- Muốn làm hại và nhất là làm cho Mộ Dung Khuê mãi mãi thất tung cho dù là mụ Tam thái thái cũng chẳng đủ bản lãnh tiến hành một mình. Ta cũng như Đông Môn Trạch, đang chờ mụ dẫn đến những ai ẩn sau mụ. Có thể là Vạn Quỷ Cung, cũng có thể không phải, mà là những nhân vật khác bí ẩn hơn.
- Trình Lập Đỉnh?
- Ta nói thế này lão đệ chớ phiền, bản lãnh như Lục nhân là chưa đủ tư cách.
- Vạn nhất có thêm Thất phái, Nhị bảo, Tam trang, Tứ hiệp, Ngũ hùng cùng ngấm ngầm hỗ trợ?
- Nếu là vậy thì loạn võ lâm còn gì, có khác nào tự giao phó sinh mạng cho Vạn Quỷ Cung mặc tình thao túng?
- Nhưng đã có Uông Sa Vệ trước là bị Sầm Khiêm sau đến lượt Vạn Quỷ Cung thu phục?
- Ta
- Chợt có tiếng gọi khẽ:
- Lão bang chủ, lão nhân gia? Cỗ xe dừng lại từ từ:
- Có chuyện gì? Giọng nọ vẫn khẽ khàng:
- Xin cho xem tín phù. Vì tiểu nhân phát hiện ở cỗ xe có một ám ký trông rất quen quen. Mộ Dung Bạch vẫn ngồi yên giấu mặt, chỉ nghe Ôn Gia Ngộ
– Bạch Vân Thiên lên tiếng:
- Mau xem đi, sau đó bẩm báo nhanh lên.
- Quả nhiên là lão nhân gia. Đệ tử xin bẩm báo, đã có hai trong Ngũ Hùng thảm tử, là do Ngũ Hùng tự tàn sát lẫn nhau.
- Cứ ghi nhận điều đó, vì chỉ là những kẻ ắt đã từ lâu có nhị tâm. Còn đối tượng kia thì sao?
- Đệ tử bổn Bang vẫn đang bám theo. Sẽ có tin báo đến lão nhân gia sau:
- Nhớ cẩn trọng đấy. Mà này, nếu cảm thấy đêm đã về, đừng phí công đuổi theo những cỗ xe như thế này. Ta sẽ chuyển hướng, theo phía Nam. Bọn ngươi cứ liệu đấy mà lưu ám ký. Tự ta có cách tiếp nhận. Rõ chưa?
- Tuân lệnh lão nhân gia. Đệ tử xin lui bước. Mà khoan, dường như lại có tin mới đến?!
- Ta nhìn thấy rồi. Nhân tiện ngươi cứ lưu lại cùng nghe, khỏi phí công lại bẩm báo nhiều lần. Một giọng khác vang lên bẩm báo thật khẩn trương:
- Đối tượng đã phát tín hiệu cầu viện đã được tiếp nhận.
- Ai tiếp nhận?
- Là có cỗ Hắc Kiệu.
- Hắc Kiệu?! Xuất xứ? Mộ Dung Bạch lên tiếng:
- Đệ biết. Lão ca ca cứ nghe tiếp, nếu còn gì để nghe?
- Đệ tử được lệnh chờ chỉ thị của lão nhân gia.
- Ta chưa thể một khi chưa rõ xuất xứ cỗ Hắc Kiệu. Mộ Dung Bạch lại lên tiếng.
- Lão ca ca mau cho đệ tử quý Bang triệt thoái? Sau đệ sẽ giải thích.
- Điều này…
- Là Vạn Quỷ Cung đấy.
- Vạn Quỷ Cung?! Được, triệt thoái, hai ngươi mau mau truyền lệnh dụ của ta. Đi đi.
- Tuân lệnh.
- Tuân lệnh.
Cỗ xe lại lăn bánh. Hoàng hôn đang buông xuống dần và Mộ Dung Bạch cùng lão ca ca không nói gì nữa do mãi ngẫm nghĩ những diễn biến vừa nghe.
Tận đến lúc ánh nắng chiều hồ như gần tắt, do đã vất bỏ cỗ xa mã từ lâu, Mộ Dung Bạch và lão ca ca cùng đi bên nhau với diện mạo thật đã xóa bỏ mọi dị dung. Vì cảm thấy không thể giữ yên lặng được nữa. Mộ Dung Bạch bật lên câu hỏi:
- Sao lại là Vạn Quỷ Cung?
Nào ngờ cùng lúc đó Bạch Vân Thiên – Ôn Gia Ngộ lại mở miệng lên tiếng và thật trùng hợp khi hỏi cùng một câu giống như Mộ Dung Bạch
Vì họ hỏi cùng một lúc, họ nhận ra đã cùng băn khoăn trăn trở chung một nan đề, thế nên sau một sát na tự ngỡ ngàng, họ nhìn nhau và bật cười:
- Có phải lão ca ca đang có những nghi ngờ như đệ?
- Mộ Dung lão đệ cũng nghi ngờ như ta, rằng Vạn Quỷ Cung từ rất lâu kỳ thực đã có nhiều mưu đồ thể hiện tham vọng độc bá võ lâm Trung Nguyên. Kể cả Mộ Dung gia cũng bị chúng thao túng từ độ đó?
Hóa ra cả lại cùng tranh nhau hỏi làm cho họ một lần nữa nhìn nhau và cùng cười:
Chợt, Bạch Vân Thiên – Ôn Gia Ngộ đổi giọng đang cười thành tiếng quát:
- Kẻ nào?
Mộ Dung Bạch chột dạ, cùng ngưng cười, đồng thời gương mắt nhìn và chợt phản ứng kế tiếp của lão ca ca.
Bạch Vân Thiên càng thêm ngưng đọng thần sắc, một lúc sau vừa lao đi vừa quát:
- Sao lại chạy?
“ Vυ't!”
Khinh thân pháp của Bạch Vân Thiên – Ôn Gia Ngộ quả đạt mức tuyệt phàm. Chỉ chớp măt đã mất hút, khiến Mộ Dung Bạch nhìn theo vừa thán phục vừa tỏ ra vẫn bình thản như tin rằng dù bất luận ai cũng đừng mong thoát một khi đã bị lão bang chủ Cái Bang đích thân vận dụng khinh thân pháp truy đuổi. Nhưng chính lúc đó, huyệt đạo ở phía sau lưng Mộ Dung Bạch bị một lực đạo tác động vào chế ngự:
- Theo ta!
Toàn thân Mộ Dung Bạch lập tức bị nhấc lên mang đi. Miệng thì chỉ kịp kêu lên một tiếng đầy ngỡ ngàng:
- Lại là các hạ.
Và đáp lại tiếng Mộ Dung Bạch nửa kêu nửa hỏi, nhân vật đang đưa Mộ Dung Bạch bất chọt bật ra tiếng lầu bầu vừa kinh ngạc vừa thất vọng. Tuy nhỏ nhưng đủ cho Mộ Dung Bạch nghe:
- Ngươi có một lão bằng hữu bản lãnh khá thật đấy. Hừ!
Mộ Dung Bạch tự hiểu không thể ngẫu nhiên được nghe đối phương nói câu này, thế nên đã kịp nén lại tiếng kêu vui mừng dù phát hiện lão ca ca quả nhiên ngay lúc này đang từ phía sau lao đuổi đến. Và Mộ Dung Bạch chỉ thể hiện nổi kinh ngạc đến bàng hoàng lúc nghe lão ca ca bật lên tiếng gầm vang dội:
- Bất luận cô nương là ai, nếu không dùng lại và giao người thì đừng trách lão phu độc ác, quyết chẳng thể thương hoa tiếc ngọc.
Vì là một cô nương, đúng như lão nhân Bạch Vân Thiên hô hoán, thế nên nhân vật đang đưa Mộ Dung Bạch đi tức thì dừng lại, đồng thời cũng thần tốc hất hữu thủ quật mạnh vào lão nhân Bạch Vân Thiên một kình:
- Liệu lão có bản lãnh đó chăng? Đỡ!
“ Ào…”
Buộc phải đối diện với một đạo uy kình, Bạch Vân Thiên lập tức dừng lại và trụ bộ, để cùng tung nhanh một chưởng đối phó:
- Hảo công phu. Đỡ!
“ Vù…”
Mộ Dung Bạch vẫn bị cầm giữ thế nên không thể không lo ngay ngáy vì bản thân đang vô tình ở quá gần vùng uy lực chưởng phong do song phương quyết tận lực giao chiêu. E khó tránh dư kình thế nào cũng tác động đến. Vì thế, Mộ Dung Bạch bắt gặp bản thân chợt nhắm tịt mắt lại, đúng vào lúc nhị kình chạm thẳng vào nhau, gây nên tiếng chấn động kinh hoàng.
“ Ầm..!!”
Dù nhắm mắt thì Mộ Dung Bạch vẫn còn cảm nhận để biết rằng kẻ cả bản thân lẫn cô ả đang giữ Mộ Dung Bạch trong tay đã cùng nhau bị chấn lùi.
Ngỡ lão ca ca thắng thế. Mộ Dung Bạch mở mắt ra, nào ngờ thấy lão ca ca cũng lùi.
Dù vậy, khi đã kịp trụ bộ và ổn định cước pháp. Bạch Vân Thiên vừa rút kiếm vừa lao đến tiếp và bật gầm.
- Cô nương đã miễn cưỡng lão phu phải vận dụng đến tuyệt kỹ? Vậy mau tiếp kiếm!!
“ Ào..”
Nhân vật đang chế ngự Mộ Dung Bạch quyết không chịu kém. Vì thế một thanh kiếm dù là ngắn cũng được ả rút ra tiếp chiêu.
- Chính lão miễn cưỡng ta thì có. Đỡ!
“ Vù…”
Thoạt nhìn thấy thanh kiếm ngắn của ả. Mộ Dung Bạch chấn động đến run người. Hốt hoảng kêu lên:
- Nương tử?! Phụng muội! Ôi không! Dừng tay lại mau, nếu quả thật nàng chính là Phụng muội của ta!! Dừng lại nào lão ca ca!!
Bạch Vân Thiên vì không thể thu kiếm, đành vận lực tự vỗ một tả kình vào đất, mượn chấn lực để vừa lùi vừa uốn ngược toàn thân về phía sau, thoát cảnh chạm kiếm kịp lúc. Đồng thời lão cũng kêu:
- Công Tôn Phụng ?! vậy tiểu kiếm kia chính là tiểu kiếm Ngư Trường?!
Chủ nhân của thanh tiểu kiếm cũng thu chiêu hồi bộ. Hậm hực giải khai huyệt đạo cho Mộ Dung Bạch và tự lột bỏ mảnh khăn che mặt mãi lúc này Mộ Dung Bạch mới biết nhân vật đó có dùng.
- Oan gia ôi oan gia. Phu quân thật chẳng ra sao cả, đã nhận biết muội là ai rồi, có cần hô toáng lên như thế chăng, khiến muội còn đâu nữa cơ hội ngấm ngầm bám theo hỗ trợ cho chàng?
Nhưng Mộ Dung Bạch vẫn ngây người nhìn vào một diện mạo ngỡ như không bao giờ còn được thấy lại đến nỗi cứ mãi lắp bắp:
- Quả nhiên là nàng. Quả thật là nàng…muội không chết, muội vẫn đang sống thật rồi…
Bạch Vân Thiên đã thu kiếm cất vào người, lạnh giọng lên tiếng với Công Tôn Phụng:
- Cô nương đã cố tình chứ không phải bất cẩn lọt vào Sa Nhược Thổ? Thật đáng hận và đáng chê trách thay cho Mộ Dung Bạch, dù thông minh cả đời nhưng lại nhất thời u mê, cứ ngỡ nương tử đã chết nên mãi hoài thương tưởng nhớ chỉ suýt nữa tự lao vào Sa Nhược Thổ tìm chết.
Công Tôn Phụng cũng lạnh giọng:
- Lão là một nhân vật đã cáo thoái quy ẩn. Sao lại vờ thân thiện hạ cố kết giao với phu quân là người dù thông tuệ vẫn vì kém niên kỷ nên dễ bị lung lạc bởi lời đường mật, đến nỗi những tự sự như thế phu quân cũng tỏ bày tất cả cùng lão?
Mộ Dung Bạch đã trấn tĩnh, lập tức chỉnh dung nhìn ái thê.
- Muội đã biết lão ca ca đây từng là bang chủ Cái Bang? Vậy sẽ nghĩ sao, nếu muội biết thêm lão ca ca còn một thân phận nữa, chính là Ôn Gia Ngộ đã từng xuất hiện khiến phu thê ta ngỡ đã mãi mãi sinh ly tử biệt?
Công Tôn Phụng giật mình:
- Có thật chăng?
Bạch Vân Thiên – Ôn Gia Ngộ cười lạnh
- Cô nương vẫn chưa giải thích điều lão phu vừa nêu. Là một nghi vấn thiết nghĩ chính Mộ Dung Bạch cũng đang chờ nghe thật minh bạch.
Mộ Dung Bạch bỗng thở hắt ra:
- Lão ca ca thôi đừng làm khó cho nương tử của đệ nữa. Vì lúc này đã hiểu, dù chỉ một phần thì vẫn đủ để biết chuyện nương tử còn nhiều ẩn tình ắt chưa thể tỏ lộ một khi vẫn có lão ca ca là ngoại nhân ở bên cạnh.
Bạch Vân Thiên cau mặt bất bình:
- Lão đệ bảo đã hiểu là hiểu như thế nào? Hay vì bất ngờ tái hội, tình riêng đã khiến lão đệ lú lẫn, chẳng một chút hoài nghi về những hành tung quyết không thể giải thích của phu nhân?
Công Tôn Phụng cũng cau mặt nhìn Mộ Dung Bạch nhưng là bất phục:
- Phu quân bảo đã hiểu thật ư? Được lắm, hãy nói những phần phu quân cho là đã hiểu và đừng ngại với ý nghĩ đó là những ẩn tình muội khó thể bày tỏ. Thú thật, nếu phu quân chẳng những hiểu mà còn đoán đúng. Muội mới dám tin phu quân của muội đích thực là người thông minh tột đỉnh.
Mộ Dung Bạch mỉm cười, quả nhiên là cách chẳng những để tự trấn an mà còn là nụ cười đúng lúc làm hòa dịu những bất bình và bất phục của hai nhân vật được xem là thân cận nhất đối với Mộ Dung Bạch:
- Ta còn nhớ muội từng nhiều lần vì chưa thật tin nên luôn can ngăn mỗi khi ta có ý định tự luyện công theo những gì lĩnh hội. Thật khác với bao nhiêu nhân vật ta đã gặp sau này, ai cũng thừa nhận, chỉ riêng muội không bao giờ tin đã có một trượng phu thật sự thông tuệ. Vậy nếu ta đoán, chính muội vì là người đầu tiên phát hiện bộ cốt khô của Khổng Xà, ắt vẫn còn đó một phần nào di cốt của tổ sư Cổ Linh Môn nên mọi di vật đã được muội thu giữ sau khi tự xóa bỏ mọi dấu vết có liên quan. Thì liệu muội có thể thẳng thắn thừa nhận chăng?
Công Tôn Phụng biến sắc:
- Thế phu quân có nghĩ dù là phu thê nhưng thϊếp vẫn có ý che giấu vì muốn độc chiếm.
Mộ Dung Bạch lắc đầu:
- Khi đó, muội thì bản thân chẳng còn võ công nhưng lúc này lại cao minh vượt bậc, thế nên ta chợt tỉnh ngộ và cũng tự minh bạch vì sao ta chỉ luyện công một năm trái lại vẫn đạt thành tựu bất ngờ. Vì hiểu nên ta thay vì ngộ nhận. Lẽ ra phải oán trách hình vi muội cố ý che giấu ta, thì như ta vừa nói, ắt muội còn nhiều ẩn tình chưa thể tỏ lộ. Muội có cần ta đoán thêm chăng?
Công Tôn Phụng ngỡ ngàng:
- Phu quân đã rõ nguyên nhân. Vì sao chỉ luyện công vỏn vẹn một năm nhưng lại đạt bản lãnh hơn người? Muội không tin, trừ phi trong thời gian đó chính chàng đã phát hiện những gì muội đã thực hiện cho chàng.
Mộ Dung Bạch lắc đầu:
- Kỳ thực thì ta chẳng phát hiện bất kỳ điều gì. Vì nàng đừng quên, khi đó ta chưa hề bổn tẩu giang hồ, mọi kinh lịch lẫn kiến văn không hề có, thế nên dù có nghĩ, ta chỉ giả sử thế thôi, thì tự ta làm gì có bản lãnh phát hiện một khi đã được nàng cố tình che giấu? Bất quá, qua những gì ta vừa giải thích, cộng thêm lời muội vừa nói, ta xin đoán thêm. Ắt trong số những di vật của tỏ sư Cổ Linh Môn do muội phát hiện phải có tiên đan thần dược, là nguyên nhân không chỉ giúp ta đạt nội lực thâm hậu mà còn là lời giải thích thuyết phục nhất đối với bản lãnh thật cao minh của muội lúc này. Đúng chăng?
Công Tôn Phụng thở ra nhè nhẹ:
- Chàng quả nhiên lợi hạ, muội thật bái phục cho dù vật đó chỉ là nội đan của Khổng Xà, muội đã chia đều cho cả hai, không bao gồm trong số những di vật của chủ nhân tiểu kiếm Ngư Trường mà mãi tận lúc này muội mới biết đấy là môn chủ Tổ sư Cổ Linh Môn.
Mộ Dung Bạch mỉm cười, liếc nhìn qua Bạch Vân Thiên lão ca ca:
- Với thân phận là Ôn Gia Ngộ, chính lão ca ca cho ta biết nhân vật nào đã từng thất tung, có thể xem là mất mạng vì một loại quái xà. Qua đó ta mới rõ chủ nhân tiểu kiếm Ngư Trường là ai, đồng thời mới có thể thoạt nhìn thanh kiếm được nàng sử dụng để đoán ngay nhân vật nào thời gian gần đây với hai lần thần bí xuất hiện đều muốn đưa ta đi để dò hỏi hầu như toàn những sự việc chỉ liên quan đến bản thân ta. Nàng cũng đâu có kém lợi hại.
Bạch Vân Thiên chợt lên tiếng:
- Thế còn việc phu nhân vẫn toàn mạng dù đã ngã lọt vào Sa Nhược Thổ thì sao?
Công Tôn Phụng toan đáp, chợt biến sắc và đưa mắt nhìn về một phía.
Bạch Vân Thiên cũng có thần thái tương tự và bất đồ hạ thấp giọng:
- Có tiếng giao phong? Phu nhân đang bị người truy đuổi hay sao vẫn còn viện thủ và nhân vật này đang giúp phu nhân ngăn địch?
Mộ Dung Bạch không thể nghe được gì. Đành lo lắng dò hỏi Công Tôn Phụng:
- Đã có người hiệp lực, giúp muội dụng kế giương Đông kích Tây lúc dẫn dụ lão ca ca khi nãy chạy sai hướng, là ai vậy? Không lẽ chỉ mới đây muội đã sớm tìm được một viện thủ đắc lực?