Phần lớn lực lượng đã xuất phát nhưng Trâu Khải Văn thì vẫn còn ở trên xe xem bản đồ, thỉnh thoảng lại nhân lúc sắc trời u ám nhìn về phía trong núi.
Phòng Chính Quân cũng dự định lên đường, trông thấy cậu con rể này vẫn vững như núi Thái Sơn thì trong lòng cũng không bực tức mà chỉ thấy kỳ quái: “Cậu không đi theo tôi à?”
“Cháu đang phán đoán tuyến đường mà nghi phạm có thể bỏ trốn.” Trâu Khải Văn nói: “Địa hình nơi này cháu hoàn toàn không quen thuộc, lại thiếu sự chỉ đạo phương hướng khi khẩn cấp —— tuy rằng có người dẫn đường nhưng cũng phải để lại một người thân cận với Linh Xu dưới chân núi. Bởi vì nếu như cậu ấy cần viện trợ thì sẽ không thể biết rõ chúng ta đang ở nơi nào trong núi, nhưng dù thế nào chúng ta cũng sẽ hội hợp ở chân núi.”
Phải giữ lại một mục tiêu cầu cứu rõ ràng cho Phòng Linh Xu.
“Không thể để một mình cậu ở lại được.” Phòng Chính Quân nói: “Cậu là bạn bè nước ngoài nên thân phận đặc thù, tôi phải chịu trách nhiệm cho sự an toàn của cậu. Một khi xảy ra vấn đề thì đó là sự kiện quốc tế.”
Trâu Khải Văn liếc nhìn ông rồi đột nhiên lấy điện thoại ra. Anh bật quay video lên, đầu tiên là quay một vòng xung quanh rồi lấy giấy chứng nhận ra quay chụp giấy chứng nhận, sau đó anh nói một cách nhanh chóng và rõ ràng bằng tiếng Anh:
“Tôi là Kevin Trâu đặc vụ của Cục Điều tra Liên bang, số chứng nhận tôi đã thể hiện ở trên —— Vì lý do cá nhân tôi đã gửi đơn xin nghỉ phép lên phân cục sở tại vào ngày mùng 4 tháng 9 năm 2015 và đã được chấp thuận. Mọi hành động trong lúc du lịch tại nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa đều do tôi tự chịu hậu quả. Lực lượng cảnh sát Trung Quốc đã tha thiết yêu cầu đảm bảo sự an toàn cho cá nhân tôi và nghiêm khắc cảnh báo tôi về những mối đe dọa có thể xảy ra, nhưng dù vậy vẫn bị tôi từ chối —— Trong tình hình đó họ đã cung cấp cho tôi đầy đủ sự hỗ trợ về an ninh và lực lượng chi viện. Lời tuyên bố trên được tôi đưa ra trong điều kiện an toàn, tự do và không bị đe dọa.”
Anh ra hiệu bằng mắt với Phòng Chính Quân: “Chú Phòng, nhờ chú bật bluetooth của điện thoại chú lên. Nếu như xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì có thể dùng nó làm chứng cứ đàm phán.”
Phòng Chính Quân bị hành động của anh làm cho tức xì khói: “Làm gì đấy? Cậu làm cái gì đấy?”
Kevin cười nói: “Chú đừng căng thẳng, tham gia hành động cùng với mọi người đúng là do cháu tự tiện. Cháu muốn để lại chút đường lui cho quan hệ ngoại giao của hai nước.”
—— Để lại đường lui? Cho dù vậy nhưng Phòng Chính Quân cũng không biết liệu việc này có khiến Trâu Khải Văn bị xử lý kỷ luật hay không, ông lưỡng lự: “Đợi đã, hay là cậu ở lại trong xe đừng ra ngoài.”
“Chú cứ yên tâm.” Kevin đáp: “Đối phương sẽ không manh động đâu, dưới chân núi không phải chỉ có một mình cháu, vả lại cũng xin cảnh sát Trung Quốc hãy tin tưởng vào tố chất của FBI. Hiện tại không phải là lúc để ý đến cháu, chú Phòng, cần làm gì thì chú cứ làm đi ạ.”
Phòng Chính Quân thấy anh bình tĩnh thản nhiên thì cũng không biết nên nói gì cho phải, ông mặc thêm áo mưa chuẩn bị xuất phát rồi lại quay đầu nhìn Trâu Khải Văn.
Trâu Khải Văn cúi đầu xem bản đồ, ngước mắt lên trông thấy ông đứng im thì đột nhiên hỏi: “Chú Phòng này, chú có biết Linh Xu thích nhất nhà văn nào không?”
Phòng Chính Quân không ngờ anh đột nhiên hỏi điều này nên trong giây lát chẳng hiểu ra sao —— Phòng Linh Xu thích gì? Nó tối ngày thích hoa hòe hoa sói, có một lần ông còn phát hiện nó mặc váy ở một lễ hội truyện tranh gì đó. Nó có thể thích gì? Nó sẽ thích gì?
Phòng Chính Quân bỗng chốc ngơ ngác, đối với con trai bản thân mình đâu chỉ không quan tâm mà vốn dĩ là hoàn toàn không biết gì cả.
Trâu Khải Văn chẳng có ý trách móc ông mà chỉ cười nhẹ: “Thật ra những thứ mà cậu ấy yêu thích cháu cũng không hiểu lắm, mấy năm qua cũng mới dần dần tìm hiểu vì cậu ấy. Cháu nhớ nhà văn mà cậu ấy thích nhất tên là Kim Dung.”
Phòng Chính Quân không hiểu anh có ý gì.
Trâu Khải Văn nói từ tốn: “Cậu ấy thích Tiểu Long Nữ cũng thích Hoàng Dung, nhưng trong hai người cậu ấy khâm phục Hoàng Dung trí dũng song toàn hơn. Khi còn ở Mỹ cậu ấy đã nhắc tới một câu nói của Hoàng Dung với cháu rất nhiều lần ‘Không thể dùng sức thì dùng trí’.”
“Cháu nghĩ đó là một ý tưởng tương đối phổ biến và cũng khá thông minh trong sách lược tác chiến.”
—— Không thể dùng sức thì dùng trí.
Phòng Chính Quân nhắm mắt lại, ông hiểu rõ ý của Trâu Khải Văn.
Đúng vậy, theo tính cách của Phòng Linh Xu thì sao có thể ngồi chờ chết? Với lòng hiếu thắng của mình nó sẽ không bao giờ mở trừng mắt chờ cảnh sát tới giải cứu. Nó mãi vẫn chưa truyền tin tức gì cho mình tuyệt đối không thể nào là Lương Húc thông minh hơn nó, dù cho nó bị thương nặng nhưng chỉ cần nó muốn thì chắc chắn nó sẽ có cách để lại manh mối.
Không có manh mối thì cũng chỉ có một đáp án, e là Phòng Linh Xu muốn thuần phục hổ đơn độc một mình, nó đang ủ mưu kế gì đó.
Ông không còn lời nào để nói, chỉ nói với Trâu Khải Văn: “Tiểu Trâu, mọi chuyện cậu phải cẩn thận. Con trai tôi có người bạn này như cậu là may mắn của nó.”
“Nếu đổi lại là cháu gặp nguy hiểm thì Linh Xu cũng sẽ làm vậy với cháu.” Một lúc sau Kevin cao giọng nói về phía Phòng Chính Quân: “Chú Phòng, cháu sẽ chú ý an toàn.”
Phòng Chính Quân không tiếp tục chần chừ nữa, nhìn sắc trời sắp mưa thì ông cầm lấy bộ đàm: “Các đơn vị chuẩn bị sẵn sàng công tác tìm kiếm trong mưa, hành động bí mật. Có khả năng trong tay đối phương không chỉ có một con tin —— Giữ liên lạc với nhau, không được hành động đơn độc!”
Ông đang bố trí kiểm soát tình hình còn trong lòng Trâu Khải Văn thì đã xoay qua chuyển lại cả trăm lần.
Đúng, không thể dùng sức thì dùng trí, cuốn tiểu thuyết mà Phòng Linh Xu yêu thích anh đã đọc trăm nghìn lần và những lời nói vừa rồi thật ra chỉ là để khuyên Phòng Chính Quân.
Phòng Chính Quân không biết được rằng sau câu nói ấy thì đã dùng trí như thế nào? Làm sao để dùng trí?
Cho dù là tài giỏi mưu trí như Hoàng Dung thì trong thành Tương Dương hiểm nguy cách có thể nghĩ ra cũng chỉ là dâng đầu lên, hy sinh vì nghĩa. Anh biết Phòng Linh Xu sẽ không vì bị thương mà lùi bước từ bỏ, cũng chính bởi vậy nên anh mới càng lo lắng hơn.
Cảnh sát vũ trang, cảnh sát đặc nhiệm và cảnh sát hình sự đang bắt đầu phân tán từ chân núi, ba người một tiểu đội tiến hành tìm kiếm vào trong núi.
Trâu Khải Văn nhìn lên bầu trời, đây không phải là đêm tối mà là mây đen giăng kín.
Nhưng phương hướng của sao Bắc Cực thì quyết không thay đổi.
Chỉ có thể chờ đợi.
Mr. Trâu ở bên này lo lắng còn Phòng Linh Xu thì lại chẳng hề hay biết gì, hiện tại cậu đang đắc ý muốn chết.
Hai khẩu súng của Lương Húc từ đằng trước chĩa thẳng vào trán cậu, cả ba người đều ngã bổ nhào do lực phanh đột ngột —— Lương Húc hướng ra sau còn Phòng Linh Xu thì hướng tới trước.
Hai bên nằm úp sấp nhìn nhau, Lương Húc không nói một lời, hắn từ tốn đứng dậy rồi trèo qua ghế lái, trong mắt không gợn sóng cũng chẳng phẫn nộ.
“Master Yi tôi không đánh lại được.” Phòng Linh Xu cũng túm La Hiểu Ninh đứng lên, cậu nở một nụ cười nham hiểm với Lương Húc: “Nhưng đánh một con Lulu gà thì tôi vẫn thừa sức.”
(*)Lulu: Pháp sư tinh linh, một tướng hỗ trợ trong L0L.
Trong game cậu ta là một người chơi gà, nhưng trong thực tế là lão cha hồ ly số một quốc gia của bạn.
Trên cánh tay của cậu còn đang chảy máu chỉ là mưu kế thực hiện thành công, trong lòng đắc ý nên lúc này ngay cả đau cũng quên mất.
Súng của Lương Húc chĩa vào cậu: “Thả cậu ấy ra.”
Hai người im lặng đối đầu, đột nhiên Phòng Linh Xu ra vẻ đáng yêu: “Không đó! Cậu buông súng xuống trước!”
Cậu núp đằng sau cái đầu đang gục xuống của La Hiểu Ninh rồi lại bắt đầu lên cơn gay —— Tỏ vẻ đáng yêu thì ai chả biết, tưởng chỉ có Bé Thỏ Trắng của cậu là đáng yêu nhất thế giới à? Anh Phòng của cậu dựa vào giả nai mà thu hút trăm nghìn fan trên Weibo đấy. Nói đến chuyện giả nai thì lúc nào đến phiên hai tên nghiệp dư các cậu lên tiếng?!
Lương Húc thật sự muốn đập chết cậu: “Thả cậu ấy ra!”
“Đã bảo không mà, cậu buông thì tôi thả!”
“Rốt cuộc anh muốn làm gì?!”
“Làm Bé Thỏ Trắng của cậu đó!” Phòng Linh Xu không biết xấu hổ: “Hai thụ gặp nhau ắt có một công. Bé Thỏ của cậu non mềm như thế, này người anh em không khéo hôm nay tôi sẽ nhanh chân đến trước đấy.”
Mấy lời không đứng đắn của cậu đúng là lắm, không hổ là được đặc vụ Cục Ngả ngớn Liên bang dạy dỗ ra. Mệt cho cậu phải “bị thương cũng không lui chiến trường, hấp hối vẫn cợt nhả như thường”. Lương Húc cũng bị cậu chọc tức đến mức bật cười.
(*)Câu gốc là “Thương nhẹ không lui chiến trường, thương nặng không vào bệnh viện” (轻伤不下火线、重伤不进医院)
Tình huống trở nên khó xử. Vốn là cực kỳ căng thẳng nhưng kết quả lại có người cố tình giả vờ đáng yêu, Lương Húc bị cậu làm cho không tức giận nổi mà nhìn Phòng Linh Xu cũng không giống như muốn liều chết chiến đấu. Hắn đóng chốt an toàn lại: “Đi đến tận đây rồi anh phải về thôi, tôi sẽ thả anh về, còn nếu muốn tôi về cùng anh thì tôi không làm được.”
Phòng Linh Xu liếc nhìn hắn một cái rồi nhẹ nhàng đặt La Hiểu Ninh nằm ngay ngắn: “Cất súng đi Lương bi3n thái, nếu tôi muốn làm gì cậu thật thì cũng chẳng đáng phải ra tay với cậu bạn nhỏ này.” Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ: “Ồ ~ khu vực trống lộ thiên, cảnh sát vũ trang có phi cơ đó!”
Lương Húc hết cách, hắn thấy quả thật Phòng Linh Xu không có ý định thương tổn La Hiểu Ninh thì cũng dứt khoát đặt súng xuống: “Được, anh muốn đánh thêm một trận nữa ở trong xe?” Hắn chỉ chỉ ngực Phòng Linh Xu: “Mạng là của chính mình, tuy tôi vẫn chưa chính thức hành nghề nhưng khuyên anh một câu, đừng manh động.”
“Biết rồi, biết rồi, không đánh lại được cậu. Cậu yên tâm, súng của tôi ở trong tay cậu nên không bắn thủng được lốp xe của cậu cũng chẳng cướp được tay lái của cậu đâu.”
Phòng Linh Xu đúng thật là đau vô cùng —— Vừa rồi vật lộn một trận đã tác động đến vết thương của cậu, cậu còn chưa nói dứt lời thì đã nghiêng người lên cửa sổ xe, toàn thân mềm nhũn ngã ngồi xuống.
Đúng thế, cậu bắt thành công La Hiểu Ninh nhưng cũng không ngu ngốc đến mức dùng nó để uy hϊếp Lương Húc —— Trên người bị thương, sức lực không đủ, Phòng Linh Xu không thiểu năng đến mức cho rằng bản thân như vậy mà còn có thể đánh thắng Lương bi3n thái cầm hai khẩu súng trong tay.
Vì vậy chẳng bằng đưa ra một sự giúp đỡ, tương kế tựu kế.
Lương Húc nhìn cậu trong chốc lát rồi xuống xe đi tới gần, tự mình cầm ống tiêm giảm đau lên rồi lại cầm cồn và băng gạc.
“Chảy nhiều máu như thế không ngờ anh còn bò dậy đánh tiếp được.” Lương Húc nói.
Có phải Phòng Linh Xu cầm tinh con gián không thế?
“Nói thừa, ông đây tập Tán Đả ở trong nước rồi tập đấu vật tự do ở nước ngoài, cậu tưởng bao nhiêu năm qua tôi dựa vào giả nai để đạt yêu cầu hả?” Phòng Linh Xu không vui, đau đến nỗi thở không ra hơi nhưng miệng vẫn không quên lải nhải: “Ở Tần Đô là vì trong tay cậu có con tin nên tôi mới nhường cậu —— Nếu thật sự solo một chọi một thì cũng không biết —— shhh —— ai thắng ai thua đâu!”
… Tập nhiều năm như thế mà cũng chẳng thấy thể chất của anh cường tráng chỗ nào.
Lương Húc liếc nhìn cậu rồi ấn băng gạc lên vết thương của cậu.
Quả thật kỹ thuật xử lý vết thương của hắn rất tốt, vừa nhanh vừa nhẹ nhàng.
Phòng Linh Xu nhắm hai mắt: “Bác sĩ Tiểu Lương à, không khéo bây giờ trên trời đang có người truy lùng cậu đấy.”
Lương Húc không lên tiếng, hắn nhanh chóng xử lý vết thương cho Phòng Linh Xu rồi tiêm một mũi thuốc giảm đau, sau đó nhún người nhảy một cái ngồi trở lại ghế lái.
Xe tiếp tục lăn bánh.
La Hiểu Ninh hôn mê nằm ở một bên, Phòng Linh Xu cố ý k1ch thích Lương Húc: “Cậu không đau lòng cho nhóc xinh đẹp của cậu một chút à, tôi đánh ngất cậu ấy rồi đấy!”
Lương Húc im lặng một lúc lâu rồi nói bằng giọng kìm nén: “Với vết thương cậu ấy gây ra cho anh thì chịu mấy cú đánh của anh cũng là chuyện nên làm.”
Đây là một tình huống rất tế nhị, Lương Húc rõ ràng đã không muốn so đo với cậu nhưng Phòng Linh Xu “Bắt, thả Tào” hiển nhiên cũng có dụng ý của cậu.
(*)“Bắt, thả Tào” (捉放曹) là một câu chuyện trong “Tam quốc diễn nghĩa” kể về việc một lần Tào Tháo ám sát Đổng Trác nhưng không thành phải cải trang đào tẩu, đến huyện Trung Mâu thì bị Trần Cung bắt. Sau đó Tào Tháo dùng lời nói thuyết phục Trần Cung khiến Trần Cung bỏ quan, cùng nhau chạy trốn. Khi đến Thành Cao họ tìm gặp Lữ Bá Xa – bạn cũ của cha Tào Tháo, Lữ Bá Xa mổ lợn đãi khách, Tào Tháo nghe thấy tiếng mài dao thì tưởng Lữ Bá Xa muốn gϊếŧ mình bèn gi3t chết cả nhà họ Lữ rồi đốt trang viên bỏ trốn. Trần Cung thấy Tào Tháo tâm địa độc ác, gϊếŧ hại người vô tội thì vô cùng hối hận, khi ở trong quán trọ nhân lúc Tào Tháo đang ngủ ông muốn ám sát Tào Tháo nhưng rồi bỏ cuộc và bỏ đi một mình.
Đầu tiên là gây thương tổn sau đó sẽ đưa ra thiện ý, khi đối phương cảm thấy hoang mang thì chính là thời điểm tranh thủ tiến đến một mặt trận thống nhất. Đây chính là cái gọi tác động Stockholm đảo ngược —— Vào giờ phút này, con tin Phòng Linh Xu mới là người nắm lá bài sát thủ, còn Lương Húc và La Hiểu Ninh không còn nghi ngờ gì nữa đã trở thành bệnh nhân Stockholm bị dụ dỗ.
Đương nhiên chiêu này cũng không phải trăm phát trăm trúng. Phòng Linh Xu đang đánh cược vào nhân phẩm không rõ ràng của Lương Húc cùng với chỉ số thông minh gần như không tồn tại của La Hiểu Ninh. Cậu cũng đánh cược rằng bản chất của hai người họ đều lương thiện, chỉ khi đáp ứng được tất cả những điều kiện này thì cậu mới có thể thành công.
Mọi ý tưởng đều nảy lên vào khoảnh khắc phát hiện ra La Hiểu Ninh là người thiểu năng trí tuệ. Lương Húc có thể mang theo cái người thiểu năng này chạy trốn mà không sợ liên lụy cho thấy trong lòng hắn còn có tình nghĩa; La Hiểu Ninh không hiểu sự đời, trước đó còn bị bắt làm con tin lại vẫn có thể liều mạng cứu Lương Húc trong hiểm nguy cho thấy tình cảm trong lòng cậu ta không hề thua kém so với Lương Húc.
Phòng Linh Xu muốn đạt được sự thống nhất lập trường giả tạo với hai người Lương La trong một thế cân bằng mong manh. Kỹ xảo này cậu đã từng sử dụng chỉ là người đánh lúc đó là Phòng Chính Quân, còn người xoa là bản thân Phòng Linh Xu.
Hiện tại chính là thời điểm xách thương ra trận lần thứ hai, người xoa kẻ đánh một mình Phòng Linh Xu phân thân.
Không vào hang cọp, làm sao bắt được cọp con. Phòng Linh Xu vốn dĩ không muốn bỏ trốn cũng vốn không chờ sự cứu viện, dẫn binh tới cứu đương nhiên là thượng sách nhưng nếu như có thể xúi giục quân địch thì đó mới là lợi ích vô cùng lớn.
Làm sao để khiến Lương Húc mất bình tĩnh thì nói đi nói lại cũng chỉ có vụ án Khúc Giang, mà phía sau vụ án Khúc Giang còn có vụ án Kim Xuyên. Con cá nhỏ bày ở trước mắt nhưng Phòng Linh Xu càng muốn ăn con cá lớn hơn, huống hồ con cá nhỏ này còn có mối thù sâu nặng với con cá lớn.
Lương Húc liều chết dẫn theo La Hiểu Ninh chạy trốn, chắc chắn trên người họ còn có một câu chuyện nào đó chưa rõ ràng. Nếu như bắt người về Cục Công an thì e rằng bọn họ sẽ cắn chặt răng đến chết cũng không chịu nói ra. Nhưng giờ phút này Phòng Linh Xu là bên yếu, Lương Húc là bên mạnh, sự thay đổi đột ngột của cục diện lại mang đến cho Lương Húc một ơn nghĩa lúng túng khó xử.
Trong trường hợp kẻ yếu cầu kẻ mạnh mà kẻ mạnh lại nhận ơn của kẻ yếu, nếu kẻ mạnh có tình nghĩa thì kẻ yếu có thể khống chế kẻ mạnh.
Kế sách xua hổ.
Trí tuệ mà Tuân Lệnh Quân để lại năm xưa cho dù trăm ngàn năm qua đi thì lời ấy vẫn đúng đắn không đổi. Tuân Úc thua bởi quá có lương tâm cho nên cuối cùng ông ta trở nên bị động trước Tào Tháo; nhưng Phòng Linh Xu là tiên nữ, không có lương tâm cũng không cần mặt mũi cho nên con người cậu trơ trẽn vô địch thiên hạ.
Chỉ cần có thể truy tìm được chính nghĩa thì cái thứ như mặt mũi ấy không có thì thôi!
Lương Húc bằng lòng điều trị cho cậu, đây chính là lương tâm của hắn trỗi dậy. Hành động lặng lẽ của hắn chính là biểu hiện của sự chân thành.
Phòng Linh Xu biết rõ bản thân đã thành công.
Hai người đều không phải kẻ ngu, im lặng trong chốc lát thì Phòng Linh Xu mở miệng trước.
“Nếu cậu muốn đề phòng tôi đánh lén La Hiểu Ninh thì cậu sẽ không đợi tôi ra tay rồi mới dừng xe.”
Lương Húc không nói một lời, chỉ tiếp tục lái xe.
Đã qua bốn tiếng đồng hồ kể từ lúc bọn họ đấu súng ở Lâm Đồng, mặt trời hơi ngả về Tây, Lập Thu đã qua, dưới lớp mây mỏng bao phủ mặt trời trên núi đã nhuốm màu hoàng hôn.
Thế nhưng khoảng cách tới đêm đen còn rất xa.
“Muốn biết tại sao tôi đánh ngất cậu ta không?”
Lương Húc vẫn không lên tiếng.
“Thật ra trong lòng cậu rất rõ.” Phòng Linh Xu thấy hắn ngậm hột thị không chịu hé miệng thì dứt khoát tự nói một mình: “Nói thật nhé Lương Húc, ngay mấy phút trước khi tôi rời khỏi bệnh viện thì thật sự tôi đã nghĩ cậu và La Hiểu Ninh thông đồng với nhau.”
Lương Húc nắm chặt tay vào vô-lăng.
“Nhưng khi nằm trong xe tôi cẩn thận suy nghĩ lại thì không thể nào. Phản ứng của con người không thể chân thực như vậy, bộ dạng có thể diễn nhưng ngôn ngữ cơ thể và phản ứng bản năng không diễn được.” Phòng Linh Xu khẽ vuốt gương mặt đang hôn mê của La Hiểu Ninh: “Ở Bệnh viện Tần Đô, trong một khoảnh khắc cậu đã thật sự muốn gϊếŧ cậu ta.”
Cậu nhìn về phía bóng lưng của Lương Húc: “Nhưng cậu không nỡ, cho nên trong chớp mắt đó cậu đã nghĩ muốn ôm nhau chết chung với cậu ta cũng tốt hơn là bị tôi bắt.”
La Hiểu Ninh nằm trên giường bệnh tựa như là đang ngủ.
“La Hiểu Ninh vốn không biết cậu muốn bỏ trốn, còn cậu trước đó trên đường đến Tần Đô cũng đã quyết định dù cậu ta có bằng lòng hay không thì cậu cũng sẽ dẫn cậu ta đi.” Phòng Linh Xu nắm chặt tay La Hiểu Ninh: “Tôi không hỏi cậu rốt cuộc là vì nguyên nhân gì, cũng không hỏi rốt cuộc cậu có tình cảm gì với cậu ta. Nhưng Lương Húc, chính cậu cũng rõ trước khi La Hiểu Ninh rời khỏi Tần Đô, từ đầu đến cuối cậu ta vẫn luôn nghĩ cậu thật sự muốn gϊếŧ cậu ta.”
Lương Húc không quay đầu lại, hắn không dám quay đầu lại.
“Vào giây phút cuối cùng cậu định tuột tay cho cậu ta chạy thoát để tôi thả lỏng cảnh giác, sau đó sẽ nhân cơ hội đánh lén tôi rồi theo lẽ tự nhiên bắt cậu ta làm con tin chạy trốn.” Trong giọng nói của Phòng Linh Xu ẩn chứa sự thương hại: “Phải, tôi tin cậu có tình có nghĩa, trong lòng cậu cũng có phần nào thật sự coi tôi là bạn chứ nếu không trên đường đi có biết bao cơ hội cậu đã có thể gϊếŧ tôi từ lâu. Vì vậy lúc đó cứ coi như cậu đánh lén tôi thì cũng chắc chắn không gi3t chết tôi —— Nhưng chính cậu cũng không ngờ được rằng La Hiểu Ninh – một kẻ thiểu năng vào lúc đó lại cướp mất con dao của cậu. Cậu không biết cậu ta muốn làm gì cho nên cậu cũng sững người lại.”
Cậu nắm chặt ngón tay gầy yếu của La Hiểu Ninh: “Cậu không ngờ cậu ta sẽ gϊếŧ người vì cậu.”
Sự im lìm bao trùm khoang xe, không có tiếng cười vui vẻ hay tiếng khóc hoảng sợ của La Hiểu Ninh, bên trong khoang xe yên tĩnh đến đáng sợ, đó là một loại nặng nề, tĩnh lặng không thể xoay chuyển tựa như thời gian không thể quay đầu của cuộc đời.
Chỉ có tiếng bánh xe lăn qua đường núi cùng với tiếng vỗ cánh hoảng hốt của chim rừng.
“Lương Húc, trong cuộc đời dù phạm phải bao nhiêu sai lầm thì cũng không có sai lầm nào lớn hơn điều này —— Tự bước lạc lối còn nói gì tới quay đầu, nhưng lôi kéo người khác vào đường sai thì tội không thể tha thứ. Chính cậu biết rõ không có tội ác nào lớn hơn tội ác này.” Giọng nói của Phòng Linh Xu bén nhọn đâm vào màng tai của Lương Húc: “Huống hồ cậu ta chỉ là một đứa trẻ không hiểu gì.”
“Đừng nói nữa.”
Lương Húc không quay đầu nhưng Phòng Linh Xu nghe thấy tiếng nghèn nghẹn nơi lồ ng ngực của hắn.
“Tôi muốn nói bởi vì tôi và các cậu đều giống nhau.” Phòng Linh Xu đánh cược tất cả vào những suy đoán táo bạo của cậu, giờ phút này mọi điều cậu nói đều là thật lòng thật dạ.
“—— Tôi, cậu và Hiểu Ninh, nếu như tôi đoán không sai thì chúng ta đều là cô nhi của vụ án Kim Xuyên. Trong chiếc xe này mỗi người đều là nạn nhân của vụ án Kim Xuyên. Cậu mười hai năm, tôi mười lăm năm, Hiểu Ninh không biết bao nhiêu năm, chúng ta đều giống nhau lớn lên dưới đám mây đen u ám của vụ án Kim Xuyên.”
“Tôi đoán đúng chứ?”
Chiếc xe giảm tốc độ.
Phòng Linh Xu đưa mắt nhìn xung quanh, chẳng biết từ lúc nào đã thật sự đi đến hang động mà Lương Húc nói. Đây là một hang động tự nhiên cực kỳ lớn thông với một tòa núi đất, hai bên có các đỉnh núi hiểm trở quả thật là nơi trú ẩn tự nhiên tốt. Trốn ở chỗ này tiến có thể công, lui có thể thủ, cũng khó bị phát hiện ra trong thời gian ngắn. Chỉ là xe cứu thương có thể tích rất lớn nên trên đường đi khó tránh khỏi chèn ra vết bánh xe, nhưng nếu đợi qua đêm nay thì với thời tiết Tây Bắc gió to một đêm sẽ xóa mờ tất cả dấu vết.
Có lẽ là ông trời ưu ái Lương Húc nên ngay khi Phòng Linh Xu đang quan sát xung quanh thì mây đen dần dần giăng kín, trời sắp đổ mưa giông.
Lương Húc dừng xe trước cửa hang. Hắn đỗ rất khéo, núp dưới một gốc cổ thụ khổng lồ, hoa dại mọc tùy ý dọc theo dây leo trên thân cây, nhìn từ xa sẽ không thấy rõ dưới gốc cây là hoa hay là xe.
Phòng Linh Xu nghĩ một cách ác ý, hay là chốc nữa sấm chớp đánh tan xe của cậu đi để tôi xem cậu chạy đi đâu.
“Kỹ thuật lái xe của cậu tốt thật.” Ngoài mặt cậu vẫn thuận miệng khen: “Không nhìn ra là tài xế lão luyện nha.”
Cậu biết Lương Húc đang đấu tranh vì vậy muốn cho hắn chút không gian để xoa dịu, chút xoa dịu này chính là k1ch thích lớn nhất đối với hắn. Giống như thú hoang bị nhốt trong l*иg sợ nhất nhìn thấy chim vỗ cánh bay trên trời, cũng như người đang yêu mà thất tình sợ phải nhìn thấy người khác đi có đôi về có cặp.
Nội tâm càng giằng xé bao nhiêu thì càng sợ phải nghe thấy những lời chuyện phiếm bình dị thường ngày bấy nhiêu.
Nhưng tố chất tâm lý của Lương Húc cũng không tệ, hắn nhìn về phía trước rồi đáp: “Lái xe không nhất thiết phụ thuộc vào kinh nghiệm, cũng phải xem chỉ số thông minh.”
Wow, đúng là rất kiêu căng. IQ cao thì giỏi lắm à?
Phòng Linh Xu tin lời hắn nói không phải là lời ngông cuồng bởi vì Lương Húc xưa nay vẫn vậy, hắn lái xe cũng giống như hắn chơi game, khả năng tùy cơ ứng biến mạnh đến đáng sợ. Nếu một người thật sự không màng sống chết lái xe thì cũng không khác gì chơi Need for Speed.
(*)Need for Speed là một trò chơi điện tử đua xe thế giới mở phát hành vào cuối năm 2015, được phát triển bởi studio Ghost Games và phát hành bởi Electronic Arts dành cho hệ điều hành Microsoft Windows, Playstation 4 và Xbox One.
Cũng không biết cha mẹ ở nông thôn của hắn di truyền cho hắn chỉ số thông minh cao như vậy từ đâu. Hoặc cha mẹ hắn là nhân tài không được trọng dụng ở nông thôn, hoặc có khả năng di truyền học thật sự có một phần là nhảm nhí.
“Trước đó cậu từng đến núi Hồng Khánh điều tra à? Quen thuộc địa hình thế.”
“Không.” Lương Húc ăn ngay nói thật: “Hồi học đại học khoa tổ chức đi đạp thanh nên từng tới hai lần. Lúc đó tôi đi bộ khá xa thì đến được nơi này.”
… Trí nhớ này có thể nói là đáng sợ.
Phòng Linh Xu tin rằng cho dù năm đó Lương Húc không nhìn thấy gương mặt của hung thủ vụ án Kim Xuyên nhưng chắc chắn hắn cũng đã ghi nhớ toàn bộ những đặc điểm có thể nhớ được của đối phương.
Trong khi cậu đang suy nghĩ thì Lương Húc xuống xe rồi mở cửa sau từ phía bên kia. Hắn đứng trong bóng râm, bóng cây lốm đốm đổ trên mặt hắn tựa như những vết sẹo chồng chất.
Phòng Linh Xu nhìn vào mắt hắn thì trong lòng không khỏi chấn động —— Đúng rồi, Lương Húc đó đã trở lại, dịu dàng, trung hậu, thậm chí ẩn chứa chút u buồn.
Với sự nhạy bén Phòng Linh Xu nhìn thấy trong túi áo trước ngực hắn lộ ra một đoạn băng tang.
Lương Phong chính là vỏ kiếm tinh thần của hắn, hiện tại Lương Húc thật sự muốn bày tỏ thiện chí với Phòng Linh Xu nên hắn đã đeo vỏ kiếm của chính mình vào.
Hắn nhẹ nhàng đưa tay về phía Phòng Linh Xu: “Bám vào tôi xuống đây đi, để Hiểu Ninh ngủ trong xe một lúc.”
Phòng Linh Xu cẩn thận mò mẫm xuống xe nhưng trái lại thì Lương Húc thật sự lịch thiệp, hắn nâng Phòng Linh Xu nửa đỡ nửa ôm đưa cậu xuống.
Hắn tiện tay cầm cồn iod rồi đè cánh tay của Phòng Linh Xu lại: “Chảy máu nãy giờ mà không đau à?”
Phòng Linh Xu bất chợt nghẹn lời, Lương Húc không nói thì cậu cũng quên cánh tay mình đang bị thương.
“Tôi không đánh anh, cũng không gây với anh.” Lương Húc bôi cồn iod cho cậu, miệng thì nói nhẹ nhàng: “Anh đừng gây rối nữa, trong xe thật sự không có nhiều thuốc chống viêm đâu.”
Có thể thấy nếu như không phải vì cuộc đời thăng trầm thì hắn nhất định sẽ là một bác sĩ tốt.
Bọn họ đứng sóng vai dưới gốc đại thụ, chẳng đợi Phòng Linh Xu mở miệng thì Lương Húc đã tự lên tiếng: “Anh nói đúng, những chuyện này tôi không muốn để Hiểu Ninh biết —— Tôi cảm ơn anh đã đánh ngất cậu ấy.”
Hắn ngước mắt nhìn về phía La Hiểu Ninh đang ngủ say: “Không biết gì cả là tốt nhất với cậu ấy.”
______________________
Lời tác giả: Có lẽ không nhất thiết phải giải thích.
“Xua hổ” chính là “Kế xua hổ nuốt sói” do Tuân Úc dưới trướng Tào Tháo thời Tam Quốc đưa ra. Trong trường hợp có nhiều bên bất lợi cho phe ta thì có thể lợi dụng mâu thuẫn giữa các phe địch để chúng công kích lẫn nhau. Hai phe bất kể là thắng hay bại thì đều sẽ làm suy yếu lẫn nhau, phe ta lợi dụng điều đó để đạt được mục đích bảo vệ bản thân và làm suy yếu toàn thể phe địch.
Trong “Tam Quốc Diễn Nghĩa” Tuân Úc dùng kế sách này để huy động Lưu Bị lúc đó đang lớn mạnh, Viên Thuật hùng cứ Hoài Nam cùng với Lữ Bố có thừa dũng mãnh khiến cho ba bên xảy ra tranh chấp, củng cố quyền kiểm soát của Tào Tháo đối với cục diện Trung Nguyên lúc bấy giờ.
Ở đây Tiểu Phòng sử dụng kế sách này là trong tình huống bản thân không có sức phản kháng thì kích động sự phẫn nộ của Lương Húc đối với hung thủ vụ án Kim Xuyên, để chuyển sự chú ý của hắn khỏi cảnh sát. Một là để bảo vệ chính mình, hai là để có thêm thông tin.
Điều này chắc hẳn mọi người đọc đều hiểu, chỉ giải thích đôi chút cho những bạn gái còn chưa rõ lắm.
Hết chương 25