Tiểu Bạch nôn nóng hỏi:
- Lệnh sư có đáp ứng chăng?
Lão nhân cười buồn:
- Một khi gã đã thỏa nguyện mọi điều, lẽ nào hẹp lượng, không đáp ứng điều nhỏ nhoi đó cho lão phu? Nhưng cũng nhờ đó lão phu mới biết gã đã bạc đãi và nhẫn tâm bỏ mặc sư phụ như thế nào? - Như thế nào?
- Sư phụ bệnh, gã đã không tận tình chữa chạy trái lại còn sai thuộc hạ gần như đem vất bỏ mãi ở phía hậu viện, cũng không thường xuyên lui tới vấn an. Cho ăn thì cứ như của bố thí, nhớ thì cho, lỡ quên thì phó mặc số mệnh.
- Có hạng người vô tâm và bất cận nhân tình thế sao?
- Đến cả lão phu cũng chung số phận. Nghĩa là muốn chăm sóc sư phụ thì phải tự tay lo toan đủ điều. Đừng trông mong được gã giúp đỡ, và cứ như thế cho đến tận lúc sư phụ lão phu lìa đời. Vẫn vò võ một mình, không ai bên cạnh ngoại trừ lão phu.
Tiểu Bạch nghe xót xa tột cùng:
- Vào những lúc như thế ắt lệnh sư nghĩ lại và hối hận vì đã đối xử bất công với lão tiền bối trước kia?
Lão nhân thiểu não lắc đầu:
- Căn bệnh đã khiến sư phụ lão phu ngây dại, thần trí mơ hồ, đâu còn lúc nào tỉnh táo để hối với hận. Nếu không thế, gã đâu dễ gì cho lão phu được dịp gần gũi sư phụ.
Tiểu Bạch kinh ngạc:
- Lệnh sư đệ đã đạt tất cả, còn gì nữa để lo ngại?
Lão nhân chợt nhìn vào bộ cốt khô cực to của Khổng Xà
- Vẫn còn Tam Tuyệt Cổ Linh Chưởng. Gã không tin ba chiêu đó đã mất đi cùng lúc với sư tổ khai sáng Cổ Linh Môn. Và nếu lão phu đoán không lầm, sư phu phải khó khăn lắm mới khiến gã tin vào sự thật đó. Chỉ tiếc cả hai chúng ta đều vẫn chậm so với kẻ nào đó đã ung dung đắc thủ.
Được nhắc lại, Tiểu Bạch chợt hỏi:
- Đã không luyện qua công phu Cổ Linh, thì theo lão tiền bối bảo, bất luận ai dù đắc thủ khẩu quyết ba chiêu cuối vẫn không thể luyện được Cổ Linh Tam Tuyệt?
Lão nhân giật mình
- Thế thì sao? Ngươi có ý gì? Hay chính ngươi đã…
Tiểu Bạch vội xua tay và phì cười:
- Vãn bối một lần nữa xin lập lại lời quả quyết, là chưa nhìn thấy vật đó bao giờ. Kể cả câu chuyện về cách chết của Ngư Trường Tam Mục Bích Linh Vũ Sát Kiếm cũng chỉ là lần đầu tiên được nghe kể từ lão tiền bối.
Lão nhân thở dài tuyệt vọng:
- Lão phu vẫn ước chi kẻ đắc thủ là ngươi. Vì nếu được như thế, ngươi có lợi vì sẽ được lão phu chỉ điểm cách luyện công phu Cổ Linh, đổi lại lão phu chỉ cần giữ mỗi thanh Tiểu Kiếm Ngư Trường là đủ.
Tiểu Bạch tủm tỉm cười:
- Điều này cho thấy Cổ Linh Chưởng vị tất là công phu thật sự lợi hại. Nếu không, lão tiền bối đâu dễ bỏ qua và chỉ cần mỗi một thanh Tiểu Kiếm Ngư Trường.
Lão nhân trợn mắt:
- Lão phu chấp nhận bỏ qua chỉ vì tự biết do bản thân có muốn vơ vào mình cũng không đủ tư cách để luyện như đã nói. Ngươi lẽ ra phải hiểu như thế chứ?
Tiểu Bạch vẫn mỉm cười
- Còn điều này nữa khiến vãn bối không nghĩ do là công phu lợi hại. Vì Ngư Trường Tam Mục Bích Linh Vũ Sát Kiếm dù công phu cao thâm vẫn bị Khổng Xà nuốt chết mất cả xác
Lão nhân có ý giận mũi cứ thở ra phì phì:
- Ngươi không được nói như thế. Vì theo lời truyền tụng. Tổ sư khai sáng Cổ Linh Môn đυ.ng độ Khổng Xà sau khi đã bị nội thương nghiêm trọng. Và lão phu có thể minh chứng cho ngươi tỏ tường điều đó. Ngươi hãy nhìn lại vào đốt xương thứ năm. Với công phu như ngươi chẳng hạn, lẽ nào tự ngươi không đủ lực bóp vỡ xương Khổng Xà. Huống hồ tổ sư Cổ Linh Môn từng thành danh nhờ Sát Trảo Tuyệt Hộ Thủ. Nhưng đốt xương đã không vỡ trái lại, tổ sư Cổ Linh Môn còn phải lưu lại những hai đốt tay do bị gãy. Có đủ để minh chứng điều lão phu đã nói chưa?
Tiểu Bạch trầm ngâm
- Nghĩa là dù bị nuốt vào nhưng với tàn lực, tổ sư Cổ Linh Môn vẫn gây thương tích, khiến Khổng Xà sau đó cùng chết?
Lão nhân gật đầu:
- Theo lời đồn đại thì Khổng Xà sau khi nuốt mất xác tổ sư đã bỏ chạy khỏi nơi lưu ngụ là Sa Nhược Thổ. Có lẽ chỉ chạy đến đây thì kiệt lực
Tiểu Bạch lại hỏi:
- Cũng nhờ đó mọi người mới biết về Sa Nhược Thổ.
Lão nhân thổ lộ:
- Cổ Linh Môn cũng biết. Vì thế, sư tổ của lão phu, rồi đến lượt sư phụ của lão phu đều chuyên tâm luyện tuyệt kỹ Nê Hà, những mong nhờ đó sẽ thu hồi di vật, tìm Khổng Xà ở Sa Nhược Thổ, lấy lại Tam Tuyệt Chưởng Cổ Linh để giúp Cổ Linh Môn khôi phục uy danh đã có từ thời tổ sư khai sáng.
Tiểu Bạch chớp mắt:
- Sao lão tiền bối không luyện
Lão nhân thở dài:
- Đã bảo tư chất lão phu kém. Cứ nghe sư phụ chỉ điểm thì từ tai này lọt qua tai kia bay đi mất, vẫn không sao lĩnh hội, nói gì luyện.
- Lão tiền bối vẫn nhớ khẩu quyết?
Lão nhân động tâm:
- Ngươi vẫn mong còn cơ hội cứu tử cho thê tử?
Tiểu Bạch quả quyết:
- Sao lại không? Huống hồ nghĩ phu thê là chuyện một đời. Vãn bối chưa thể mường tượng bản thân sẽ sống ra sao nếu như chẳng còn ái thê đồng hành. Cũng như lão tiền bối đối với lệnh sư. Vãn bối còn sinh mạng này và nhất là có kết quả như hôm nay đều do ân tình suốt một đời không nhòa phai của ái thê. Tóm lại, vãn bối sẽ không cam tâm nếu chưa tận mắt nhìn thấy ái thê, sau đó còn lo chu tất cho thê nhi nơi an giấc nghìn thu. Rất mong được lão tiền bối thành toàn.
Lão nhân bối rối:
- Nhưng đấy là tuyệt kỹ sư môn, lão phu dù đã bị trục xuất vẫn khó thể tùy tiện vi phạm môn quy, phá lệ truyền thụ cho ngoại nhân.
Tiểu Bạch cũng bối rối:
- Nếu vậy, vãn bối có thể hứa, giúp lão tiền bối đối phó lệnh sư đệ, chí ít là hỏi tội đã dám bạc đãi hắt hủi sư phụ lão tiền bối.
Lão nhân phì cười:
- Hàn Mai Thuyết vẫn còn là môn chủ Cổ Linh Môn, công phu sở học quyết không hề kém chưởng môn Thất đại phái. Nếu không muốn nói khả dĩ có thể trên bậc. Lời ngươi hứa liệu đáng tin chăng?
Tiểu Bạch tự tin:
- Đã làm người, nhân nghĩa phải là đầu. Lệnh sư đệ bản lãnh thượng thừa thì với những hành vi bất nhân bất nghĩa, vãn bối tuy bất tài nhưng vẫn quyết tận lực tận tâm, giúp lão tiền bối đòi lại công đạo. Hơn nữa chẳng phải lão tiền bối đã lấy làm kinh ngạc, tự hồ không tin vãn bối chỉ luyện công có một năm đã có thành tựu này? Vậy giả như vãn bối luyện công thêm đôi ba năm nữa. Theo lão tiền bối há lẽ vãn bối không thêm tiến triển?
Lão nhân thở dài:
- Nhưng không thể trong đôi ba năm ngươi luyện được tuyệt kỹ Nê Hà đạt hỏa hầu. Vì sư tổ lão phu dù đã luyện gần hai mươi năm vẫn chưa quả quyết đã đắc thành tuyệt kỹ.
Tiểu Bạch sững sờ:
- Khó luyện đến thế sao?
Lão nhân giải thích:
- Không chỉ khó luyện mà sư tổ lão phu còn phải tự mày mò luyện. Bởi lẽ trước đó tuyệt kỹ này không hề tồn tại, chỉ sau khi có phần tin vào thảm biến đã xảy ra cho tổ sư khai sáng Cổ Linh Mông, vì không thể không thu hồi di vật Cổ Linh, sư tổ lão phu mới nghĩ đến và quyết luyện tuyệt kỹ này.
Tiểu Bạch ngỡ ngàng:
- Hóa ra chỉ là công phu do lệnh tổ tự lĩnh hội để luyện?
Lão nhân mĩm cười:
- Nhưng dù sao đấy vẫn là tuyệt kỹ, là công phu độc nhất vô nhị chỉ ở Cổ Linh Môn mới có. Vì đến đời sư phụ lão phu, toàn bộ khẩu quyết đã được kiện toàn. Và bằng chứng là sư đệ lão phu chỉ mất chín năm đã đắc thành tuyệt kỹ này.
Tiểu Bạch nhè nhẹ thở ra:
- Nếu được chỉ điểm khẩu quyết vãn bối tin rằng bản thân vẫn có thể rút ngắn thời gian để luyện?
Lão nhân giật mình:
- Ngươi muốn nói tư chất ngươi vốn thông tuệ?
Tiểu Bạch nhún vai:
- Tự khoa trương một cách quá đáng vẫn thường bị xem là khoác lác. Do vậy vãn bối chỉ có thể giải thích thế này. Thời gian luyện nhất định sẽ bị rút ngắn chỉ vì cạnh vãn bối chính là Sa Nhược Thổ, còn nơi nào tốt hơn để luyện tuyệt kỹ Nê Hà?
Lão nhân bị thuyết phục:
- Nhưng ngươi vẫn phải hứa giúp lão phu một việc nữa:
Tiểu Bạch đã bắt đầu có hy vọng:
- Việc gì? Có phải là tìm Tiểu Kiếm Ngư Trường?
Lão nhân cười gượng:
- Nếu như đã đoán ra thì chỉ cần một lời ngươi hứa, lão phu quyết chẳng tiếc gì mà không giúp ngươi một lần thỏa nguyện.
Tiểu Bạch lập tức đáp ứng:
- Chính vãn bối cũng muốn minh bạch nhân vật nào đã đặt chân đến đây trước và đã đắc thủ Tiểu Kiếm Ngư Trường. Do vậy, vãn bối ngại gì mà không hứa? Cứ như thế nha? Hay cần vãn bối lập trọng thệ?
Lão nhân hài lòng:
- Nếu được nghe ngươi lập thệ, hiển nhiên lão phu yên tâm hơn. Nhất là để tuyệt đối tin quả thật ngươi đã không đắc thủ di vật và cố tình lừa dối lão phu.
Tiểu Bạch liền lập thệ:
- Nếu vãn bối thật sự thủ đắc, lại còn cố tình che giấu với lão tiền bối thì thân này cứ bị trời tru đất diệt.
Lão nhân cau mày:
- Sao ngươi không nói luôn lời đã hứa vào câu ngươi lập thệ?
Tiểu Bạch mỉm cười:
- Vãn bối vẫn ngỡ lão tiền bối chỉ quan tâm đến việc vãn bối có thật tâm hay không, hoặc giả đã dối lừa. Còn về lời lập thệ, một khi vãn bối đã dám thì ngại gì không thêm vào theo ý lão tiền bối? Vậy hãy nghe đây, vãn bối hứa bằng mọi giá sẽ giúp lão tiền bối tìm thấy Tiểu Kiếm Ngư Trường, dù phải bỏ hết một đời để tìm vẫn không ngần ngại.
Lão nhân đắc ý:
- Ngươi đã hứa thì phải nhớ giữ lời đấy. Còn đây là khẩu quyết để luyện tuyệt kỹ Nê Hà. Để xem liệu ngươi có thể rút ngắn thời gian luyện được bao nhiêu. Hay rốt cục ngươi chỉ khoác lác.
Và lời của lão nhân hóa ra sự thật. Bởi chỉ qua ngày hôm sau, Tiểu Bạch cứ rối rít hỏi lão nhân :
- Trong khẩu quyết Nê Hà vốn có một câu ám chỉ cần dựa vào tâm pháp Cổ Linh. Đây là điều vãn bối không biết, làm sao luyện?
Lão nhân lộ vẻ khó xử:
- Nghĩa là lão phu không thể không nhắc qua cách luyện tâm pháp Cổ Linh cho ngươi?
Tiểu Bạch áy náy:
- Vãn bối chỉ muốn biết hư thực về số phận lúc này của ái thê, quyết không lạm dụng thiện ý của lão tiền bối là học lõm võ công Cổ Linh mong lão tiền bối hiểu cho.
Lão nhân thở dài:
- Cũng đành vậy thôi, vì lão phu dù sao đã có lời hứa, đâu thể không giúp ngươi toại nguyện tâm pháp Cổ Linh là thế này.
Nhưng lần này, ngay khi nghe xong tâm pháp Cổ Linh. Tiểu Bạch lại rối rít kêu:
- Vẫn không ổn rồi. Vì biết tâm pháp là một chuyện nhưng nếu không có thêm công phu Cổ Linh để tiến hành dẫn lưu nội nguyên chân lực thì khi vãn bối thử mạo hiểm, luyện tuyệt kỹ Nê Hà ở ngay Sa Nhược Thổ, liệu tâm pháp Cổ Linh có đủ để giúp vãn bối đừng bị chìm mất hút đến tận đáy chăng?
Lão nhân ngẩn người:
- Ngươi muốn nói tuyệt kỹ Nê Hà vì do bổn môn Cổ Linh nghĩ ra nên khi luyện hoặc thực hiện thì nhất thiết vẫn cần có công phu Cổ Linh hỗ trợ?
Tiểu Bạch cảm thấy ái ngại thay cho lão nhân: - Chính khẩu quyết Nê Hà đã ám chỉ rõ điều đó. Có thể hiểu, chỉ vì liên quan nên tuyệt kỹ Nê Hà tuyệt đối không thể tách rời công phu Cổ Linh. Quả thật vãn bối không hề muốn gây khó xử cho lão tiền bối.
Lão nhân chợt bảo
- Lão phu sẽ thôi khó xử nếu giữa hai chúng ta có danh phận nào đó. Ngươi có muốn cùng lão phu kết tình huynh đệ? Lão phu vì là lão ca ca, có chỉ điểm công phu để ngươi là nghĩa đệ, giúp lão ca ca này báo đáp ân tình sư môn thì không có gì phù hợp hơn.
Tiểu Bạch thở ra nhè nhẹ:
- Nếu được vậy, Mộ Dung Bạch này cung kính bất như tòng mạng, xin tuân theo chủ ý của lão ca ca.
Lão nhân vội tiến lại gần và đứng sánh vai cạnh Tiểu Bạch: - Lễ nghi không thể bỏ, chúng ta hãy cùng bái thiên địa, tự hài rõ tính danh cũng như lai lịch xuất thân, nguyện cùng nhau đồng sinh đồng tử, quyết không phản huynh hại đệ. Được chứ?
Tiểu Bạch vội quỳ xuống đất:
- Tại hạ Mộ Dung Bạch, niên kỷ mười tám, vốn là cô nhi, không rõ xuất thân lai lịch, nguyện cùng lão ca ca là …
Lão nhân cũng đã quỳ xuống cạnh Tiểu Bạch:
- Tính danh của lão phu là Ôn Gia Ngộ đã sáu mươi hai năm hiện diện trên cõi đời:
Tiểu bạch lập thệ tiếp:
- Nguyện cùng Ôn Gia Ngộ lão ca ca kết nghĩa kim bằng, từ này trở đi luôn sinh tử có nhau. Nếu có ý gia hại hoặc phản bội tình huynh đệ. Mộ Dung Bạch cam thảm tử, chết chẳng toàn thây.
Ôn Gia Ngộ cười hài lòng, cũng thề nguyện như Tiểu Bạch, sau đó bảo:
- Chúng ta cùng phải trích huyết giao thề, bái nhau đủ tám lễ để mãi mãi là huynh đệ.
Tiểu Bạch ưu tư:
- Tiểu đệ không có vũ khí để trích huyết. Lão ca ca thì sao?
Ôn Gia Ngộ thoáng ngẩn người. Cuối cùng cũng đề xuất:
- Nếu không có thì thôi. Vì chỉ cần đối xử thành tâm, dù không thể trích huyết giao thề cũng không hệ trọng.
Vì thế, cả hai chỉ quay vào nhau, bái đủ bát bái. Sau đó Ôn Gia Ngộ mới đem những khẩu quyết đã từng nghe sư phụ truyền đạt, chỉ điểm cho Tiểu Bạch, còn giải thích:
- Ta tự biết bản thân kém, đành cố ghi nhớ khẩu quyết, định tâm sau này sẽ từ từ luyện. Nhưng tính đến nay đã ngoài bốn mươi năm, việc đó đối với ta vẫn cứ xa vời. Nếu có thể giúp tiểu lão đệ thành toàn, ân trọng của sư phụ đối với ta kể như đã có lão đệ đảm nhận thay. Ta thật an tâm, sẽ không mãi áy náy như trước nữa.
Đến ngày hôm sau, đột ngột Ôn Gia Ngộ nói lời cáo từ:
- Tiểu lão đệ còn phải luyện lâu, dù lưu lại thêm ta cũng không giúp ích được gì. Huống hồ mọi điều cần chỉ điểm ta đã nói tất cả. Ta có việc phải đi, rất mong sau này sẽ gặp lại tiểu lão đệ trên bước đường bôn tẩu giang hồ.
Tiểu Bạch có phần bất ngờ:
- Nếu muốn gặp, sau này đệ sẽ tìm lão ca ca ở đâu?
Ôn Gia Ngộ nhún vai:
- Từ lâu ta đã không có chỗ lưu ngụ nhất định. Tuy vậy, chỉ cần tiểu lão đệ xuất hiện trên giang hồ, người thạo tin như ta lo gì không hay biết để tự tìm đến gặp tiểu lão đệ? Cứ như thế nha. Ta đi đây.
Và Ôn Gia Ngộ thi triển Tán Luân Thập Linh Khúc, cũng là sở học Cổ Linh Môn, nhanh chóng ly khai lưu lại cho Tiểu Bạch thêm nỗi cô quạnh vì cuối cùng chỉ còn độc nhất một mình