Mộ Dung Bạch sa sầm nét mặt:
- Trang chủ chớ lớn tiếng với tại hạ vô ích. Huống hồ mọi chuyện có liên quan đến Kiều lão anh hùng ắt hẳn vào lúc này kể cả Lâm phu nhân cũng đã tường tận. Do vậy, trang chủ cần phải tỏ ra thành tâm với tại hạ, đổi lại chính tại hạ sẽ giúp trang chủ lĩnh hội công phu, âu cũng là cách để trang chủ đủ bản lãnh tự vệ một khi bị Lâm phu nhân vì phát giác tung tích thế nào cũng tìm đến Lâm trang chủ để báo thù.
Lâm Uy Hùng chột dạ:
- Ngươi lại nói nhảm.
Phu nhân ta cớ sao tìm ta để báo thù?
- Vậy tại sao Lâm trang chủ giấu cả thê nhi, không cho họ biết để giúp trang chủ trá tử? Trái lại cậy nhờ họ Trầm, để bây giờ đành lẩn trốn vì đã khong thực hiện lời đã hứa lúc nhờ họ Trầm giúp trá tử?
Lâm Uy Hùng thêm biến sắc:
- Ngươi đã nghe họ Trầm than phiền như thế về ta? Vậy thì lạ, ngươi liên quan gì hoặc có tư cách gì để được họ Trầm xem trọng, kể cả những chuyện thế này cũng thổ lộ với ngươi?
Mộ Dung Bạch vỡ lẽ:
- Trang chủ đã không thể trao kinh văn công phu cho họ Trầm vì bản thân chỉ có một và nhất là do hãy còn khiếm khuyết nên sợ lúc thực hiện lời hứa xong vẫn chẳng được họ Trầm tin?
Lâm Uy Hùng bỗng cười:
- Suýt nữa ta bị ngươi lừa. Vì ngươi chỉ phỏng đoán và kỳ thực họ Trầm chẳng thổ lộ điều gì với ngươi. Đã vậy, những gì ngươi vừa nói đều chẳng đáng tin cậy. Thôi nha, đùa như thế đủ rồi, hoặc giả nếu vẫn muốn thì bây giờ là đến lượt bổn trang chủ sẽ đùa cho ngươi xem.
Mộ Dung Bạch vội kêu:
- Chờ đã. Cứ cho rằng lời tại hạ đoán về mối quan hệ giữa trang chủ và họ Trầm là sai thì cũng vì thế mà ngỡ tại hạ đùa khi bảo Lâm phu nhân đang phẫn hận truy tìm trang chủ.
Lâm Uy Hùng tiến dần về phía Mộ Dung Bạch:
- Bọn ta là phu thê, lời của ngươi nếu không đùa thì chỉ là hồ đồ. Đừng ngỡ dễ gạt ta như gạt trẻ lên ba.
Mộ Dung Bạch bối rối, nửa muốn lui, nửa lại không dám:
- Nhưng chính trang chủ là hung thủ sát hại bào huynh của Lâm phu nhân. Chuyện này quyết không thẻ giả. Thế nên chẳng hồ đồ chút nào nếu bảo sẽ có lúc Lâm phu nhân tìm và mong nghe một lời phó giao từ trang chủ.
Mộ Dung Bạch nói xong, cảm thấy nhẹ nhõm vì Lâm Uy Hùng quả nhiên khựng lại.
- Ngươi cũng biết chuyện đó? Vậy thì không thể do mẫu thân ngươi được rồi, kể cả họ Trầm cũng không. Hãy nói mau, ai đã cho ngươi biết?
Mộ Dung Bạch cười chế giễu:
- Trang chủ chớ quá tự tin khi nhận định họ Trầm là người kín miệng. Vì tự tại hạ nghe họ Trầm bày tỏ với Lâm phu nhân rằng bản thân họ Trầm vì là người đến sau nên không phải hung thủ đoạt mạng họ Trang. Bào huynh của Trang Phù Dung. Có phải tính danh của Lâm phu nhân là vậy?
Lâm Uy Hùng giận dữ:
- Họ Trầm cố ý hại ta?
Mộ Dung Bạch nói thêm:
- Nhưng những liên quan giữa cái chết của họ Trang và động thái phát cuồng của Kiều lão anh hùng sau này tại hạ biết được lại không do họ Trầm thổ lộ. Còn một nhân vật nữa ắt trang chủ cũng biết: Sầm Khiêm?
Lâm Uy Hùng chợt dáo dác nhìn quanh:
- Sao bỗng dung đề cập đến tính danh này? Không, ta không biết Sầm Khiêm.
Mộ Dung Bạch nhún vai:
- Nhưng tại hạ lại đoan chắc trang chủ biết. Và nếu tại hạ đoán không lầm, chỉ vì ngại Sầm Khiêm, trang chủ mới dụng kế trá tử. Cũng là nhân cơ hội vừa bị lệnh đồ là Bàng Các vừa thêm Lâm phu nhân hầu như đồng lòng cùng một lúc ra tay chỉ muốn hạ thủ đối với trang chủ. Đúng chăng?
Lâm Uy Hùng động nộ:
- Mụ đã tuyệt tình, đương nhiên ta không thể không tìm cơ hội dứt áo ra đi. Ngươi cũng đã gặp Sầm Khiêm?
Mộ Dung Bạch hỏi ngược lại:
- Ai đã hạ độc sát hại gia mẫu?
Lâm Uy Hùng nhún vai:
- Ngươi không thể biết Sầm Khiêm trừ phi chính y tự tìm và cũng giống ta, bắt ngươi kiến giải những công phu đã do y đắc thủ. Ta đoán đúng chứ?
Mộ Dung Bạch chợt cười:
- Nói như vậy, kể cả công phu đang do trang chủ sỡ hữu, mọi công phu họ Sầm có cũng xuất phát từ một người đã phát cuồng. Kiều lão anh hùng?
Lần đầu tiên Lâm Uy Hùng thừa nhận:
- Tuy cùng một chỗ xuất phát nhưng nhóm nhân vật gieo tai họa cho Kiều gia lại không do Sầm Khiêm. Ngươi đã giúp Sầm Khiêm lĩnh hội những công phu đó?
Mộ Dung Bạch phủ nhận:
- Vì sao tại hạ phải giúp họ Sầm? Nhưng ngược lại, tại hạ có thể hứa giúp trang chủ nếu được minh bạch về cái chết của tiên mẫu.
Lâm Uy Hùng bảo:
- Không phải ta, nhưng nếu ngươi ưng thuận giúp ta. Có thể ta sẽ giúp ngươi một vài manh mối.
Mộ Dung Bạch toan đáp ứng, nhưng bất đồ lại hỏi một điều suýt quên:
- Có phải trang chủ muốn nói những manh mối sẽ dẫn đến Lâm phu nhân? Vì ngoài trang chủ, khi đó chỉ còn một mình Lâm phu nhân là biết và nghi ngờ tại hạ là hậu nhân của Mộ Dung Khuê lão nhân?
Lâm Uy Hùng ngơ ngác:
- Nhưng liệu ngươi có đúng là hậu duệ cốt nhục của Mộ Dung Bạch?
Mộ Dung Bạch sinh nghi:
- Trang chủ không thể quả quyết. Vậy cớ sao vẫn cố tình đem những điều chỉ mới là nghi ngờ, tỏ lộ cho Lâm phu nhân?
Lâm Uy Hùng cười gượng:
- Ta không thể không nói, trừ phi đành cho mụ ấy biết chuyện. Rồi lại nghe hỏi nhờ đâu ta phát hiện để dám tìm cách cưỡng đoạt công phu đó từ lão Kiều đã phát cuồng. Dù vậy, kẻ có thể hạ thủ mẫu thân ngươi ắt không ai ngoài mụ cùng với tính khí cả ghen của mụ.
Mộ Dung Bạch không tin:
- Nhưng với chất độc Nhân Vô Tử Hí, một trong tam tuyệt độc hãn thế, Lâm phu nhân nhờ đâu mà có?
Lâm Uy Hùng giật mình:
- Nhân Vong Tử Hí độc?!
Mộ Dung Bạch vụt chớp mắt:
- Vì sao trang chủ biến sắc? Có phải trang chủ cũng từng biết độc chất ấy lợi hại như thế nào, nhất là hậu quả sẽ ra sao nếu được dùng đối với người không biết võ công là mẫu thân của tại hạ?
Lâm Uy Hùng phủ nhận ngay bằng việc lập lại lời từng đề quyết:
- Bình sinh ta không dụng độc. Thế nên không thể không kinh tâm khi nghe ngươi đề cập đến chất kịch độc Nhân Vong Tử Hí.
Mộ Dung Bạch từ từ thở ra:
- Đã vậy, liệu Lâm trang chủ có chấp thuận chăng việc tại hạ xin mạo muội đưa ra mọi phỏng đoán liên quan đến hành vi cuối cùng của trang chủ là trá tử, kể từ lúc bắt đầu đắc thủ công phu từ tay Kiều lão anh hùng?
Lâm Uy Hùng thoáng cau mày:
- Ngươi lại muốn gì nữa đây một khi những chuyện đó chẳng can dự gì đến ngươi và lẽ ra ngươi nên đáp ứng lời ta đề xuất thay vì cứ mãi cố tình kéo dài thời gian?
Mộ Dung Bạch bảo:
- Há lẽ trang chủ không muốn nghe tại hạ giải thích vì sao có thể phát hiện xuyên sơn đạo để tự thoát?
Lâm Uy Hùng cười tự tin:
- Có biết hay không thì cũng vậy. Vì rốt cuộc ngươi và ta vẫn đối diện nhau, đâu dễ thoát như ngươi nghĩ.
Mộ Dung Bạch vẫn tìm cách kéo dài thời gian:
- Tại hạ đã bị thất tán võ công và nếu tình trạng quả đúng như lời trang chủ vừa quả quyết thì vội làm gì thay vị chịu khó nhẫn nại chờ nghe để cuối cùng tại hạ vẫn phải tuân thủ theo mệnh lệnh trang chủ?
Lâm Uy Hùng thở hắt ra:
- Ta đã tỏ ra quá nhân từ, nhất là từ lúc chợt có cơ hội giữ được ngươi, một điều ta không ngờ là có. Ngươi nói đi, ắt vì phát hiện điều đó nên ngươi không cảm kích, trái lại còn lợi dùng, toan gây khó khăn cho ta?
Mộ Dung Bạch chực nhớ đến nhân vật thần bí, là người chỉ vì muốn xua đuổi Kiều Ngọc Bội nên vô tình tạo cơ hội cho Lâm Uy Hùng đắc thủ, bắt giữ Mộ Dung Bạch kể như ngay trên tay nhân vật đó. Nhưng nhớ thì nhớ. Vì Mộ Dung Bạch mãi quan tâm đến câu chuyện đang hội đàm, mong sớm được minh bạch, nên thay vì hỏi họ Lâm về nhân vật thần bí, Mộ Dung Bạch tạm bỏ qua và cứ tiếp tục câu chuyện:
- Không phải trang chủ đang tỏ ra quá nhân từ. Trái lại nhuệ khí của trang chủ hầu như đã không còn kể từ lúc Sầm Khiêm bắt thóp, đến nổi về sau phải dùng hạ sách trá tử,
Lâm Uy Hùng động dung:
- Ngươi đã biết những gì để dám bảo một trang chủ đường đường như Lâm Uy Hùng ta lại bị thất phu họ Sầm bắt thóp đe dọa?
Mộ Dung Bạch tủm tỉm cười:
- Đó là nguyên nhân khiến tại hạ muốn trang chủ chịu khó lắng nghe. Vì tại hạ gần như được chính Sầm Khiêm cho biết đã gặp gỡ trang chủ như thế nào, đã trao đổi thương lượng ra sao để song phương cùng có lợi. Tóm lại, chỉ vì hành vi đối phó với Kiều lão, tự trang chủ đã chuốc lấy họa vào thân. Bị Sầm Khiêm uy hϊếp dẫn dụ, chỉ muốn trang chủ trở thành trợ thủ và cũng là thuộc hạ cho họ Sầm sai khiến. Từ đó, có thể nói trang chủ hầu như mất dần quyền làm chủ bản thân, đã bị họ Sầm tác động ít nhiều. Thế nên, để tự thoát trang chủ không chỉ lập bí thất ngay tại thư phòng, mà còn tự kiến tạo một địa điểm kín đáo, chính là chỗ vừa được trang chủ dùng để giam giữ Mộ Dung Bạch này. Nhưng cuối cùng vì vẫn cảm nhận khó thể thoát sự kềm tỏa của họ Sầm. Trang chủ bèn nghĩ đến kế trá tử. Và để thành sự, trang chủ lại tự khoác thêm vào cổ một tròng nữa qua việc cậy nhờ Tử Diện Hội, có thể cũng là một trong những kẻ chủ mưu gây ra đại họa cho Kiều gia. Trang chủ từ đó không chỉ lẩn tránh Sầm Khiêm mà còn thêm cẩn trọng với Trầm Bích Quân và với chính thê tử nửa. Tại hạ nói đúng chăng?
Lâm Uy Hùng vụt phá lên cười:
- Đã là thế, ngươi càng phải giúp ta lĩnh hội công phu hầu tự bảo toàn sinh mạng của chính ngươi. Chí ít là để báo thù cho mẫu thân? Ha ha…
Mộ Dung Bạch vẫn bình thản quyết không để tràng cười đầy đe dọa của họ Lâm uy hϊếp:
- Hãy còn một điều này nữa, ắt trang chủ không bao giờ ngờ địa hình nơi đây là quá quen thuộc với Mộ Dung Bạch tại hạ?
Lâm Uy Hùng chợt nhìn quanh:
- Thế thì sao? Hay sẽ có người tiếp ứng ngươi hoặc giả ngươi đã có cách tự thoát như quen thuộc địa hình?
Mộ Dung Bạch chậm rãi kể:
- Tại hạ kể từ sau khi ly khai Lâm gia đã lưu ngụ và sinh sống ở ngay tại đây ngoài một năm. Là quảng thời gian đủ cho tại hạ phát hiện có một xuyên sơn đạo tự nhiên dẫn thông đến tận phía hậu liêu của Lâm gia. Đó là nguyên do khiên tại hạ ngay từ khi phát hiện bị sinh cầm, nhờ địa hình quen thuộc nên sớm nhận ra kẻ bắt giữ tại hạ chẳng phải ai khác ngoài trang chủ. Là nhân vật đã dày công kiến tạo những chỗ ẩn ngụ kín đáo.
Lâm Uy Hùng chợt bước đến gần hơn về phía Mộ Dung Bạch:
- Nếu bằng những lời dài dòng đó ngươi ngỡ có thể thoát tay ta thì quá lầm.
Mộ Dung Bạch bước lùi một bước:
- Tại hạ chưa vội nghĩ đến điều đó. Ngược lại, nếu trang chủ cho tại hạ biết ai là hung thủ sát hại gia mẫu, có thể tại hạ sẽ nghĩ lại, sẽ giúp trang chủ lĩnh hội phần công phu đã cậy nhờ.
Lâm Uy Hùng vẫn dấn bước lên theo và đã bắt đầu nhìn thấy cả một thảm địa y xanh mơn mởn đang ở ngay phía sau Mộ Dung Bạch:
- Ta không phủ nhận đã biết hung thủ sát hại thân mẫu ngươi là ai. Nhưng ta chỉ nói, sau khi đã được ngươi đáp ứng lời ta đề xuất. Thế nào?
Mộ Dung Bạch đã dừng lại, không dám đặt chân vào thảm địa y và lắc đầu với Lâm Uy Hùng:
- Sao hai chúng ta không thành thật với nhau? Và vì lợi thế đang ở phía trang chủ, nên chăng trang chủ cần phải tỏ thành ý trước, bằng việc cho tại hạ một tính danh?
Lâm Uy Hùng chồm đến chộp một tay vào đầu vai của Mộ Dung Bạch:
- Ngươi càng lúc càng làm ta mất nhẫn nại. Nhẹ không ưa, ngươi lại ưa nặng, có phải như thế chăng?
Cũng lúc này, vì đã lường trước, Mộ Dung Bạch đột ngột ngồi thụp xuống thật nhanh, đồng thời còn vòng tay vừa giữ hai chân Lâm Uy Hùng vừa cố hết sức nâng họ Lâm lên càng cao càng tốt.
Nhưng một tay của họ Lâm cũng kịp trầm theo và chộp đúng vào vai Mộ Dung Bạch.