Tiểu Bạch ngạc nhiên:
- Ý tỷ muốn nói, việc người của Vạn Quỷ Cung xuất hiện, họ Trầm dù biết nhưng vẫn cố tình chờ đến một lúc thật thuận lợi mới tiết lộ, thay vì nói ngay lúc này ắt khiến Quách trang chủ hiểu, họ Trầm chỉ nhờ sự cáo giác của tỷ, sẽ không được họ Quách thán phục.
Công Tôn Phụng mĩm cười:
- Bọn tỷ được gán chung vào nhau, gọi là lục nhân, thế nên quá rõ tâm tính của mỗi người là thế nào. Do vậy, đệ cũng đừng vội nghĩ rằng, hễ cùng là Lục nhân thì xem như bằng hữu. Kỳ thực, hễ có cơ hội, như chuyện vừa xảy ra chẳng hạn, họ Trầm quyết không bỏ qua, miễn sao có thể hạ nhục, hoặc làm suy giảm uy danh của tỷ. Cách hiểu của đệ về họ Trầm như vừa nói quả rất đúng. Vì tự nâng cao uy danh bản thân cũng là cách để họ Trầm luôn tỏ ra vượt trội, hơn hẳn ngũ nhân còn lại.
Tiểu Bạch thở ra ngao ngán:
- Nếu không nghi kỵ thì cũng tranh với nhau từng chút danh. Cách sống này của giới giang hồ quả thật khó thích hợp với đệ. vì có khác gì điều đã xảy ra giữa đệ và Lâm Hải Yến. Khiến đệ lo ngay ngáy, luôn dè dặt đề phòng từng phản ứng nhỏ từ phía nàng. Nếu cứ tiếp tục sống như thế, có phải chỉ là tự hành hạ, đày đọa chính bản thân?
Công Tôn Phụng cau mặt:
- Bách nhân thì bách tính, đâu phải hễ là nhân vật võ lâm thì luôn đố kỵ nhau? Cũng có người này người khác, có chính có tà, có hiệp có ma, có kẻ luôn thủ ác và ngược lại thì có người luôn hành thiện. Hay chỉ vì nghĩ như thế nên khi nãy đệ có ý đứng lại, không muốn tiếp tục cùng đi với tỷ?
Tiêu Bạch lo hoảng, vội thanh minh:
- Đệ chỉ nhận định như thế thôi, quyết không hề dám ám chỉ về tỷ, dù chỉ là trong trí nghĩ. Tương tự, việc đệ bảo không dám làm phiền với tỷ cũng là lời nói thật tâm. Và nếu như tỷ thật sự không ngại, được lắm, đệ sẽ theo chân tỷ, bất luận đi đến đâu cũng theo.
Không hề chờ đợi nghe Tiểu Bạch nói ra câu này, vì thế, Công Tôn Phụng cũng tỏ ra bối rối, đành che giấu bằng cách vờ nhìn qua nơi khác:
- Vì sợ đệ có ý nghĩ không đúng nên tỷ chỉ thuận miệng nói như thế. Cớ sao đệ hốt hoảng, còn bảo sẽ đi theo tỷ bất luận nơi đâu?
Tiểu Bạch chợt nhận ra đã lỡ lời, vội đỏ mặt thanh minh:
- Ý đệ chỉ muốn nói sẽ nhận lời cùng tỷ đi về Cửu Cung Sơn, dù xa xôi đến mấy cũng đi. Há chẳng phải chúng ta đã là tỷ đệ và tỷ cũng thuận tình cho đệ đưa di cốt tiên mẫu về chỗ tỷ lưu ngụ sao? Ý của đệ chỉ là thế, nếu có trót lỡ lời, mong được tỷ rộng tình lượng thứ
Công Tôn Phụng phì cười, quay lại nhìn Tiểu Bạch
- Hiển nhiên tỷ vẫn nhớ những gì đã hứa. nhưng với tình huống vừa xảy ra, liên quan đến vật chứa trong bình sành, để tránh sự cố đáng tiếc là chúng ta chỉ đưa một vật không phải là tro cốt của nghĩa mẫu về đến tận Cửu Cung Sơn, đệ nghĩ sao nếu tỷ đề xuất chúng ta nên mở ra xem một lần cho tỏ tường hư thực?
Tiểu Bạch đáp ứng ngay:
- Đệ cũng nghĩ như thế. Chỉ vì ngại nếu là báu vật, vạn nhất người của Vạn Quỷ Cung lại đến, liệu một mình tỷ có thể đối phó như vừa rồi? Để đệ mở thử xem sao?
Và khi nắp bình sành được mở ra, Tiểu Bạch chợt kêu :
- Tối quá, đệ không nhìn thấy gì.
Vừa kêu, Tiểu Bạch vừa nhẹ tay cho vào tận đáy bình. Để đến lúc thu tay lại. Tiểu Bạch vừa đưa ra cho Công Tôn Phụng xem vừa bảo:
- Chỉ có một dúm tro ở dưới đáy, ngoài ra thì…
Chợt Tiểu Bạch hắt hơi, làm cho một ít tro bám vào tay Tiểu Bạch bị tung bay, loang đến tận mũi Công Tôn Phụng.
Lập tức Công Tôn Phụng biến sắc
- Trong tro có độc?! Đệ mau ném đi và tìm nước rửa ngay cánh tay.
Tiểu Bạch ngỡ ngàng, nhưng vẫn giữ khư khư bình sành:
- Tỷ có nhầm không? Đã minh chứng vật chứa trong bình đúng là tro cốt của tiên mẫu, cho dù có độc đệ cũng không thể vất đi.
Công Tôn Phụng càng thêm biến sắc, kèm theo đó là toàn thân cứ run bắn từng cơn, đến nổi chợt khụy xuống dần và hai mắt đang từ từ nhắm nghiền lại.
Tiểu Bạch kinh tâm, vội đặt bình sành xuống và kịp tiến đến đón đỡ Công Tôn Phụng:
- Nghĩa tỷ?! Có phải độc chất đã khiến tỷ biến đổi mau như thế này? Cớ sao bản thân đệ vẫn chưa đến nổi như tỷ?
Công Tôn Phụng yếu đến nổi nói không ra tiếng:
- Mau lấy hộ tỷ ở trong người một lọ nhỏ bằng bạch ngọc, bên ngoài có ghi hai chữ giải dược.
Tiểu Bạch cuống quýt, chỉ biết vội thực hiện theo lời Công Tôn Phụng. Sau đó đưa một lọ ngọc cho Công Tôn Phụng nhìn.
- Đệ tìm thấy rồi. nhưng bên trong có đủ loại đan mang đủ các sắc màu. Đệ nên lấy hoàn màu nào cho tỷ?
Công Tôn Phụng chỉ còn thều thào:
- Đệ đừng quá khẩn trương, tỷ vẫn còn chịu đựng được. Chỉ cần nhờ đệ chú tâm, quan sát kỳ ấn đường hộ tỷ là đủ. Nhưng trước tiên hãy trao cho tỷ một hoàn đan dược màu trắng.
Tiểu Bạch giao linh đan và nhìn Công Tôn Phụng tự phục dược. Vừa lúc Công Tôn Phụng nuốt linh đan khỏi miệng, Tiểu Bạch vụt ngỡ ngàng kêu:
- Sao lại thế? Ở ấn đường của tỷ vốn vẫn bình thường. Sao vừa phục dược xong đã xuất hiện ngay một vệt mờ đen?
Công Tôn phụng hai mắt dù vẫn nhắm nghiền nhưng thanh âm giọng nói đã khá hơn, nghe rõ hơn:
- Vệt đỏ vẫn mờ hay mỗi lúc mỗi đen hơn? Nhớ hãy nói đúng theo điều nhìn thấy. Không được có bất kỳ nhầm lẫn nào dù nhỏ.
Ngược lại với giọng đang rõ của Công Tôn Phụng, Tiểu Bạch thì lạc giọng dần dần:
- Lúc này đã đen hơn. Có phải tỷ trúng độc mỗi lúc mỗi thêm nghiêm trọng?
Công Tôn Phụng vụt mở mắt, vừa nghiến răng vừa vồ vập chộp giữ lọ giải dược ngay trên tay Tiểu Bạch:
- Nghiêm trọng nhất chính là độc chất càng lúc càng hủy hoại dần võ công của tỷ. Giờ đã rõ vì sao chất độc tạm thời chưa gây thành tác hại nào đối với đệ. Dù vậy, sinh mạng của tỷ đệ ta e vẫn có chung một kết cục. Và vẫn vồ vập như thế, Công Tôn Phụng tự trút lọ giải dược vào lòng bàn tay, làm những hoàn linh đan đủ màu chờ Công Tôn Phụng chọn. Không đắn đo, Công Tôn Phụng dùng tay nhón lấy ba hoàn. Hai xanh một đỏ, và ném cả vào miệng.
Nhờ vẫn chú tâm quan sát ở ấn đường của Công Tôn Phụng nên lúc này Tiểu Bạch lại kêu lên:
- Khá hơn rồi. Vệt đen đang mờ đi. Y thuật của tỷ thật cao minh. Có phải độc chất đang dần hóa giải?
Nhưng trái với nỗi vui mừng của Tiểu Bạch. Công Tôn Phụng một lần nữa tự biến sắc:
- Nguy tai?! Thật không ngờ chúng ta lại vướng phải một trong ba loại kỳ độc hãn thế, không hề có giải dược?
Vừa lúc này toàn thân Tiểu Bạch cũng tự run bắn lên như người phát lãnh. Và nếu như không nhờ Công Tôn Phụng đưa tay giữ lại. đồng thời còn kéo cho ngồi xuống kịp lúc, có lẽ Tiểu Bạch khó thể tránh chuyện bị ngã vật xuống. Vì Công Tôn Phụng bây giờ cũng ngồi nên để dễ cho cả hai, Công Tôn Phụng đành để Tiểu Bạch ngồi sát vào người, vai kề vai, thân chạm thân. Không những thế Công Tôn Phụng còn quàng cả cánh tay qua vai Tiểu Bạch, tự ngửa lòng bàn tay ra, xòe trước mặt Tiểu Bạch và hối hả bảo:
- Đệ hãy mau nhặt lấy một hoàn màu đỏ. Nhớ nhai thật kỹ, sau đó hãy nuốt. Nhanh lên, bằng không, đệ sẽ bị cứng miệng, lúc đó kể như vô phương cứu vãn.
Tiểu Bạch giờ mới biết, mới cảm nhận thế nào là bị độc chất công phạt. vì thế, chỉ vừa nhặt một hoàn linh đan màu đỏ vào tay, cơn phát lãnh lại xuất hiện, khiến Tiểu Bạch đành bất lực, buông rơi hoàn linh đan trở lại lòng bàn tay Công Tôn Phụng. Để giải thích nguyên do, đến lượt Tiểu Bạch chỉ có thể phiều phào như người không còn hơi sức
- Đệ .. không thể. Có lẽ … Có lẽ mạng của đệ đã đến lúc … Đến lúc… Hự!!
Không chần chừ. Công Tôn Phụng tự ném đến hai hoàn linh đan đỏ vào miệng và nhai thật nhanh. Kế tiếp, Công Tôn Phụng kề miệng vào miệng Tiểu Bạch dùng đầu lưỡi tách đôi môi đã trở nên cứng lạnh của Tiểu Bạch ra và mớm tống linh đan đã nhai nát vào tận sâu trong miệng Tiểu Bạch. Nhờ đó những đợt phát lãnh từ từ lui khỏi người Tiểu Bạch, nhịp hô hấp cũng rõ dần và cứ càng lúc càng dồn dập.
Biết rõ Tiểu Bạch đã may mắn qua cơn nguy tử. Công Tôn Phụng từ tách miệng cả hai ra và lo lắng nhìn Tiểu Bạch:
- Giải dược của tỷ tuy không thể hóa giải hoàn toàn độc chất nhưng để tạm chế ngự và nhất là giữ lại mạng đệ chí ít phải được mười hai canh giờ là điều khả dĩ. Vậy tại sao ở đệ lại xảy ra chuyện kỳ quái, nhịp hô hấp cứ đập dồn dập dồn dập? Hay trong người đệ vẫn còn điều bất ổn?
Lúc này tiểu Bạch vì vẫn còn được Công Tôn Phụng quàng tay giữ cho ngồi sát vào nhau nên hiển nhiên gương mặt cả hai cơ hồ vẫn kề nhau. Do đó, khi nghe Công Tôn Phụng nhìn và hỏi như thế. Tiểu Bạch thay vì đáp, chỉ bất chợt nhắm mắt lại, đỏ mặt và ngồi yên.
Chợt hiểu vì sao Tiểu Bạch có thái độ này, Công Tôn Phụng cũng đỏ mặt, ngây người nhìn Tiểu Bạch và không thể không nhớ lại bản thân vừa có hành động như thế nào, đồng thời đã khiến Tiểu Bạch ngộ nhận về hành động đó ra sao.
Và Công Tôn Phụng có lẽ sẽ mãi ngây người nếu như không nghe Tiểu Bạch dù vẫn nhắm mắt đã bất thần lên tiếng:
- Đa tạ tỷ đã cứu mang. Mãi mãi đệ sẽ không bao giờ quên đại ân này của tỷ.
Sực tỉnh lại, Công Tôn Phụng nhẹ nhàng đẩy Tiểu Bạch ngồi dịch ra một quãng cần thiết:
- Hai chữ mãi mãi của đệ e không thể kéo dài quá ba ngày, trừ phi cả hai chúng ta cùng gặp kỳ tích, thoát chết bởi chất kỳ độc không hề có giải dược.
Nhờ đã ngồi cách xa. Tiểu Bạch mới đủ đởm lược mở mắt nhìn Công Tôn Phụng.
- Tỷ nói thật chứ? Sinh mạng của chúng ta chỉ còn vỏn vẹn ba ngày ngắn ngủi nữa thôi sao? Sao đó thì sao? Há lẽ chỉ vì đệ, bản thân tỷ cũng cam chịu mất mạng chỉ sau ba ngày nữa?
Công Tôn Phụng cười buồn vừa đáp vừa tự tay ném bỏ những hoàn linh đan vẫn đang giữ trong lòng bàn tay
- Nhờ am tường y thuật, tỷ thừa biết khắp thế gian này đừng mong tìm ra giải dược hầu hóa giải dù chỉ một trong ba chất kỳ độc hãn thế. Và để gọi là biết tự lượng sức, theo tỷ, chính bản thân đệ cũng nên tận dụng cho tốt quãng thời gian ba ngày còn lại. hãy nói xem, đệ còn những gì cần thực hiện và định sử dụng ba ngày này như thế nào?
Tiểu Bạch quá bất ngờ, tuy vậy một khi biết đó là sự thật, Tiểu Bạch não nề lắc đầu:
- Hiển nhiên việc đầu tiên đệ cần làm là tìm một nơi thật thanh tịnh, di táng tiên mẫu, giúp người được an giấc ngàn thu.
- Sau đó thì sao?
Tiểu Bạch thở dài:
- Sau đó thì đành chờ chết. Vì đệ còn biết phải làm gì nữa? Không gia thân để vĩnh biệt, ngoại trừ mỗi một áy náy là đã gây hệ lụy đến tỷ.
- Đệ thực sự không còn điều gì phải lo, không biết bản thân nên làm gì nữa sao?
Tiểu Bạch phân vân:
- Ý tỷ là thế nào?
Công Tôn Phụng cười nhẹ:
- Chẳng là gì cả. Bất quá tỷ chỉ muốn hỏi cho minh bạch và cảm thấy mừng hộ đệ khi biết rằng đệ thật sự là người vô ưu vô lo, không còn điều gì vướng bận, ắt sẽ thảnh thơi trong lúc chờ chết.
Tiểu Bạch lắc đầu và lập tứ lên tiếng phản bác
- Bảo đệ không còn gì vướng bận tuy chẳng sai nhưng tỷ đừng ngỡ đệ là người vô ưu vô lo. Há tỷ quên lời đệ vừa nói? Đệ sẽ áy náy vì trót gây hệ lụy đến tỷ, là người duy nhất sau gia mẫu, đã thật sự lo lắng, quan tâm và vừa cưu mang đệ. Ý đệ muốn nói nếu có thể đánh đổi ba ngày cuối cùng này, miễn tỷ được sống, đệ dù chết ngay cũng cam lòng
Công Tôn Phụng vẫn cười cười
- Vậy ngoài điều áy náy đó ra, đệ thật sự vẫn là kẻ vô ưu vô lo, đúng không?
Tiểu Bạch lại phản bác:
- Tỷ muốn nói đệ là người vô tâm? Không đúng đâu. Vì thật ra, giá như chúng ta gặp kỳ tích và vẫn sống đệ cũng còn nhiều điều để quan tâm. Chẳng hạn như lại lịch và thân thế của đệ. Thân phụ là ai? Vì sao gia mẫu vẫn giấu, không cho đệ tỏ tường danh tính của thân phụ? Vẫn chưa hết, đệ còn muốn biết vì sao trong cốt tro của gia mẫu lại ẩn tàng chất độc, vô tình gây hại đến tỷ. được kể là người thân duy nhất lúc này của đệ.
Công Tôn Phụng chợt thở dài
- Thật đáng tiếc vì bản thân đệ, cũng như tỷ, vẫn chỉ còn lại ba ngày vỏn vẹn. thêm nữa, võ công của tỷ giờ đây chẳng còn. Thật bất lực vì không thể giúp gì thêm cho đệ. Thôi thì chỉ còn cách tỷ sẽ giúp đệ tìm nơi an giấc nghìn thu cho lệnh đường. đi nào.
Và cả hai lại đi và lần này đúng như lời Công Tôn Phụng vừa tiết lộ, vì độc chất đã gây tổn hại và hủy hoại võ công nên giờ đây chính Công Tôn Phụng phải vất vả mới mong đi theo kịp bước chân trai tráng của Tiểu Bạch.