Cả Kinh Thành Đang Bắt Hai Ta Thành Hôn

Chương 5

Edit: Dẻo Dẹo

Tuy nói Thanh Ngọc khi tới cửa sẽ báo tên huý của mình ra, đối phương nhất định sẽ biết đó là nha hoàn mà nàng phái đi, nhưng mà so với việc nàng mặt dày tới cửa cầu cạnh người thì tốt hơn nhiều.

Một bên là đợi chết già ở thôn trang, một bên là nửa tương lai rộng mở, vậy nàng còn có cái gì không thể buông bỏ nữa chứ.

“Đi đi.”

Thanh Ngọc chờ những lời này, đợi nàng vừa dứt lời thì đã xoay người, vội vàng ra ngoài.

Vương Vân ngồi lại giường lần nữa, nhất thời mạch suy nghĩ chuyển liên tục. Vừa rồi ít nhiều có bị lời nói của Thanh Ngọc doạ sợ, hiện giờ từ từ tỉnh táo lại, cẩn thận cân nhắc lần nữa, bản thân lập tức bị mình doạ sợ.

Việc này cũng quá điên rồ rồi.

Vậy mà nàng lại chỉ điểm một nam tử chưa từng gặp mặt đến cầu hôn, đối phương bao nhiêu tuổi, trông ra sao, tính tình thế nào nàng không hề biết, lại dâng mình lên tận cửa…

Nàng thật sự là càng ngày càng giỏi rồi, nếu tổ mẫu biết nàng thế này, phỏng chừng đã tức chết rồi.

Nhưng việc này cũng không phải quan trọng nhất, nếu đối phương từ chối thì sao bây giờ. Hoặc là người ta đã sớm có người trong lòng, nàng mơ mơ hồ hồ tới cửa, làm không tốt người ta sẽ hoài nghi lời đồn đó là do nàng truyền ra ngoài. Lấy việc này áp chế đối phương cưới mình, thẹn quá hoá giận mà đem hành vi hôm nay của nàng công bố hậu thế. Nàng cũng không cần đến thôn trang nữa, trực tiếp treo cổ luôn thì tốt hơn.

Càng nghĩ lòng càng hoảng, một lát sau, Vương Vân hoàn toàn đứng ngồi không yên, bỗng từ trên giường bật dậy. Thấy Thanh Ngọc đã quay lại, bước chân vội vã, cúi đầu không thấy rõ sắc mặt.

Hẳn là bị tổ mẫu phát hiện ra, nhưng không hiểu sao Vương Vân lại thở dài một hơi, cảm thấy đây đều là ý trời.

Tốt quá rồi, nàng vẫn nên ngoan ngoãn đến thôn trang chờ chết già đi, tốt xấu gì cũng có thể sống lâu vài năm nữa.

Vương Vân thở xuống một hơi, lười lăn lộn tiếp, chuẩn bị lên giường nằm một lát, xoay người còn chưa kịp ngồi xuống thì Thanh Ngọc phía sau giữ chặt cánh tay nàng. Kề sát vào bên tai, tuy rằng giọng nói đè xuống rất thấp nhưng không thể che giấu được tia hưng phấn kia: “Bùi công tử phái người tới đưa thư, hẹn gặp người ở tháp miếu ở thành Đông.”

Vương Vân giật mình.

Bùi công tử hẹn nàng?

Tin tức đột ngột xuất hiện, hoàn toàn tương phản với phỏng đoán vừa rồi của nàng.

Thấy nàng ngốc, Thanh Ngọc sốt ruột nói: “Tiểu thư, chuyện tốt đều dâng lên cửa, ta còn chờ cái gì nữa, tranh thủ thu xếp ra ngoài. Tất cả mọi người biết ngày mai ta phải lên thôn trang, hôm nay không quan tâm người đi đâu, cũng chưa có ai quản người, đây là cơ hội rất tốt đó…”

Không cần tự mình đi tới cửa, đối phương đã chủ động đến ước hẹn. Nàng chiếm được của hời lớn quả thật có thể gọi là chuyện tốt, Vương Vân vừa mới chết tâm, lại bị chọn sống.

Hai người cùng gặp mặt thương lượng, so với một người tự nghĩ cách thì mạnh hơn, mặc kệ kết quả thế nào thì họ cũng nên gặp mặt một lần, không thể ù ù cạc cạc mà coi tiền như rác vậy được.

Vương Vân xoay người rồi đi ra ngoài.

Thanh Ngọc lại giữ nàng lại: “Tổ tông ơi, người cứ vậy mà ra ngoài sao?” Bây giờ là người đi cầu người ta, chúng ta phải bỏ vốn cần thiết để nhờ giúp đỡ. Hôm nay Bùi công tử có thể hẹn người ra, chắc chắn đã hỏi thăm rõ ràng gia thế bối cảnh của người, nhất định cũng nghe nói mỹ danh của người. Ta không cầu bất cứ gì khác, nhưng cũng phải chuẩn bị một chút để không làm đối phương thất vọng, xứng với danh hiệu đệ nhất mỹ nhân Lâm An. Dĩ nhiên kết quả lý tưởng nhất, là để đối phương xem trọng, vừa liếc mắt một cái là có thể quyết tâm đặt lễ, tới cửa cầu hôn.”

Lòng Vương Vân trầm xuống: “Ta đã lưu lạc tới nước này rồi sao.”

Thanh Ngọc không muốn đả kích nàng, nhưng hiện thực bày ra trước mắt: “Tiểu thư hãy nghĩ kỹ một chút, Bùi công tử nói không chừng cũng giống người đó.”

Cũng có thể.

Nếu hôm nay Bùi An có thể chủ động hẹn nàng, thì đã chứng minh sắp nát thành nồi cháo, không chỉ có mình nàng.

Vậy thì dựa vào sắc đẹp đi.



Đồng Nghĩa sáng sớm đã dậy, nghe theo phân phó của Bùi An, truyền tin đến nhà họ Vương. Khi trở về tình cờ gặp được Bùi An thỉnh an lão phu nhân, vội vàng đuổi theo bước chân của càng, bẩm báo: “Nô tài đã đưa thư rồi, là tỳ nữ bên người Tam nương tử nhận. Cũng trả lời ngay tại chỗ, nói Tam nương tử nguyện ý gặp mặt thế tử gia.”

Xem ra cũng là bị ép đến nóng nảy, không còn đường nào để đi.

Bùi An nghe xong, xoay người đi về phía cửa: “Chuẩn bị xe.”

Đồng Nghĩa sửng sốt: “Thế tử gia, người định ra ngoài thế này sao?”

Bùi An không hiểu: “Còn muốn thế nào nữa?”

Đồng Nghĩa nhìn thoáng qua áo choàng cổ tròn xám nhám trên người chàng, tựa như có như vậy mới hiểu được nổi khổ Tiêu nương tử khi xưa, chỉ ra: “Thế tử gia, mặc dù lời đồn đãi đã đem người và Tam nương tử tình đầu ý hợp. Nhưng thực tế người và Tam nương tử cũng không quen biết nhau, ngày ấy vội vàng gặp gỡ, phỏng chừng Tam nương tử cũng không nghiêm túc nhìn người. Nếu tính vậy thì hôm nay là ngày đầu tiên hai người gặp mặt, không cần nói, lúc này Tam nương tử nhất định cũng biết bối cảnh của người, việc Phủ Quốc Công hiện giờ không bằng trước kia ai cũng biết, tuy người là đệ nhất trạng nguyên, nhưng còn chưa chính thức diện thánh, hiện giờ cũng chỉ là tiểu quan thất phẩm hạt mè…”

Bùi An không biết hắn muốn nói gì, dừng chân nhìn hắn.

Đồng Nghĩa thấy ánh mắt của chàng, có chút hối hận khi chỉ ra, nhưng đã nói được một nửa rồi, không nói ra hết càng có tội lớn hơn nữa, cứng rắn nói: “Nhất định Vương tam nương tử cũng không phải chờ gia thế của người, nhưng lần đầu tiên gặp mặt, dù sao cũng phải để lại cho người ta một chỗ để hình dung chứ, ấn tượng đầu tiên quan trọng nhất, dù thế nào thì thế tử gia người cũng phải chuẩn bị chỉn chu một phen, đừng làm hỏng tên tuổi của mình, để Tam nương tử hài lòng, tốt nhất là liếc mắt một cái là nhìn trúng, nguyện ý hứa hôn.”

Thấy sắc mặt Bùi An tựa hồ có chút không tốt lắm, Đồng Nghĩa vội hỏi: “Thế tử gia người ngẫm lại xem, Tam nương tử thấy thế tử gia, lỡ như không hài lòng, cam nguyện đi thôn trang sống. Người quay đầu lại giải thích với lão phu nhân thế nào, ăn nói ra sao với bệ hạ đây?”

Đồng Nghĩa nói một hơi, không dám ngẩng đầu nhìn mặt người đối diện.

Bên tai yên tĩnh một lúc, Đồng Nghĩa tự mình thấp thỏm, rồi thấy Bùi An xoay bước chân lại, đi về phía viện mình, kẽ răng phun ra một câu: “Phiền toái.”



Hai bên đều tự chỉnh lý rồi ngồi lên xe ngựa, giờ đã sắp gần trưa, Phủ Quốc Công gần thành Đông hơn, Bùi An tới tháp miếu trước, sau đó tìm một gian viện để khách hành hương nghỉ tạm.

Có lẽ là vì tiết kiệm không gian, tháp miếu thuận tiện cho nhiều khách hành hương vào nhà nghỉ chân, trong phòng còn đặt một bức bình phong để ngăn cách hai gian. Bùi An chọn một bên ngồi xuống, còn chưa đến giờ hẹn, Đồng Nghĩa đi ra cửa chờ người.

Mấy ngày nay trời mưa to, hôm nay mây khói trên đỉnh đầu tản dần về phía Đông. Trời dần hé ra ánh sáng, mưa cũng nhỏ đi nhiều, tháp miếu dần tấp nập khách hành hương, nhưng so với ngày xưa thì thanh tịnh hơn rất nhiều.

Vương Vân và Bùi An gần như chân trước chân sau đến tháp miếu.

Đồng Nghĩa không biết người, nhưng nhận ra được xe ngựa của Vương gia, chạy nhanh ra nghênh đón. Ngày đó ở trà lâu tuy không thấy rõ dung mạo của Tam nương tử nhưng lúc này thấy nha hoàn đến trước mặt, vậy mà lại có mấy phần quen mắt, tiến lên khách khí hỏi một câu: “Chính là Vương Tam nương tử sao?”

Thanh Ngọc ngẩng đầu, đối với gã sai vặt trước mặt cũng có chút ấn tượng, đoán được có thể là người của Bùi công tử, lập tức gật đầu: “Đúng vậy.”

“Công tử đã ở bên trong chờ, xin mời Tam nương tử.”

Mành xe ngựa bị xốc lên trong nháy mắt, Đồng Nghĩa còn có chút khẩn trương, theo bản năng cúi đầu nhìn sang chỗ khác. Đám người đi tới trước mặt mới dám đưa mắt lên, thứ nhìn thấy là một chiếc mạng che mặt.

Rút kinh nghiệm lần trước, cẩn thận một chút cũng tốt.

Lúc này có thể hẹn được ở tại tháp miếu này, thế tử gia hẳn là đã suy xét kỹ.

Trà lâu nhiều người lắm mắt, chắc chắn không thể quay lại.

Cũng không thể đến những nơi hẻo lánh không người, chỉ bằng những lời đồn bây giờ, nếu chủ tử nhân cơ hội này để làm chút gì đó với Tam nương tử thì Tam nương tử hoàn toàn không có lý gì để nói. Mưa rơi đã nhiều ngày, trong tháp miếu không có người, không nói tới không bị phát hiện, trong miếu có thờ Bồ Tát, có thần linh ở trên nhìn, không dám sinh lòng xấu xa.

Đồng Nghĩa dẫn mọi người đi tới chỗ Bùi An, đến trước cửa nhưng rồi không đi vào thêm, nói với Vương Vân: “Tam nương tử vào đi, tiểu nhân ở bên ngoài canh chừng.”

Thanh Ngọc cũng chưa vào theo, vốn định cùng Đồng Nghĩa canh giữ ở cửa, lại sợ lỡ như có người đến nhận ra mình, xem như cũng nhận ra tiểu thư, nhìn một vòng, đến dưới giàn hoa tử đằng trước mặt đợi.

Lần đầu tiên lén lút gặp người khác giới, Vương Vân không tránh khỏi lo lắng.

Nhất là khi cửa phòng đóng lại, bên trong yên tĩnh không có chút âm thanh, trái tim treo giữa không trung, đi vào bên trong hai bước, do dự một lát, lên tiếng kêu: “Bùi công tử?”

“Ở đây.”

Vừa dứt lời, một giọng nói từ trong phòng truyền đến, trầm thấp trong trẻo, giống như suối nước lạnh ở u cốc bắn lên đá, du dương dễ nghe.

Tim không hiểu sao nhảy dựng, Vương Vân vén khăn che dung mạo trước mặt. Lần này nhìn rõ, trước mặt có một bức bình phong, đều có thể nhìn thấy thân ảnh đối phương, lại không nhìn rõ dáng vẻ đối phương.

Nháy mắt sự căng thẳng trong lòng vậy mà lại dịu đi không ít.

Vương Vân đi qua, đoan chính ngồi xuống.

Không nghe thấy động tĩnh, Bùi An mới ghé mắt nhìn, đập vào mắt là một trận lờ mờ, lại nhìn sam bào mình cố ý thay, thần sắc ngưng một chút nhưng cũng không dao động nhiều.

Sau một lúc lâu qua đi, không ai mở miệng.

Dù sao hai người căn bản không quen biết nhau, nói thế nào đây? Nói nàng được chàng đỡ một phen, truyền ra lời đồn liền làm cho nàng rơi vào đường cùng?

Quả thật là như thế, Vương Vân cân nhắc nên mở miệng trước thế nào, vừa mới quay đầu, đột nhiên một loạt tiếng bước chân từ ngoài cửa sổ truyền đến sau lưng hai người.

Nghĩ là khách hành hương đi qua.

Ngày mưa, cửa sổ đóng kín, cũng không nhìn được vào bên trong nhưng Vương Vân vẫn căng thẳng, thở cũng không dám thở mạnh.

Nếu lại chạm mặt lần nữa, phỏng chừng tổ mẫu sẽ đích thân mang lụa trắng đến cửa cho nàng.

Giọng nói càng ngày càng gần, là hai vị cô nương.

“Ngươi nghe nói là chuyện của Vương tam nương tử chưa.” “Chuyện náo nhiệt như vậy, sao có thể không biết được, hôm qua nghe nói hai nhà Bùi Vương đều có bà mối tới cửa, xem ra không được bao lâu, Lâm An lại có một hỷ sự lớn.”

“Nhanh như vậy?” “Có gì mà nhanh, hai người đã sớm tâm đầu ý hợp, sợ là chờ không kịp.” “Ngươi đã gặp qua người chưa?” “Gặp rồi, trước kia còn nghĩ, nếu hai người không ở bên nhau thì thật là đáng tiếc, ai biết lại thành sự thật, sau này nằm ở chung chăn, ai cũng không chịu thiệt…”

“…”

Giọng nói càng lúc càng xa, hai người trong phòng đều trầm mặc một hồi, đại khái là không thể ngờ, đã chạy đến tận tháp miếu rồi mà vẫn còn có thể nghe được tin đồn của mình.

Trước kia đều là nghe người bên cạnh thuật lại, lúc này chính tai nghe, bản thân lĩnh hội một hồi cảm giác oan uổng bất lực.

Vương Vân hoàn toàn im lặng, một lát sau, Bùi An mở miệng trước, ánh mắt nhìn sang nàng, giọng điệu bình tĩnh: “Đã đồn thành như vậy rồi, chúng ta bên nhau đi.”