Công Tôn Phụng chợt hỏi:
- Vậy tỷ xin hỏi thật. Nếu đừng xảy ra chuyện chỉ hai ngày nữa cả hai chúng ta cùng chết, đồng thời tỷ vẫn lên tiếng, muốn cùng đệ kết nghĩa phu thê, đệ có cười chê hoặc khước từ chăng.
- Đệ chỉ sợ bất xứng, làm gì có tư cách để chê cười? vả lại ngoài tiên mẫu, quả thật đã lâu rồi hầu như không có bất kỳ ai đối xử với đệ giống như tỷ. Đến độ đệ có thể quả quyết, chỉ cần hai chúng ta phen này thoát nạn, nếu tỷ vẫn không thay đổi ý định, đệ nguyện mãi mãi đối xử tốt với tỷ, như là … như là….
Công Tôn Phụng hài lòng:
- Như là phu quân đối với thê tử?
Tiểu Bạch gật đầu:
- Chính ý đệ là như thế.
Công Tông Phụng thở hắt ra một tiếng:
- Tỷ chỉ cần ở đệ bấy nhiêu đó thôi, dù là một ngày hay suốt đời vẫn vậy. Đệ đã tìm được chưa một chỗ kín đáo để chúng ta bái đường thành thân?
Tiểu Bạch chợt vội nhanh chân hơn:
- Lời của tỷ thật đúng như lời cổ nhân đã dạy. Một ngày là phu thê thì cả đời cũng là phu thê. Được lắm, đệ lập tức tìm một chỗ để chúng ta bái đường. Và sau đó dù chỉ có hai ngày hoặc được vạn ngày bên nhau, đệ vẫn mãi mãi yêu thương tỷ, yêu thương nương tử.
Công Tôn Phụng lại ngả đầu nép vào lưng Tiểu Bạch:
- Ôi … Phu quân của thϊếp.
Tiếng gọi quá dịu dàng làm Tiểu Bạch thoáng rùng mình ngây ngất và chấp chới, vô tình làm hai chân va vấp vào nhau, Tiểu Bạch vì thế bị loạng choạng:
- Ối! Công Tôn Phụng bị giật mình, càng ôm chặt thêm quanh người Tiểu Bạch:
- Phu quân mau cẩn trọng không khéo sẽ bị ngã, Nhưng Tiểu Bạch vẫn té ngã, chỉ suýt nữa là va vào một tảng đã bất chợt xuất hiện ở ven đường, và nhờ Tiểu Bạch kịp rướn người, lăn qua một bên, nên thoát. Nhưng sau đó vì cố ý cho toàn thân nhào lăn vào một bụi cây hoang dại, chủ ý là không để Công Tôn Phụng bị nện đau, nào ngờ sức mạnh của cả hai làm bụi cây bẹ vẹt ra một phần, bị đè xuống một phần, làm lộ một miệng huyệt, tương tự một miệng vực, nên cả hai cứ thế lăn tòm xuống
“ Rào..”
Công Tôn Phụng cũng không kịp phát hiện, vì thế, theo bản năng, đành ôm giữ thật chặt vào Tiểu Bạch. Cả hai vẫn cùng nhau lăn nhào, thành những vòng tròn bất tận. Khiến Tiểu Bạch vừa bối rối vừa lo lắng cứ muốn tìm cách vòng tay về phía sau để giữ Công Tôn Phụng
Công Tôn Phụng vội gào to, hi vọng Tiểu Bạch vẫn có thể nghe:
- Giống như chúng ta đang lăn theo một triền núi, chưa biết đến lúc nào chấm dứt. Tốt nhất phu quân nên vòng tay, tự giữ kín đầu, đừng lo cho thϊếp. Chỉ cần toàn mạng, khắp thân có bị sây sát cũng không sao cả
Tiểu Bạch không biết có nghe hay không nhưng bất chợt kêu lên:
- Hay lắm, đệ vừa nhìn thấy một vật giống như phần còn lại của một cột cây. Chỉ cần kịp chộp vào, chúng ta sẽ thôi bị lăn. Nó kia rồi, nào dừng lại nào.
Quả thật có một gốc cây lằng nhằng những rễ chợt hiện diện ngay trong tầm tay. Tiểu Bạch nhờ đó chộp giữ lại. Nào ngờ chỉ có mỗi một mình Tiểu Bạch vì có sẵn dự định nên được giữ lại. Riêng Công Tôn Phụng cứ theo đà, bị vuột tay khỏi lưng Tiểu Bạch tiếp tục lăn ào ào xuống ‘
“ Rào..!”
Tiểu Bạch Thất kinh, đành buông tay, tự lăn nhanh theo Công Tôn Phụng. Nhờ đó, Tiểu Bạch không chỉ đuổi kịp mà còn ôm gọn thân hình Công Tôn Phụng vào lòng, lấy hai tay vòng giữ thật chặt Công Tôn Phụng.
Cứ thế cả hai tiếp tục lăn cho đến khi cùng bị ngập vào một vũng bùn chỉ sền sệt nước.
“ Phọp!”
Kể như là đã thoát chết, Tiểu Bạch lập tức thở phào và mở miệng
- Cũng may không bị va vào đâu cả.
Vừa lúc đó, Công Tôn Phụng kêu thất thanh:
- Có kình ngạc (Cá Sấu) ?! Phu quân, chúng ta mau thoát nơi này nhanh.
Tiểu Bạch dù chưa phát hiện nhưng hai chữ kình ngạc vẫn đủ làm cho khϊếp hãi. Tiểu Bạch hối hả đứng lên, kéo theo Công Tôn Phụng, sau đó cứ lôi bừa Công Tôn Phụng lên thoát chỗ bùn lầy.
Khi đã an toàn, Tiểu Bạch Vội đưa mắt quan sát khắp mặt bùn.
- Kình ngạc đâu? Chỉ là một vũng bùn rộng chưa đến mười trượng lại bị ngăn cách và không thông đến một dòng nước nào dù nhỏ. Kình ngạc đâu thể sống hoặc sinh trưởng ở đây?
Công Tôn Phụng cũng nhìn quanh bằng ánh mắt khϊếp đảm.
- Không phải ở đây sao? Nó vẫn nổi vật vờ với lớp da sù sì bên trên, chẳng phải Kình ngạc thì là gì?
Tiểu Bạch nhìn theo chợt phá lên cười.
- Nương tử không nhận ra đó chỉ là đoạn gỗ mục, có lẽ xuất phát từ gốc cây khi nãy, do mục gãy nên cũng lăn xuống đây như hai chúng ta vừa bị lăn? Là người am hiểu võ công, được gọi là Lục Nhân, nương tử sao lúc này tỏ ra quá khϊếp đảm? Không giống chút nào một nhân vật đã dám đứng trước mặt Lâm phu nhân lên tiếng bênh vực đệ. Sao thế, nương tử?
Công Tôn Phụng cả thẹn:
- Phu quân còn nói nữa? hãy tự nhìn lại bản thân xem nào. Bẩn như thế còn dám cười chê thϊếp.
Tiểu Bạch tự nhiên nhìn lại mình, đoạn nhìn qua Công Tôn Phụng sau đó vẫn cười:
- Nương tử đâu khác gì đệ? Ha ha.. Lúc này Công Tôn Phụng mới nhìn lại mình, và thế là Công Tôn Phụng cũng cười. Họ cười nhau, kể cả cười chê chính bản thân đã lấm lem toàn bùn bẩn.
Được một lúc, Tiểu Bạch do thôi cười nên lên tiếng với ánh mắt đang quét nhìn quanh:
- Hoàng thiên bất phụ khổ nhân tâm. Đây quả thật là một địa thế kín đáo, dù không tìm chúng ta vẫn vô tình đặt chân đến.
Công Tôn Phụng cũng nhìn quanh và vội bảo Tiểu Bạch:
- Hãy giúp thϊếp đi vòng qua chỗ bùn. Như ở phía kia có ẩn hiện một động thất? Vì thϊếp nghe có tiếng suối nước chảy.
Tiểu Bạch đáp ứng và giúp Công Tôn Phụng cùng đi. Và khi đến nơi, Tiểu Bạch vụt nhăn mặt
- Hôi hám và ẩm thấp quá. Nương tử nếu muốn tẩy uế gột rửa bùn bẩn thì cứ một mình đi đến dòng suối. Đang khi đó đệ sẽ tự quét dọn tất cả. Chứ hôi hám thế này thà chúng ta cứ ở ngoài này vẫn hơn.
Công Tôn Phụng cũng nhăn mặt, khó chịu vì mùi hôi xuất phát từ động thất. Tuy vậy chính Công Tôn Phụng lại đề xuất:
- Thϊếp là thê tử, cứ để thϊếp đảm nhận việc quét dọn. Phu quân hãy lo tắm rửa và tẩy uế bùn bẩn.
Tiểu Bạch gượng cười:
- Nương tử làm gì còn sức lực để thực hiện phần việc nặng nhọc này? Thiện ý của nương tử, đệ chỉ cần nghe là đủ mãn nguyện rồi. Hãy cứ để đấy cho đệ.
Công Tôn Phụng thở ra nhè nhẹ:
- Phu quân đối xử thật tốt. Thϊếp sẽ mãi ghi nhớ và quyết không để phu quân sau này thất vọng.
Dứt lời, Công Tôn Phụng chậm chạp bước đi quả nhiên quá kiệt lực, khó thể đảm đương nơi phần việc như ý Công Tôn Phụng muốn chu toàn
Riêng Tiểu Bạch thì khác, sức lực vẫn còn, hầu như nguyên vẹn, chỉ mỗi tội là vì không biết võ công nên hiển nhiên vẫn lâm cảnh lực bất tòng tâm với những việc nếu đối với nhân vật võ lâm sao quá dễ thực hiện thì với bản thân là cả một điều gian khó.
Nhưng cuối cùng Tiểu Bạch cũng thực hiện xong và đang trải lớp cỏ phủ trên nền động thì Công Tôn Phụng xuất hiện tiến vào.
- Phu quân, chúng ta có cơ hội rồi. Thϊếp đã có biện pháp giúp chúng ta không phải lo chết vì độc.
Tiểu Bạch ngẩng đầu lên vui mừng:
- Nương tử nói thật chứ? Thế không phải đó là chất kỳ độc vô phương cứu vãn sao?
Trước mặt tiểu Bạch là một Công Tôn Phụng yếu đuối hiền dịu với sắc diện ửng hồng và phần nào lo âu:
- Quả thật vẫn có cách cứu vãn. Nhưng phu quân nghĩ sao về chuyện chúng ta kết thành phu thê?
Tiểu Bạch tiến ra, cố bước tránh chỗ cỏ vừa trải vì sợ lại làm dây bẩn từ toàn thân xuống:
- Đệ chỉ ngại chính nương tử sẽ thay đổi ý định vì suy cho cùng, một khi nỗi lo về chất độc không còn nương tử sẽ trở lại là một nhân vật võ lâm, có bản lãnh mà đệ tuyệt đối không thể so sánh, chính vì vô dụng nên đệ bất xứng thì có.
Công Tôn Phụng thở ra nhè nhẹ
- Nhưng nếu xảy ra điều ngược lại thì sao? Vì phu quân nên biết rõ một sự thật này, độc chất Nhân Vong Tử Hí vì chủ yếu nhắm vào đối tượng là những nhân vật võ lâm nên dù muốn dù không. Khi đã hóa giải chất độc, thϊếp cũng mất hoàn toàn võ công. Chỉ có thể khởi luyện như lúc đầu, nghĩa là cũng có cùng điểm xuất phát, chẳng khác nào phu quân lúc này. Lúc đó, việc bảo vệ và bảo bọc thϊếp đều dựa hoàn toàn vào phu quân, một gánh nặng phu quân không thể không tính đến.
Tiểu Bạch nhún vai:
- Như vậy cũng tốt. Chúng ta sẽ thong dong tự tại. Có là hạng dân dã nhưng được bình yên, hưởng hạnh phúc bên nhau hơn là có võ công chỉ mãi mãi đương đầu nhiều sóng gió hiểm nguy.
Công Tôn Phụng thả người ngồi trên thảm cỏ.
- Vạn nhất có kẻ thù tìm đến thϊếp, giống như họ Vương thì sao? Phu quân chớ quên vì thϊếp từng là nhân vật giang hồ. Hiển nhiên không thể tránh khỏi những oán thù hiềm khích. Hơn nữa, há lẽ phu quân không muốn biết lệnh tôn là ai? Cũng không muốn báo thù cho lệnh đường nếu quả thật đã có kẻ cố tình hạ độc sát hại lệnh đường?
Tiểu Bạch giật mình:
- Nương tử muốn ám chỉ Mộ Dung Bạch này dù muốn dù không cũng phải luyện võ công?
Công Tôn Phụng gật đầu:
- Chí ít là đủ để bảo vệ thϊếp. Vả lại sẽ do thϊếp dốc toàn lực chỉ điểm phu quân cách luyện võ công. Và để đạt điều đó, thϊếp sẽ chịu nhiều hy sinh. Chỉ mong phu quân chung thủy, hứa không phụ bạc thϊếp là đủ.
Tiểu Bạch vội hỏi:
- Đó là những hy sinh gì? Có liên quan đến sinh mạng chăng? Vì nếu có. Mộ Dung Bạch này quyết không nhận.
Công Tôn Phụng cười buồn:
- Không đến nỗi thϊếp phải mất mạng đâu. Nhưng dù sao, một trong những hy sinh là thϊếp vĩnh viễn khó thể tái luyện võ công, mãi mãi chỉ trông cậy vào phu quân. Và nếu bị phu quân phụ bạc…
Tiểu Bạch vội ngắt lời:
- Điều đó sẽ không bao giờ có vì Mộ Dung Bạch mãi mãi sống cạnh nương tử, để không rời xa dù chỉ nữa khắc một giờ thì sao có thể phụ bạc?
Công Tôn Phụng lại hỏi:
- Rồi sẽ có lúc chúng ta xa nhau, giả như phu quân vì lo báo thù cho thân mẫu. hoặc dò tìm xuất xứ lại lịch bản thân, thϊếp không thể theo chân, vì có theo chỉ làm vướng bận. Khi ấy, phu quân vẫn hứa, quyết không phụ bạc thϊếp?
Tiểu Bạch vội lập thệ:
- Giá như điều đó có xảy ra, khiến chúng ta tạm xa nhau một thời gian. Mộ Dung Bạch xin lập thệ sẽ không bao giờ phụ bạc nương tử. nếu sai lời, Mộ Dung Bạch nguyện chết chẳng toàn thây.
Công Tôn Phụng yên lòng:
- Tốt rồi, phu quân hãy mau đi tẩy uế, để cùng thϊếp tế cáo Thiên Địa, cùng nhau bái đường. Ngay đêm nay chúng ta sẽ thành thân.
Tiểu Bạch hoang mang:
- Thế còn chuyện hóa giải chất đôc?
Công Tôn Phụng bảo:
- Chúng ta vẫn còn đêm nay và nguyên một ngày mai nữa, quá đủ để chúng ta hóa giải chất độc, phu quân nên tin thϊếp. Vì thϊếp vốn dĩ là Hoa Đà Đại Y Nữ, đã nói quyết không sai lời.
Tiểu bạch đành bỏ đi, tự lo tẩy uế thân thể và y phục, không hề biết Công Tôn Phụng mãi nhìn theo và đăm chiêu tư lự. Tự suy nghĩ về điều chỉ mỗi một mình nàng biết và đang thầm toan tính.
Đêm đó quả là đêm hạnh phúc và đáng nhớ nhất đối với cả hai. Họ cùng dìu nhau lêи đỉиɦ Vu Sơn cùng nhau niếm trải mật ngọt của tình phu thê, và nhất là với Tiểu Bạch vì từ lúc này trở đi. Công Tôn Phụng, một mỹ nhân diễm lệ và là một vưu vật của võ lâm, chính thức là nương tử của Tiểu Bạch. Cả hai đã cùng nhau trao thân, tự nguyện gắn bó nhau thành đôi phu phụ đúng nghĩa.