Ôn lão lại cười, lần này là cười vào mũi Vương Y Kiện:
- Ngươi chung tình đến thế ư? bất chấp cả sinh mạng? Nếu vậy, sao không bảo một tiếng, lão phu ngay lập tức cho ngươi toại nguyện? Thế nào, ngươi muốn chết theo cách nào? Một chưởng chết ngay hay là một cái chết từ từ để còn thời gian cùng nương tử nói lời vĩnh biệt?
Mụ Tam thái thái vụt thở hắt ra và nhân nhượng:
- Được lắm, Ôn Gia Ngộ lão thật khá. Vậy lão muốn gì để đổi lại sự toàn mạng cho Vương Y Kiện chính là tình lang của ta?
- Ôn lão nhấc Vương Y Kiện cùng đứng lên:
- Với cánh cửa vẫn đang mở toang thế kia, cộng thêm khinh thân pháp bấy lâu nay lão phu luôn tự phụ, tinh chắc rằng Tam thái thái sẽ không dám giở trò. Vì một khi hành động như thế, ắt Tam thái thái thừa rõ Ôn Gia Ngộ lão phu sẽ cứ thế này đưa họ Vương ra ngoài kia tha hồ bêu rếu. Lúc đó dù có gϊếŧ được lão phu. Tam thái thái cũng không thể một tay bịt miệng thế gian.
Mụ bảo:
- Ta tự hiểu tình cảnh của ta. Vậy lão muốn gì?
Ôn lão liếc nhìn Mộ Dung Bạch:
- Mộ Dung Bạch có cách nào minh chứng thân thế hoặc liên quan hoặc không với Mộ Dung gia?
Mụ cười lạt:
- Lão quyết nhúng tay vào nội tình Mộ Dung gia? Cũng được thôi, cứ tìm Mộ Dung Khuê mà hỏi, đúng như lời khi nãy lão đề xuất.
Ôn lão cười lạt:
- Đừng đem quy ước giữa Mộ Dung gia và võ lâm dọa dẫm lão phu. Bởi với hiện tình là thế này. Ngươi không còn tư cách xưng là người của Mộ Dung gia. Còn về Mộ Dung Khuê, đây là điều lão phu đang muốn hỏi, Mộ Dung Khuê đang ở đâu?
Mụ nhún vai:
- Lão hỏi ta, ta biết hỏi ai đây?
Ôn lão không chấp nhận:
- Quyết truy tìm và bằng mọi cách hạ sát Mộ Dung Bạch. Lại còn đang tâm mượn cả thế lực Vạn Quỷ Cung thực hiện. Hãy nói xem có phải sự thất tung của Mộ Dung Khuê là do cấu kết giữa ngươi và Vạn Quỷ Cung mười chín năm trước?
Mụ gạt phăng:
- Chớ nói nhảm. Vì tuy lão bắt quả tang ta thất tiết với Mộ Dung gia nhưng đừng vì thế đề quyết ta đã từ lâu có ý phản bội Mộ Dung gia.
Mộ Dung Bạch chợt khẩn trương lên tiếng:
- Đã quá đủ rồi, lão ca ca. chúng ta đi thôi nếu lão ca ca thật có cách giúp cả hai ta cùng thoát an toàn.
Ôn lão giật mình:
- Há lẽ lão đệ không muốn minh bạch thân thế lai lịch? Sao lại vội đi?
Mộ Dung Bạch cười gượng:
- Dù thế nào cũng không có gì hệ trọng cho bằng sinh mạng. Trừ phi lão ca ca nghĩ được cách hiệu quả hơn để mong nghe những lời cung xưng cần thiết.
Ôn lão nhìn Mộ Dung Bạch một lúc, sau đó mới gật nhẹ đầu:
- Ta hy vọng lão đệ đã có đủ những cân nhắc cần thiết. Nhưng dù sao lão đệ cũng nên mau thay đổi y phục một lần nữa. Ta hứa chúng ta vẫn sẽ thoát.
Mộ Dung Bạch tán thành và ngay sau đó dẽ dàng tìm thấy khá nhiều y phục của Vương Y Kiên được sắp đặt sẵn và ngăn nắp trong chính gian phòng này. Và lúc thay xong. Mộ Dung Bạch còn mang theo một bộ y phục khác:
- Để lão ca ca tiện thay đổi khi có cơ hội.
Ôn lão mỉm cười:
- Cùng hành sự với người có tâm co nhạy bén và linh hoạt như lão đệ. Ôn lão ca này thật yên tâm.
Nhưng dù thế, ngay khi vừa dứt lời. Chính Ôn lão lại tỏ ra bất cẩn khi ném trả Vương Y Kiện vào ngay tay mụ Tam thái thái.
- Lão phu đủ tự tin để đoan quyết rằng ngươi thừa đủ khôn ngoan và không ra tay hoặc gây kinh động gọi mọi người đuổi theo lão phu. Đi thôi nào, lão đệ.
Quả nhiên lúc cả hai chưa ra đến cửa, ở phía sau chợt vang lên một tiếng động khô không khốc:
“ Bộp!”
Mộ Dung Bạch ngoái đầu nhìn lại, phát hiện Vương Y Kiện đã là thi thẻ không hồn với thủ cấp vỡ nát đừng mong bất luận ai nhận ra diện mạo. Và đấy cũng là lúc mụ Tam thái thái phẫn nộ từ phía sau lao ập vào Mộ Dung Bạch và lão Ôn:
- Nạp mạng!!
Nhưng sự việc diễn ra quá nhanh, đến nỗi Mộ Dung Bạch cũng không kịp kêu tiếng kinh hoàng nào. Đó là lão Ôn vụt quay phắt lại với một mũi kiếm chẳng biết xuất hiện từ lúc nào đang được lão chỉ ngay vào yết hầu mụ Tam thái thái:
- Tối độc phụ nhân tâm.
Nhưng dù sao độc phụ cũng không thẻ nhanh hơn độc chiêu của lão phu. Trừ phi ngươi muốn tự tìm chiết, đó là điều lão phu không thể và cũng không cần ngăn cản. Thế nào? Mụ tái mặt khựng lại
- Kiếm pháp của lão..
Lão Ôn tủm tỉm cười:
- Vẫn là Tàn Liễu Kiếm do ngươi chỉ điểm và đổi lại lão phu đã tuân lệnh hành sự theo ý ngươi gần suốt một năm qua. Cũng may lão phu đã không thật sự vô dụng như bao nhiêu người từng nghĩ. Bây giờ thì phiền ngươi tiễn chân bọn ta một đỗi đường. Được chứ.
Mụ cam thúc thủ:
- Liệu có được chăng một khi lũ thuộc nhân ở đây chưa lần nào mục kích cảnh ta tiễn chân bất luận ai, huống hồ là lão với bộ dạng như thế này?
Lão trở kiếm, điểm nhanh vào vài huyệt đạo của mụ:
- Nếu vậy, lão phu cũng chẳng cần đến ngươi. Vì trước khi tiến hành dự định này, thật may lão phu cũng có một vài thu xếp khá chu tất.
Và Ôn lão để mụ đứng bất động ở đó. Riêng bản thân lão thì thay y phục thật nhanh. Cuối cùng, lão và Mộ Dung Bạch bỏ đi, lưu lại một mình mụ trong gian phòng lúc này đã khép kín cửa:
- Vì mụ là phu nhân Mộ Dung gia nên được nhận khách điếm này là sản nghiệp cho riêng mụ. Và khi chưa có lệnh của mụ, sẽ không ai dám thiện tiện bước vào. Nhờ đó, chí ít chúng ta có được gần hai khắc thời gian để tiến hành một vài việc nữa. Cứ bình thản mà để mặc Ôn lão ca này lo liệu. Đây rồi, chúng ta vào gian phòng này.
Lão xô cửa bước vào một gian phòng khác, hoàn toàn không có người.
Nhưng dù thế, lão vẫn cẩn trọng mở hé một rèm cửa và cứ để nguyên như thế. Sau đó, lão tìm một vài vật dụng và gọi Mộ Dung Bạch:
- Lão đệ sẽ là người đang mang trọng bệnh, vì thế cần có một cỗ xa mã, lại đây nào.
Mộ Dung Bạch sững sờ nhìn lão cứ thoăn thoắt thi triển thuật dị dung. Như thể đó là điều lão từng làm và rất thuần thục điêu luyện. Và bản lãnh dị dung cao minh của lão càng thêm được minh chứng khi đến lượt Mộ Dung Bạch nhìn lão tự dị dung cho bản thân. Bởi chỉ thoáng mắt lão đã hóa thành một lão đạo râu năm chòm, thật uy nghi với đạo bào và một mũ đạo quan đội lên đầu:
Sau khi hoàn tất, lão với tay dùng một dùi gỗ gõ vài lượt vào chiếc khánh dựng trước ở chỗ khuất mà nếu không am tường, nhất là không phải người từng lưu ngụ ở những khách điếm ắt không bao giờ biết hoặc không thạo việc gõ vào khánh để làm gì.
“ Coong coong..”
Tiếng ngân của loạt gõ chưa kết thúc thì ở ngoài đã lập tức có tiếng người hỏi vọng vào:
- Khách quan cho gọi?
Lão mở cửa:
- Vô lượng thọ phật! Tệ đồ chợt ngã bệnh, quý điếm có thể giúp bần đạo tìm một cỗ xe, có xa phu càng tốt. Bần dạo cần đưa tệ đồ tìm đại phu chẩn trị.
Gã tiểu bảo lui đi thật nhanh:
- Vừa may, ở phía trước có một cỗ xe mới đưa thêm hai khách nhân đến trọ. Tiểu nhân xin gọi lại, hầu đạo trưởng ngay.
Chờ lão khép cửa xong, Mộ Dung Bạch chỉ tay vào chiếc rèm vừa nãy được chính tay Ôn lão chỉ hé mở một ít:
- Lão ca ca có người tiếp ứng? Vì không thể nào trùng hợp, lão ca ca đang lúc cần liền có một cỗ xe chờ sẵn?
Lão nháy mắt vài lượt:
- Lão đệ rất mẫn tiệp. Ta đã biết thế nào lão đệ cũng phát hiện, chỉ mong trong bọn chúng đừng có ai thông tuệ tương tự.
Gã tiểu bảo quay lại, nói vọng vào:
- Họ báo không thể đi xa. Đạo trưởng nếu cảm thấy bất tiện xin đợi tiểu nhân đi tìm phương tiện khác.
Lão ôn mở cửa:
- Vô lượng thọ phật. Bần đạo cũng không cần đi xa. Vì lẽ nào loanh quanh trong trấn thành này lại không tìm thấy đại phu? Mà này, đây là thưởng cho tiểu ca, xin hãy giúp bần đạo đưa tệ đồ cùng đi. Nào!
Được lão giúi cho một ít ngân lượng gã tiểu bảo sẵn sàng phục dịch và rất chu đáo. Đến nỗi khi đã đưa Mộ Dung Bạch vào tận lòng cỗ xe gã còn tận tâm sữa tư thế ngồi. Giúp Mộ Dung Bạch thật thoải mái mới yên lòng bước xuống.
Cỗ xe bắt đầu lắc lư chạy, Mộ Dung Bạch nhìn Ôn lão, cũng là lúc hất hàm về phía trước cỗ xe, ám chỉ xa phu:
Ôn lão hiểu ý, gật đầu:
- Cứ yên tâm, chớ ngại. Có phải lão đệ đã phát hiện ở gã tiểu bảo có dấu hiệu khả nghi? Khá đấy, cho dù gã chỉ nhận ra lão đệ cuối cùng vẫn là người không có võ công. Và nếu gã bám theo ắt sẽ phải thất vọng, khiến tự tan biến mọi nghi ngờ.
Mộ Dung Bạch kinh ngạc:
- Ý lão ca, chúng ta vẫn dừng đâu đó quanh trong trấn thành này?
Ôn lão gật đầu:
- Cỗ xe không thể đi xa. Vì thế, để tránh mọi sơ suất không cần thiết. Chúng ta sẽ đến một chỗ đại phu. Chỉ từ đây chúng ta mới thật sự thoát, nhờ một cỗ xe khác.
Mộ Dung Bạch sinh nghi:
- Lão ca ca còn nhiều viện thủ đến thế ư? Vậy đúng chăng nếu đệ đề quyết cùng với lão ca, những nhân vật hỗ trợ đều chung một bang hội? Là Huynh Đệ Minh ư?
Ôn lão nhăn mặt:
- Sao lại nhắc đến Huynh Đệ Minh?
Mộ Dung Bạch hoang mang:
- Vì Trang Phù Dung, cũng như lão ca ca, đều am hiểu Tàn Liễu Kiếm của Bất Toàn Lão?
Ôn lão giật mình:
- Là phu nhân của Lâm Uy Hùng? Lão đệ tin chắc mụ ấy cũng am hiểu Tàn Liễu Kiếm?
Mộ Dung Bạch thừa nhận :
- Lâm phu nhân còn có thanh đoạn kiếm tàn liễu. Chính mắt đệ nhìn thấy.
Ôn lão lập tức hỏi vọng ra ngoài:
- Ngươi nghĩ thế nào về điều vừa nghe. Bắc Hải?
Đáp lại là giọng của xa phu, lần đầu tiên Mộ Dung Bạch được nghe:
- Gia tổ từng cùng thất tung ở Thiên Không Bách Gia Động. Rất có thể công phu Lâm phu nhân am hiểu là từ chung nguồn gốc xuất phát như đã xảy ra với Kiều gia.
Mộ Dung Bạch kinh ngach đến thiểu điều bật kêu, nhưngđã kịp kềm nhỏ lại.
- Là Bắc Hải Tuyệt Chưởng, một trong Tứ hiệp? Sao lại gọi Bất Toàn Lão là gia tổ trong khi sở đắc thành danh lại thuộc về kiếm - chưởng, hoàn toàn hữu biệt?
Ôn lão xua tay:
- Hiển nhiên phải có điều ẩn tình và không thể giải thích chỉ trong một đôi câu. Nhưng sau này, sẽ có lúc lão đệ được minh bạch. Nhân tiện, lão đệ thử giải thích xem, Lâm phu nhân liệu có cách nào cũng đắc thủ một tuyệt học cùng chung xuất xứ từ Kiều gia, một điều lẽ ra chỉ có một mình Lâm Uy Hùng thủ đắc vì đã lẻn giấu được thê nhi?
Mộ Dung Bạch chợt máy động tâm cơ:
- Lâm Uy Hùng từng thừa nhận phu nhân lão có tính cả ghen. Và cái chết của mẫu thân Bàng Các cũng là do lão quá phóng túng, sàm sỡ và gây thành nổi nhục hận cho Bàng Các sau nay. Có thể hiểu, vì ghen nên Lâm phu nhân gây áp lực, buộc lão Lâm phải tự tay hại sát mẫu thân của Bàng Các? Tiếp đó, vì chứng nào tật ấy chăng, nên lão Lâm lại bị phu nhân phát hiện vài lần nữa cũng thói trăng hoa của lão? Và để phu nhân nguôi giận, liệu đệ đoán thế này có đúng chăng. rằng mọi công phu Kiều gia đều do một mình lão Lâm đắc thủ, lão buộc phải nhả ra một. Cho phu nhân lão, sau đó lại bị Sầm Khiêm dùng lực uy hϊếp, lão Lâm đã mất tiếp năm công phu còn lại, chỉ lẻn giấu lại cho bản thân mỗi một tuyệt học mà thôi.
Có tiếng xa phu Bắc Hải Tuyệt Chưởng khen vọng vào:
- Thiếu hiệp quả không hổ danh là thiên hạ đệ nhất kỳ nam tử hiện nay. Cách giải thích đó thật sự thuyết phục. Và vì ghen nên sinh hận, Trang Phù Dung mới xui Bàng Các, kỳ thực là tạo cơ hội cho Bàng Các hạ thủ Lâm Uy Hùng, sau mới đến lượt mụ dùng Châu Sa Chưởng quyết đẩy họ Lâm vào tử địa.
Ôn lão gật gù:
- Nhưng gian hùng và xảo quyệt hơn vẫn là họ Lâm. Thủ đoạn của Bàng Các cùng Trang Phù Dung không những không hại được họ Lâm, trái lại còn bị họ Lâm lợi dụng, tương kế tựu kế, chỉ một phen trá tử là thoát.
Mộ Dung Bạch thở dài:
- Đã là phu phụ, lại để mất lòng tin vào nhau, lỗi này là do Lâm Uy Hùng. Có thể vì chưa thật sự tin phu quân chỉ đắc thủ mỗi một tuyệt học công phu nên sau này chính Lâm phu nhân lại nhờ Trầm Bích Quân quay lại tìm khắp Lâm gia, đến nỗi về sau lại bị chính Trầm Bích Quân trở mặt. Thật đúng với câu tối độc phụ nhân tâm.
Chợt cỗ xe dừng lại:
- Đến nơi rồi. Đạo trưởng mau xuống đi, tiểu nhân còn phải quay lại vì đã được dặn như thế.
Họ bước xuống.