Đầu Xuân Tươi Sáng

Chương 18

Con người luôn phải đi qua một đoạn đường vòng khi còn trẻ tuổi.

Lần đầu tiên Thượng Chi Đào đi đường vòng chính là mua cà phê cho Loan Niệm. Cô của sau này nghĩ lại mới thấy khi ấy mình quá ngu ngốc, lẽ ra cô nên cố gắng hết mình, chứ không phải nghĩ cách đi đường vòng.

Trên đời này có rất ít người có thể đi đường vòng mà thành công, người có thể đi đường vòng đều là con cưng của trời. Đa số mọi người đều phải nỗ lực qua từng bước vững chắc, nhưng kết quả mãi mãi là điều không thể lường trước được.

Huống hồ Loan Niệm có vẻ sẽ không chấp nhận người khác đi đường vòng, đối với anh như vậy chẳng khác nào đầu cơ trục lợi.

Cô ra khỏi thang máy rồi ngồi vào chỗ làm việc, nghiêm túc nghiền ngẫm lời của Loan Niệm, cảm thấy những gì anh nói đều đúng. Công việc thật sự là một thứ có thể rèn giũa con người, chỉ trong thời gian ngắn ngủi đã thôi thúc cô học hỏi và tổng kết tiềm năng.

Cô nghiêm túc tổng kết công việc của mình, trước đây cô chỉ biết mê mải trong công việc, không hề thực hiện tổng kết một cách có hệ thống như thế này. Khi cô liệt kê các công việc của mình trên máy tính, cô phải thốt lên sửng sốt, chao ôi, hóa ra mình đã làm được nhiều chuyện vụn vặt như thế này, hóa ra mình đã học được nhiều điều như thế này.

Sau này cô thường xuyên nhìn lại bản thân, cách suy ngẫm một cách lý trí này vẫn luôn đồng hành cùng cô trên con đường sự nghiệp.

Vì vậy Loan Niệm thực ra là một người thầy hướng dẫn rất rất giỏi.

Ngày hôm đó sau khi kết thúc công việc, các đồng nghiệp thiên tài đã lục tục ra về, Thượng Chi Đào vẫn chưa đi, cô tập trung lập ra kế hoạch phát triển cho mình.

Tất cả mọi người đều từng lập kế hoạch phát triển, hoặc là danh sách nguyện vọng.

Thượng Chi Đào nghiêm túc suy nghĩ về sự chênh lệch giữa cô và các đồng nghiệp, sau đó viết ra kế hoạch phát triển của mình, viết cả danh sách nguyện vọng phải thực hiện trước năm 30 tuổi. Cô không muốn cho bất cứ ai xem được nên viết xong liền cho vào ngăn kéo rồi khóa lại.

Đột nhiên cảm thấy mục tiêu trở nên rõ ràng, cảm giác này thật sự rất tuyệt.

Đôi khi cách giao lưu giữa những người trưởng thành cũng sẽ nảy sinh những bất ngờ.

Hôm sau cô đến công ty, bắt đầu làm việc từ sớm, có người đi đến trước mặt mà cô vẫn hồn nhiên không hay biết. Hôm nay là lần đầu tiên cô dẫn dắt cuộc họp giữa phòng tiếp thị và đơn vị tổ chức, cô cần phải học thuộc quy trình một lượt nữa.

Một cốc Iced Americano được đặt lên bàn cô, cô sửng sốt ngẩng đầu lên, nhìn thấy Loan Niệm đứng cạnh bàn của cô, hờ hững nói: “Trả cô một cốc.”

“Sếp khách sáo quá rồi...” Thượng Chi Đào có chút bối rối, lại nhớ đến tình cảnh lúng túng mà cốc cà phê mang lại cho cô vào hôm qua.

Loan Niệm không nói gì, cầm sổ ghi chép của cô lên xem. Thượng Chi Đào viết chữ rất đẹp, là người viết chữ đẹp nhất trong tất cả những người mà anh biết. Nếu có một ngày Lăng Mỹ sa thải cô, cô đi viết bảng chữ mẫu kiếm tiền cũng có thể sống qua ngày. Những con chữ đẹp đẽ này thật sự khiến người ta cảm thấy dễ chịu.

“Chiều nay mở cuộc họp với đơn vị tổ chức?” Loan Niệm hỏi cô.

“Vâng ạ, tôi đang chuẩn bị đây.”

“Trong số những đơn vị tổ chức này, bên nào thực hiện công việc hiệu quả nhất? Ai có sự hợp tác cao nhất? Đơn vị tổ chức nào chấp nhận thời gian tạm ứng lâu nhất? Số tiền tạm ứng tối đa được chấp nhận là bao nhiêu? Lĩnh vực chuyên môn của họ là gì?” Loan Niệm hỏi cô: “Những tài liệu này đã được phân loại chưa?”

“Tôi...”

“Trước đây không có những tài liệu này phải không?” Loan Niệm lại hỏi.

“Vâng.” Thượng Chi Đào gật đầu. Đơn vị tổ chức của phòng tiếp thị về cơ bản là lúc bắt tay thực hiện dự án, công ty mới kêu gọi mấy bên cung cấp dự đấu thầu, ai trúng thầu thì nhận dự án. Trên thực tế, hầu hết các công ty đều làm như vậy.

Loan Niệm thoáng nhướng mày, xoay người đi khỏi đó.

Thượng Chi Đào ngồi nghệt ra một lúc lâu, đột nhiên phát hiện phòng tiếp thị không có kho tham số thống nhất về đơn vị tổ chức. Cô nhìn cốc cà phê rất lâu, sau đó gọi điện cho Diêu Bội: “Đàn chị ơi, em muốn nhờ chị giúp em một chuyện?”

“Sao thế? Đào Đào.”

“Em nhớ ngày trước chị nói các doanh nghiệp nhà nước quản lý các đơn vị tổ chức rất nghiêm ngặt, em muốn xem kho tham số về đơn vị tổ chức của các chị.”

“Chị chỉ có tên bảng biểu thôi, còn những thông tin nhạy cảm khác thì không được.”

“Tên bảng biểu là đủ rồi. Cảm ơn đàn chị.”

“Khách sáo cái quái, chờ chị ba phút.”

Thượng Chi Đào đột nhiên cảm nhận được niềm vui từ công việc.

Trước kia cô quá rập khuôn, những công việc đặt trước mặt cô, cách cô thực hiện tuần tự từng bước rất đúng mực, nhưng tầm nhìn của cô còn rất hạn hẹp. Cô chưa bao giờ đứng ở vị trí cao hơn để nghiền ngẫm lại những vấn đề này. Cô có chút cảm kích Loan Niệm, cầm cốc cà phê nhấp một ngụm, không đắng một chút nào vì đã được cho thêm đường.

[Cảm ơn Luke. Tôi sẽ nhanh chóng phân loại thông tin của các đơn vị tổ chức.] Cô gửi tin nhắn cho Loan Niệm, cảm ơn Loan Niệm từ tận đáy lòng mình. Loan Niệm không trả lời cô và tất nhiên anh sẽ không trả lời. Anh nhướng mày, cảm thấy cô học trò mà anh đích thân hướng dẫn dường như cũng không quá kém cỏi, được sự chỉ bảo của anh cô vẫn có thể miễn cưỡng làm nên trò trống.

Loan Niệm đã coi Thượng Chi Đào là học trò của anh, mà bản thân anh lại không hề phát hiện sự chuyển biến về ý thức này.

Cuộc họp của phòng tiếp thị vào buổi chiều cũng mời Loan Niệm đến dự. Thông báo thăng chức của anh sắp được công bố, tất cả lãnh đạo đều đã biết. Có người phục, có người không phục. Nhưng phục hay không phục, thì ngoài mặt vẫn phải cư xử cho đúng mực.

Alex không bận tâm chuyện này, anh ta đã từng hợp tác với Loan Niệm thực hiện một số dự án, hai người thân thiết hơn những người khác một chút. Cuộc họp riêng của phòng lại mời cả Loan Niệm, cũng coi như là tỏ rõ thái độ của anh ta.

Thượng Chi Đào là người dẫn dắt cuộc họp, vì thế cô đã chuẩn bị rất nhiều tài liệu. Trước khi bắt đầu họp, Alex đã nói ý với Loan Niệm: “Chiều hôm nay, chúng tôi đã chuẩn bị một bàn tiệc thịnh soạn, tạo tiền đề sớm cho việc chuyên nghiệp hóa và hệ thống hóa công tác quản lý đối ngoại của công ty.”

“Đáng mong chờ.” Loan Niệm không nói thêm điều gì cả.

Thượng Chi Đào vẫn còn khá căng thẳng ở mấy câu mở đầu, mấy sợi tóc thấm mồ hôi dính lên mặt. Alex và Lumi đều toát mồ hôi hột, Loan Niệm nghe thấy Alex hỏi Lumi: “Cô chắc chắn không có vấn đề chứ?”

“Không có vấn đề gì.” Lumi nói thì nói vậy, nhưng cô ấy vẫn ngồi ngay ngắn, lo lắng thay Thượng Chi Đào.

Thượng Chi Đào nhìn thấy Loan Niệm ngồi ở ghế chính giữa, dường như vẫn mang vẻ mặt không nằm ngoài dự đoán của cô, đột nhiên cô lại có ý chí chiến đấu. Cô cũng không phải người kém cỏi, sau khi Alex lên tiếng, cô đã dần trấn tĩnh lại.

Cuộc họp gồm những phần sau: Giới thiệu tiến độ các dự án đã thực hiện; Giới thiệu các dự án chính và kế hoạch đấu thầu nửa cuối năm; Giải đáp thắc mắc và cuối cùng là hệ thống đánh giá đơn vị tổ chức của phòng tiếp thị Lăng Mỹ.

Đúng, buổi sáng Thượng Chi Đào nhận được tài liệu của Diêu Bội, đột nhiên cô cảm thấy rằng nên có một hệ thống đánh giá việc hợp tác hay chấm dứt hợp đồng với các đơn vị tổ chức của Lăng Mỹ. Đó giống như một kỳ thi, bao nhiêu điểm thì đậu, bao nhiêu điểm thì thi lại, điểm kém đến mức độ nào thì sẽ bị từ chối. Cô nói cho Lumi biết ý tưởng của mình, Lumi mở to mắt, vỗ vào vai cô: “Được đấy! Thượng Chi Đào! Hệ thống này chưa có nhiều trên thị trường đâu!”

Alex cũng khen ngợi Thượng Chi Đào: “Flora quả nhiên rất giỏi.”

Cả phòng tiếp thị đều ở nguyên trong phòng họp suốt cả buổi sáng để suy nghĩ và thảo luận về hệ thống này, ngay cả cơm trưa cũng chẳng buồn ăn.

Thị trường cần sự công bằng, các đơn vị tổ chức lớn cần được đốc thúc, các công ty nhỏ cần có cơ hội. Khi mọi thứ có một chế độ được hệ thống hóa, phương pháp quản lý sẽ đi vào nề nếp, cũng tránh được rất nhiều vấn đề kinh tế.

Loan Niệm là người thông minh, và cũng là một người mạo hiểm.

Anh sắp phải tiếp quản Lăng Mỹ Trung Quốc, vì thế anh cũng hi vọng công ty có thể có sự thay đổi. Tuy nhiên, không nên để các thay đổi đều xảy ra sau khi anh nhậm chức. Trong buổi họp tuần vào thứ Hai, Alex đã đồng bộ các vấn đề trong cuộc họp giữa đơn vị tổ chức và phòng tiếp thị, sáng thứ ba, một cốc cà phê Iced Americano được đặt lên bàn của Thượng Chi Đào, Loan Niệm tiện tay cầm sổ ghi chép của Thượng Chi Đào lên đọc rồi cố tình hỏi cô mấy câu hỏi.

Nếu Thượng Chi Đào không lĩnh ngộ được, Loan Niệm cũng chẳng bất ngờ.

Nhưng Thượng Chi Đào đã hiểu ý anh, đồng thời hành động nhanh chóng, sự nỗ lực và quyết tâm thay đổi hiện trạng của cô giúp cô tìm được cơ hội trong tuyệt cảnh. Khi anh đọc tin nhắn mà cô gửi cho anh vào buổi sáng, anh đã nghĩ cô có thể hiểu được ý của anh thì xem như đã đạt được mục đích, ấy vậy mà cô lại nộp một bài thi hoàn hảo, điều này khiến người ta phải kinh ngạc.

Tuy nhiên, dù có kinh ngạc hơn đi chăng nữa thì anh vẫn trưng ra khuôn mặt không cảm xúc, cúi đầu gõ máy tính, ra vẻ chuyện này chẳng dính dáng đến mình. Môi trường trong công ty giống như một cái đầm sâu, ở trên cao không chịu nổi gió lạnh. Anh không thể tỏ ra nôn nóng muốn đạt được lợi ích trước mắt, cũng không thể tỏ ra mình không bỏ chút sức lực nào, tất cả mọi thứ đều phải coi trọng cơ duyên, cũng coi trọng cơ hội trời ban.

Phần cuối của cuộc họp thật sự rất đặc sắc, Loan Niệm nghe thấy các đơn vị tổ chức đang xì xào bàn luận, nhưng mọi người đều có thái độ tích cực đối với chính sách mới của phòng tiếp thị Lăng Mỹ.

Đây là lần đầu tiên công việc mang lại cho Thượng Chi Đào cảm giác thành tựu.

Cuộc họp kết thúc thì cũng là lúc cô chỉnh sửa ghi chép cuộc họp và nhìn lại thu hoạch của chính mình. Cô mong rằng dù gặp bất cứ việc gì, cô cũng có thể đứng ở vị trí cao hơn, đổi cách tư duy khác để suy xét vấn đề. Khi đã có được bản lĩnh này, cô mới có thể tiến xa hơn. Thượng Chi Đào “ăn may qua cửa” hai mươi hai năm bỗng chốc có hoài bão trong công việc.

Sao hôm nay Loan Niệm về muộn thế nhỉ?

Các giác của Thượng Chi Đào với Loan Niệm rất kỳ lạ, cô rất sợ anh, nhưng lại cảm thấy dường như đôi lúc anh đang dạy cô điều gì đó.

Cô rất muốn nói một tiếng cảm ơn với Loan Niệm, nhưng lại cảm thấy mình làm chuyện thừa thãi, bởi vì anh không thích bị làm phiền.

Thượng Chi Đào nghĩ như vậy, bèn thu dọn đồ đạc rồi rời khỏi công ty.

Hôm nay có cảm giác thành công làm bệ phóng, tâm trạng của cô lâng lâng như thể sắp bay lên, không cảm thấy mệt chút nào. Ngoài việc không dễ gọi xe vào lúc khuya ra thì mọi thứ đều rất hoàn hảo. Cô đứng bên đường gọi xe, nhưng lúc này người tăng ca ra về rất nhiều mà xe thì lại rất ít, cô không gọi được xe.

Nửa tiếng sau, khi cô định bụng đi bộ một đoạn xem có gặp may gọi được xe không thì lại nhìn thấy có xe dừng lại trước mặt mình. Là Loan Niệm.

Thượng Chi Đào ngại làm phiền anh lần nữa, xua tay với anh, “Muộn quá rồi, sếp mau về nhà đi ạ.”

“Tiện đường.” Anh mở cửa xe cho cô.

Thượng Chi Đào nhìn đồng hồ, muộn quá rồi, cô không dám tùy hứng nên đã lên xe của Loan Niệm.

“Thật sự tiện đường ạ?”

“Không tiện đường, cô xuống xe đi.” Loan Niệm vừa nói vừa nổ máy. Đi làm chưa được hai mươi ngày, thế mà Thượng Chi Đào đã quen với cách nói chuyện của Loan Niệm. Cô cười hì hì, lại hỏi anh: “Sếp sống ở đâu thế ạ?”

“Gần chỗ cô.” Loan Niệm nói là tiện đường, thực ra cũng không lừa cô, bên sông Sa Hà có một khu biệt thự, từ nhà Thượng Chi Đào lái xe qua nhà anh mất mười lăm phút.

“Sao sếp lại ở xa vậy? Ở gần công ty thì tiện hơn nhiều.”

“Sao cô lại ở xa vậy?”

“Tôi làm gì có nhiều tiền mà thuê phòng.” Thượng Chi Đào không cảm thấy nói như này thì có gì mất mặt. Cô vừa mới ra trường, còn chưa được lĩnh tháng lương đầu tiên, cô mà có tiền thì mới là lạ.

Loan Niệm không nói nhiều, nghiêng đầu liếc Thượng Chi Đào một cái. Cô ngồi trên xe cũng ngay ngắn, hai chân khép chặt như thể sắp đón địch mạnh.

“Cô sợ tôi à?”

“Sao ạ?”

“Có phải cô sợ tôi không?”

“Không có ạ. Tôi sợ sếp thì đã không lên xe của sếp rồi.”

Thượng Chi Đào nói nhẹ nhàng, cô không dám nhìn Loan Niệm thêm lần nào nữa, quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe. Cảnh đêm rực rỡ muôn màu, cô chợt nảy ra một suy nghĩ: Hay là mình đi học lái xe nhỉ? Đúng, phải đi học lái xe mới được. Thời đại nào rồi mà còn không biết lái xe!

Loan Niệm bật nhạc, âm nhạc đã xoa dịu sự căng thẳng của Thượng Chi Đào. Cuối cùng cô cũng xoay đầu nhìn về phía trước, thậm chí còn chủ động nói chuyện với Loan Niệm: “Hôm nay cảm ơn sếp.”

“Cảm ơn gì?”

“Cảm ơn sự chỉ bảo của sếp hồi sáng.” Thượng Chi Đào nói: “Tôi biết mình không có năng khiếu gì, thậm chí rất tầm thường. Vì vậy sự phê bình và lời khuyên của sếp tôi đều chấp nhận. Tôi chỉ mong sếp cho tôi ít thời gian, để tôi trưởng thành.”

Loan Niệm nghiêm túc nhìn cô, đáp lại một tiếng “ừm” hiếm thấy.

“Sau này tôi có chỗ nào không hiểu hay không biết, có thể xin sếp chỉ bảo không ạ?”

“Cô không có người hướng dẫn hả? Không có cấp trên hả?”

“Không giống ạ.”

Chỗ nào không giống? Alex và Lumi để cô thảnh thơi, họ khiến cô cảm thấy dù mình có tầm thường thì vẫn có thể được chấp nhận. Còn Loan Niệm thì khác, Loan Niệm khiến cô có cảm giác nguy cơ bị loại trừ bất cứ lúc nào. Cô đã học được rất nhiều rất nhiều điều từ Loan Niệm. Chưa đầy hai mươi ngày ngắn ngủi, Loan Niệm đã giúp tư duy của Thượng Chi Đào tiến lên trước một bước nhỏ bằng cách của anh.

“Đừng hỏi tôi những câu hỏi ngu xuẩn. Trước khi hỏi thì hãy nghĩ cho cẩn thận.” Loan Niệm ngầm đồng ý lời nhờ vả của cô, đồng thời đưa ra yêu cầu duy nhất.