệp xin chớ mạo hiểm.
Mộ Dung Bạch mỉm cười:
- Chỉ cần nhân huynh đây đừng dụng lực thì Liễu chưởng bất tất phải lo cho tại hạ. Bất quá nếu bại tại hạ chỉ bị chạm khẽ vào người rồi thôi, đâu đến nỗi nguy đến sinh mạng.
Nhân vật nọi cũng phần nào lo ngại:
- Liệu có ổn chăng?
Mộ Dung Bạch gật đầu:
- Sẽ ổn, nhất định là khi được nhân huynh toàn ý phát chiêu. Đừng vì dè dặt chỉ làm chiêu thức hoặc kém hoặc không thể biến hóa theo ý muốn. Bắt đầu đi.
Nhân vật nọ thở hắt ra:
- Được. Vì cùng lắm thiếu hiệp cũng chỉ bị ngã mà thôi. Hãy cẩn trọng, chiếu thứ nhất!
“Vù..”
Tuy bảo không dụng lực nhưng nhân vật nọ khi phát chiêu vẫn bộc lộ kình phong.
Công Tôn Nữ lao đến:
- Sao các hạ dám..
Vừa lúc đó có tiếng Mộ Dung Bạch nạt nhanh:
- Chiêu thức chưa đủ uy lực. Đánh lại đi.
Nhân vật nọ khựng lại:
- Vì sao chưa đủ?
Mộ Dung Bạch gật đầu:
- Nhân huynh ngại gây tổi hại, thế nên thoạt phát chiêu đã có ý buông kình, chủ tâm làm tại hạ sợ, kỳ thực vẫn còn ba cách biến hóa nữa nhân huynh không chịu thi triển cho thật đủ.
Nhân vật nọ biến sắc:
- Ta chỉ giữ lại hai biến hóa thôi. Làm gì có đến ba như thiếu hiệp cố tình phóng đại?
Mộ Dung Bạch đề quyết :
- Nếu là vậy, kinh văn khẩu quyết ai đã truyền cho nhân huynh vẫn còn thiếu. Vì thoạt nhìn tại hạ đã nghĩ tất phải có ba biến hóa nữa.
Một lão nhân cất giọng ồm ồm lên tiếng:
- Lão phu hiện đang chấp chưởng và là chưởng môn phái Điểm Thương. Sở học bổn phái vốn dĩ thế nào, lão phu đã cứ thế ấy truyền thụ cho tệ đồ, quyết không giấu bớt, nói gì chỉ điểm sai. Xin được thỉnh giáo, liệu chiêu đó có đến những ba biến hóa thật chăng?
Mộ Dung Bạch thoáng bối rối, vội thi lễ với lão nhân:
- Vãn bối cũng chỉ nhận thấy thế nào thì cứ thật tâm theo ấy mà nói, quyết không hàm ý sâu xa, hoặc chê bai hoặc miệt thị quý phái hay chưởng môn tiền bối. Vạn nhất có thất ngôn, xin được lượng thứ.
Liễu Thanh Huệ chợt xua tay:
- Quả thật, Thất phái vì muốn khôi phục nguyên khí thuở nòa, đã biết về tâm cơ cực kỳ thông tuệ của thiếu hiệp nên cũng thật tâm mong được nhờ cậy càng nhiều càng tốt những chỉ điểm của thiếu hiệp. Và để thuận lợi hơn, nên chăng chúng ta đừng quá khách sáo với nhau, cũng chớ vội để tâm nếu có những lời nói cử chỉ dễ gây ngộ nhận. Sẽ là tốt nhất một khi mọi nghi nan vấn nạn được giải thích thật minh bạch. Tiểu nữ chỉ vì đại cục nên có những lời này, chẳng rõ Hà chưởng môn tiền bối phái Điểm Thương cảm thấy có được chăng?