Lập tức có tiếng quát gắt phản bác:
- Nha đầu thật to gan, dám ám chỉ bổn Cung vẫn luôn nhờ những thủ đoạn ám muội mỗi khi cùng người đối địch ư? Thật là hoang đường, nhất là đối với ngươi, một nha đầu chỉ do may mắn mới thủ đắc một phần nhỏ các tuyệt kỹ thượng thừa liên quan đến tàng đồ Thiên Không Bách Gia Động, nào có gì đáng kể so với võ học bổn Cung vẫn lưu truyền từ thuở khai sáng đến nay. Ngươi không biết tự lượng sức chăng? Hử?!
Cùng với tiếng gặng hỏi ở cuối câu, một cổ kiệu tuyền màu đen chợt hiển hiện với bốn kiệu phu đều có cước trình ổn định, đến không tiếng động, kể cả khi đã dừng những tà áo của các kiệu phu cũng không dấu hiệu nào chuyển động. Mộ Dung Bạch ngỡ ngàng buột miệng khen:
- Thăng Hoa Vạn Quỷ Bộ thật cao minh
Kiều Ngọc Bội dù đang đối diện cổ hắc kiệu vẫn kinh ngạc liếc nhìn Mộ Dung Bạch:
- Mộ Dung huynh sao lại am hiểu và đoán biết họ vừa thi triển công phu Thăng Hoa Vạn Quỷ Bộ, là điều không phải ai cũng có thể nhận biết?
Từ hắc kiệu có giọng nói phát ra:
- Ngươi là Mộ Dung Bạch, tuy mới xuất hiện nhưng đã khiến võ lâm nghe danh? Kiến văn ngươi khá đấy cho dù theo tin tức bổn cung thu thập ngươi chỉ thật sự am hiểu về giới võ lâm ước độ một năm. Hãy nói xem, ai đã truyền thụ võ công cho ngươi? Và có thật ngươi đích thực ở họ Mộ Dung?
Mộ Dun Bạch bật cười:
- Hóa ra thêm quý Cung nữa cũng lầm tưởng tại hạ là hậu nhân của Mộ Dung Khuê lão nhân?
Hắc kiệu gằn giọng:
- Không phải ư? Sao bảo ngươi có ngộ tính cực cao, một điều vì quá giống, thế nên đủ để minh định mười phần đến bảy tám ngươi có thể là hậu nhân đích truyền của lão tặc Mộ Dung Khuê?
Mộ Dung Bạch giật mình, cố tình liếc mắt nhìn Kiều Ngọc Bội:
- Mộ Dung Khuê lão nhân cũng là nhân vật có ngộ tính hơn người?
Kiều Ngọc Bội chầm chậm gật đầu
- Và cũng là nhân vật thay võ lâm Trung Nguyên triệt phá tham vọng độc bá giang hồ, khiến Vạn Quỷ Cung mười chính năm trước đây đành phải ngậm hờn, triệt thoái về tận Đông Hải.
Hắc kiệu quát:
- Nhưng bổn Cung vẫn không bại, bằng chứng là đã khiến lão thất phu Mộ Dung Khuê vĩnh viễn thân bại danh liệt, cho dù vẫn tại thế nhưng mãi mãi không dám xuất đầu lộ diện. Và lần này, bổn Cung lại tái nhập Trung Nguyên, liệu xem các ngươi còn tìm được ai đủ bản lãnh như Mộ Dung Khuê để đứng ra ngăn cản hoặc làm chậm tiến trình xưng bá võ lâm của Bổn Cung. Ha ha…
Kiều Ngọc Bội chấn động:
- Ước thúc hai mươi năm vẫn chưa mãn hạn kỳ, Vạn Quỷ Cung các ngươi chỉ là những kẻ bội tín như thế sao?
Mộ Dung Bạch cùng chấn động:
- Là ước thúc gì? Phải chăng cùng liên quan đến quy ước tại hạ đã nghe nhiều người đề cập, giữa Mộ Dung danh gia và toàn thể võ lâm Trung Nguyên?
Nhưng đáp lại câu Mộ Dung Bạch hỏi chỉ là một loạt cười nữa phát ra từ cổ hắc kiệu:
- Ngươi chưa biết ước thúc, cũng chưa rõ gì về quy ước, đủ chứng tỏ ngươi tuy mang họ Mộ Dung, tuy cũng biết võ công nhưng lại là kẻ không quan hệ gì đến giới võ lâm Trung Nguyên. Nha đầu kia, vậy nếu bổn Cung chỉ có ý định tạm sinh cầm tiểu tử kia độ một năm. Liệu có phạm vào ước thúc vừa được ngươi cố tình nhắc nhở chăng? Và nhớ, nếu ngươi tự ý can thiệp vào, Ha ha… cần phải hiểu đó là ngươi vi ước trước, vậy thì đừng trách bổn Cung kể như được quyền hành xử ngươi lẫn tiểu tử kia. Ha ha…
Mộ Dung Bạch chợt hiểu, thế nên vội lùi về đứng thật gần Kiều Ngọc Bội:
- Có phải là ước thúc bất tương xâm có kỳ hạn hai mươi năm giữa võ lâm Trung Nguyên và Vạn Quỷ Cung?
Kiều Ngọc Bội bồn chồn lo lắng, cũng vội hỏi Mộ Dung Bạch:
- Cũng đại khái như thế. Mộ Dung huynh có ý gì?
Mộ Dung Bạch nhanh nhẹn gật đầu:
- Tại hạ không cam tâm nếu bị xem không là người của võ lâm Trung Nguyên. Vì thế…
Chợt Kiều Ngọc Bội lấy tay đẩy Mộ Dung Bạch thật mạnh:
- Muộn rồi, đối phương đã tấn công. Mộ Dung huynh tránh mau.
Mộ Dung Bạch cũng phát hiện từ hắc kiệu bật ra một đạo uy kình nhắm vào phương vị Mộ Dung Bạch vừa mới đứng, trước khi được Kiều Ngọc Bội xô bật ra.
“ Vù…”
Do hụt chiêu, hắc kiệu bật quát:
- Nha đâu ngươi quyết can thiệp ư?
Kiều Ngọc Bội liền như tia chớp lao thẳng vào hắc kiệu:
- Bổn cô nương không chỉ can thiệp mà còn quyết tâm vạch rõ chân tướng, để xem ngươi là ai, vì sao cũng là một trong những nhân vật võ lâm Trung Nguyên lại cam tâm là tay sai khuyển mã, giúp Vạn Quỷ Cung gây khó cho chính võ lâm Trung Nguyên. Mau tiếp chiêu!
“ Ào..”
Bốn kiệu phu vẫn đứng yên bất động, chỉ có màn kiệu chợt vén nhanh để thoát ra một lực đạo đối đầu, đỡ thẳng vào chưởng kình Kiều Ngọc Bội vừa xuất thủ:
- Nhưng dẫu sao ta vẫn là thuộc hạ Vạn Quỷ Cung. Nha đầu ngươi động chính là vi ước. Và đây là kết cục tất yếu của ngươi. Đỡ!
“ Bùng !!”
Kiều Ngọc Bội thoáng bị chấn lùi, nhưng thật nhanh, nàng lại lao ngoắt vào cỗ kiệu:
- Ngươi cũng đắc thủ một phần võ học từ tàng đồ Thiên Không Bách Gia Động? Đó là công phu sở học Trung Nguyên, sao ngươi cam tâm dùng sở học đó trợ trụ vi ngược, giúp Vạn Quỷ Cung đối phó võ lâm Trung Nguyên? Phản lại chính cội nguồn xuất xứ, tội của ngươi thật khó dung tha. Đỡ!
Bỗng từ bóng đêm đen phủ kín xung quanh chợt vang lên tiếng quát lanh lảnh
- Phật Quang Phổ Chiếu?! Cho Quỷ Kiệu lui. Nhanh!
Và Mộ Dung Bạch kinh hoàng nhìn bốn kiệu phu không hẹn mà đồng. Chỉ cần khẽ nhún chân một lượt, đồng loạt với nhau, là lập tức toàn bộ cỗ Quỷ Kiệu cứ giật bắn về phía hậu. Thoát xa phạm vi uy lực từ chiêu chưởng của Kiều Ngọc Bội được nhận biết là công phu Phật Quang Phổ Chiếu. Và bản lãnh của bốn kiệu phu quả là quán tuyệt nhân trần. Nhưng vẫn chưa hết, giữa đương trường còn bất ngờ xuất hiện thệm cùng một lúc những năm bóng trắng. Là những xiêm y trắng hoặc có màu sáng được khoác lên người làm tôn thêm vẻ kiều diễm trong bóng dáng tha thướt của năm nữ lang.
Cổ Quỷ Kiệu ngay lúc đó, trước khi triệt thoái, còn phát lên câu bẩm báo, hiển nhiên là với một trong năm nữ lang mới xuất hiện:
- Thuộc hạ bất tài, đã phiền đến đại giá Thiếu Cung chủ quang lâm. Xin tuân lệnh Thiếu Cung chủ.
“ Vυ't!”
Cổ Quỷ Kiệu mất hút, chỉ còn lại một mình Kiều Ngọc Bội đối diện năm nữ lang:
- Thiếu cung chủ Vạn Quỷ Cung?!
Một nữ lang khẽ nạt:
- Còn không mau đệ đầu bái kiến, van xin Thiếu cung chủ rộng lòng dung?
Nhưng một nữ lang khác lên tiếng bảo:
- Nói làm chi những điều không thể, Cúc muội há lẽ không nghe ngay từ đầu đối phương đã lập tức minh định lập trường, võ lâm Trung Nguyên và Vạn Quỷ Cung hầu như không đội trời chung đó sao? Đã vậy còn mong gì khi bảo người bái kiến, xin được rộng tình dung tha.
Kiều Ngọc Bội cất cao giọng ứng đối ngay:
- Hành vi của Quý Cung trước kia cho dù đã gần hai mươi năm tạm gián đoạn, không vì thương hại hoặc muốn tránh cho võ lâm Trung Nguyên cảnh đồ thán, huyết chảy thây rơi, mà là do đại ân nhân của toàn thể võ lâm, Mộ Dung Khuê lão anh hùng xuất lực ngăn cản, thì đến lúc này mưu đồ và tham vọng của quý Cung vẫn còn đó. Thế nên tự song phương lẽ tất nhiên đã hình thành trạng thái tử đối đầu. Vậy đâu thể trách nếu Kiều Ngọc Bội này dù vô năng bất lực vẫn nhất quyết không thể hạ mình, tỏ ra khϊếp nhược trước quý Cung. Nhưng vì đã có sự hiện của Thiếu cung chủ, một nhân vật kể ra có bối phận cực cao của Vạn Quỷ Cung. Có thể cho Kiều Ngọc Bội minh bạch một câu:
Vẫn nữ lang vừa lên tiếng, chợt mau mắn gật đầu đáp ứng:
- Kiều Ngọc Bội cô nương muốn nhắc đến ước thúc, cũng là phiền trách hành vi lúc mới rồi của thuộc hạ bổn Cung?
Kiều Ngọc Bội lắc đầu:
- Đã là sai nha thuộc hạ, hành vi của nhân vật vừa rồi hiển nhiên chỉ là chấp hành thượng lệnh, thế nên bổn cô nương không cần hỏi. Cũng chẳng thừa hơi để phiền trách về một điều mà người thực hiện buộc phải tiến hành trong hoàn cảnh bất khả bất tuân. Bổn cô nương muốn biết Thiếu cung chủ định hành động như thế nào, vẫn bắt giữ và sinh cầm Mộ Dung Bạch. Vì cho rằng đó là hành vi không vi ước, hoặc sẽ công bằng hơn và không tiến hành ý định đó nữa, do tuân thủ ước thúc và cũng vì Mộ Dung Bạch dù sao cũng là kẻ am hiểu võ công, lại sinh trưởng ở Trung Nguyên nên lẽ đương nhiên cũng là thành phần của võ lâm Trung Nguyên
Nữ lang nọ bật cười:
- Bổn Thiếu cung chủ lẽ ra không cần xuất đầu lộ diện nếu như không vì lập luận của cô nương có thể khiến bổn cô Cung mang tiếng bội ước một khi vẫn tiếp tục thực hiện chủ ý là thỉnh mời vị bằng hữu kia về làm khách của bổn cung một thời gian. Vậy cô nương nghĩ sao nếu bổn Thiếu cung chủ có đủ lý lẽ để tin rằng hành vi đó không hề phạm vào ước thúc? Và cô nương liệu có còn dám ngăn cản hoặc can thiệp nữa chăng nếu bổn Thiếu Cung chủ bảo vị bằng hữu kia vì không biết võ công nên không thể xem là nhân vật võ lâm Trung Nguyên?
Kiều Ngọc Bội thoáng ngỡ ngàng:
- Nhưng Mộ Dung Bạch chỉ bị thất tán võ công, nào phải không hề biết võ công?
Thiếu cung chủ Vạn Quỷ Cung hất hàm:
- Đó là điều chỉ có mỗi một mình cô nương biết, đúng không? Vậy lấy gì minh chứng vị bằng hữu đó từng có võ công để thuyết phục bổn Thiếu cung chủ tin rằng việc thất tán võ công là có thật? Hoặc giả cô nương có thể cho bổn Thiếu cung chủ biết xuất xứ lai lịch cùng sư thừa của vị bằng hữu đó, âu cũng là cách minh chứng y thật sự có liên quan đến võ lâm Trung Nguyên?
Kiều Ngọc Bội bối rối, bước lùi về gần Mộ Dung Bạch:
- Vì ước thúc chỉ có hiệu lực đối với những nhân vật thật sự liên quan đến võ lâm Trung Nguyên. Mộ Dung huynh nếu không nói rõ sư thừa, vạn nhất có bị Vạn Quỷ Cung sinh cầm, tiểu muội cũng khó trách họ đã vi phạm ước thúc.
Mộ Dung Bạch gượng cười:
- Tại hạ chưa từng bái sư. Huống hồ dù có chăng nữa thì khi nói ra ắt vẫn bị họ bác bỏ, cho rằng khẩu thuyết vô bằng, vì tại hạ không còn võ công để phô diễn minh chứng lai lịch sư thừa. Xem ra về lý, cô nương e chẳng còn cách nào đối đáp lại, đành trông chờ vào vận số của cô nương và của tại hạ ngay đêm nay mà thôi.
Kiều Ngọc Bội không cam tâm:
- Nhưng lúc này, như Mộ Dung huynh có chủ ý gì toan nói? Mộ Dung huynh có tư chất thông tuệ, lẽ nào không nghĩ được cách buộc họ thôi ngay hành vi rõ ràng là đang phạm vào ước thúc?
Mộ Dung Bạch thở dài:
- Tuy có cách nhưng nói ra cũng vô ích. Do tại hạ nếu mãi lúc này mới tỏ lời ưng thuận cùng cô nương đi bái phỏng một nhân vật thì kỳ thực vẫn muộn. Khiến đối phương khó thể chấp nhận.
Thiếu cung chủ Vạn Quỷ Cung bật khen:
- Các hạ quả là người có tâm cơ mẫn tiệp, tự thấy trước những gì sắp xảy ra. Như thể đọc được trong tâm tưởng người đối diện. Đã biết tự lượng sức như thế cũng tốt, có thể khiến bổn Thiếu cung chủ vì thán phục nên xin đoan quyết trước một điều là sẽ không gây bất lợi nào dù nhỏ đến các hạ. Như vậy, bổn Cung có thể cung thỉnh các hạ cùng đi được chưa?
Kiều Ngọc Bội bỗng chớp động thân hình:
- Muốn giữ người, trước hết hãy bước qua xác quả ta. Tiếp chiêu!!
“ Vù..”
Thiếu cung chủ bật cười lảnh lót:
- Là cô nương đã tạo cơ hội. Vậy thì sau này đừng bảo bổn Cung vi ước Mai – Lan – Cúc – Trúc, chư muội hãy thay ta nghênh tiếp thượng khách. Riêng ả họ Kiều, một mình ta cũng đủ cho ả niếm mùi lợi hại. Hãy xem chiêu. Ha ha…
“ Ào .. Ào”
Bốn nữ lang còn lại, số người vừa đủ cho bốn tên gọi Trúc – Cúc – Mai – Lan, ngay lập tức tiến dần về phía Mộ Dung Bạch với tâm trạng kể như chắc chắn sẽ hoàn thành sứ mạng.
Chợt có một làn gió nhẹ nương theo bóng đêm lướt qua.
“ U ù.”
Bốn nữ lang bất chợt rùng mình và từ từ khuỵu ngã. Họ bất lực nhìn Mộ Dung Bạch cũng bị làn gió tác động nhưng lại là thứ gió cuồn cuộn, cuốn Mộ Dung Bạch đi. Không những thế, lúc lên tiếng họ cũng bất lực kêu không thành lời:
- Có biến… Thiếu cung chủ…?
Làn gió xuất hiện dù nhẹ vẫn làm Thiếu cung chủ và Kiều Ngọc Bội động tâm. Họ đang sắp sửa chạm chiêu đành phải dừng. Và Thiếu cung chủ thần tốc lao đến chỗ bốn nữ lang. cũng lúc đó, Kiều Ngọc Bội thì hùng hổ lao đuổi theo cơn quái phong, miệng gầm thét giận dữ:
- Là cao nhân nào? Sao lại dùng thủ đoạn mờ ám nhân lúc người bất phòng, ra tay đối phó với một kẻ chẳng còn võ công? Mau đứng lại!!
***
Mộ Dung Bạch bị đưa đi một lúc, mãi mới nghe có tiếng người cợt nhã bên tai
- Sao không nghe ngươi kêu la. Cũng chẳng có dấu hiệu nào phản kháng? Hay ngươi đang phát khϊếp vì sợ? Hèn kém thế ư, tiểu tử?
Mộ Dung Bạch lạnh lùng cất tiếng:
- Không lên tiếng vì tại hạ không muốn bị người chế ngự á huyệt, khiến bản thân trở nên món vật trong tay người và mãi mãi câm lặng. Còn không phản kháng chỉ vì tại hạ không muốn dối lòng. Bởi lẽ ra tại hạ nên đa tạ, vì dù sao nhờ thế này tại hạ mới không bị rơi vào tay Vạn Quỷ Cung, từng có và sắp có những hành vi gây bất lợi cho võ lâm Trung Nguyên.
Mộ Dung Bạch đột ngột bị giữ dừng lại xoay mặt về phía sau, diện đối diện với một nhân vật hoàn toàn lạ mặt. Đó là một văn nhân trung niên, tuổi ước độ tứ tuần, sắc mặt dù nghiêm nhưng miệng thì vẫn hiện hữu nụ cười khinh khỉnh:
- Ngươi không quan tâm, cũng không lo lắng đang bị rơi vào tay ai, chỉ cần không bị Vạn Quỷ Cung sinh cầm là đủ, thật thế sao?
Mộ Dung Bạch chớp mắt:
- Tại hạ quan tâm liệu có ích gì một khi tôn giá vẫn khăng khăng, cố tình giữ kín lai lịch, quyết không cho tại hạ biết? Nhưng dù sao ý muốn đa tạ vẫn là điều có thật. Bởi tại hạ không cam tâm nếu bản thân tuy chưa giúp ích gì cho võ lâm Trung Nguyên nhưng bỗng dưng lại bị thế lực đối đầu võ lâm Trung Nguyên bắt giữ.
Văn nhân vẫn khinh khỉnh cười:
- Ý ngươi bảo không quan ngại bất kỳ thế lực nào khác. Miễn đừng là Vạn Quỷ Cung?
Mộ Dung Bạch nhún vai:
- Võ lâm Trung Nguyên đã sẵn có nhiều thế lực. Các thế lực này nếu có đối đầu nhau thì vẫn là điều luôn tồn tại. Dù vậy, tất cả đều có chung một cội nguồn xuất xứ là Trung Nguyên. Do đó, mọi bất hòa rồi cũng phải được tạm gác, một khi đại cục võ lâm gặp chung một thảm họa. Trừ phi tôn giá cũng là kẻ vong cội quên nguồn. Nếu không, tại hạ vì lẽ gì quan ngại
Văn nhân lại cười khinh khỉnh và gật đầu:
- Nếu đây là lời thật tâm, ta mong thế, ngươi sẽ được đối xử tử tế, thay vì trở thành tù nhân như định ý ban đầu đã được bổn Giáo chủ dự liệu sẵn. Đi nào.
Mộ Dung Bạch bị nhấc đưa đi. Thoáng chấn động vì chợt hiểu đối phương có xuất thân như thế nào.
Giọng cười khinh khỉnh và cợt nhã lại vang lên
- Ngươi không có gì để nói sao? Vì ta phát hiện ngươi đang cố kìm nén một điều gì đó chực nói. Hay ngươi sợ hoặc ngại điều ngươi sắp nói không đúng như ngươi nghĩ? Hừ!
Mộ Dung Bạch buông tiếng cười lạt:
- Nếu tôn giá muốn nghe thì sau đó đừng bắt tại hạ câm miệng. Vì điều tại hạ định nói là đã biết tôn giá có xuất thân từ U Minh Thanh Hỏa Giáo. Một thế lực ngỡ đã bị diệt tuyệt cách đây ngoài trăm năm nhưng không ngờ vẫn ngấm ngầm tồn tại.
Văn nhân buông gọn lỏn một tiếng khen:
- Hảo tiểu tử!
Và đột ngột Mộ Dung bạch bị ngã ngật đầu qua một bên. Toàn thân bất động, thần trí cũng mê lịm.