Màn cuối cùng trong buổi tối cực kỳ nhàm chán này chính là ở dưới nhà của Khương Lan.
“Lên nhà uống ngụm trà nhé?” Khương Lan mời Loan Niệm. Người phụ nữ đã trải qua sóng gió, hiểu sâu sắc về cuộc đời. Thích thì giành lấy, bất kể anh ta có là ai.
“Đều là người trưởng thành, ý của cô tôi hiểu.” Loan Niệm châm một điếu thuốc, “Nhưng không cần thiết, Lăng Mỹ cũng chẳng phải của tôi, dù có ký hợp đồng này thì chẳng có gì khác ngoài đội ngũ của tôi phải tăng ca vất vả hơn mà thôi.”
Khương Lan nhìn Loan Niệm, anh chàng này đúng là mang một gương mặt bạc tình, nhìn có vẻ không dễ trêu chọc nhưng Khương Lan lại thích.
“Hợp đồng được ký, tiền ứng trước mới được trả.” Khương Lan bất chợt mỉm cười, “Nếu anh mà lên nhà cùng tôi thật thì tôi mới sợ thật ấy chứ.” Chuyện như thế này cũng phải coi trọng sự khéo léo, Khương Lan cũng hiểu đại khái Loan Niệm là một người khó xơi, ngày rộng tháng dài, không phải vội.
“Cảm ơn.”
“Đừng khách sáo.”
Khương Lan xoay người đi về phía trước, đến cầu thang thì quay lại nhìn Loan Niệm, miệng nở nụ cười hư hỏng: “Không lên thật à?”
Loan Niệm nhún vai, lên xe.
Bây giờ đã gần mười hai giờ, ngày cuối tuần coi như phí phạm mất một nửa. Anh về nhà đi tắm, mở một chai soda mát lạnh, định bụng uống xong sẽ duyệt email. Vậy mà Thượng Chi Đào vẫn không dừng lại, lại một tin nhắn giục phê duyệt khác gửi đến: [Chào Luke, xin hỏi sếp đã ngủ chưa ạ?]
Chi tiền thì có cái gì mà gấp! Đêm hôm anh duyệt rồi có chi tiền ngay được sao? Đầu óc của Thượng Chi Đào có vấn đề gì không vậy? Anh gọi điện cho Trương Lĩnh, rõ ràng anh ta đang trong cuộc xã giao, đầu bên kia điện thoại rất ồn: “Alex.”
“Hey Luke, hoàn thành sứ mệnh vẻ vang rồi à?”
“Thay người.”
“Cái gì?”
“Người đối tiếp ở phòng tiếp thị của các anh, tôi yêu cầu thay người.”
“Vì sao vậy?” Trương Lĩnh có vẻ đã uống hơi nhiều, “Sao lại thay người?”
“Vì cô ta dốt. Anh biết là tôi không chấp nhận được người ngu dốt mà.”
“Nhưng phòng tiếp thị không còn ai nữa... cử ra ngoài chấp hành công việc cả rồi, anh chịu thêm mấy ngày nữa nhé, nhân viên đi công tác quay về sẽ thay người khác cho anh.” Trương Lĩnh trả lời Loan Niệm cho có, anh ta quá hiểu Loan Niệm, anh mà không thích người nào thì sẽ tìm mọi cách để thay người. Có điều, Thượng Chi Đào là một cô gái thành thật biết phấn đấu, lần này bị thay thế, sau này còn phát triển sự nghiệp thế nào đây?
Loan Niệm cũng không nhiều lời với anh ta, mở máy tính gửi email phê duyệt. Còn chưa đóng máy tính lại, tin nhắn của Thượng Chi Đào đã đến: [Tôi đã nhận được, sếp vất vả rồi.] Rõ ràng cô vẫn luôn chờ ở đầu bên kia. Loan Niệm phát hiện ra Thượng Chi Đào không có ưu điểm gì khác, nhưng ưu điểm lớn nhất chính là có tính nhẫn nại, dễ tính. Anh là kiểu người cứng rắn, đụng phải một người không biết đoán sắc mặt như thế này, khiến anh cảm thấy nhức đầu.
[Còn công việc nào cần tôi can thiệp không?] Loan Niệm hỏi cô.
[Vẫn còn, nhưng không vội. Hôm nay đã muộn lắm rồi, không làm phiền sếp nghỉ ngơi nữa…]
[Để dành ngày mai làm phiền hả?] Loan Niệm cũng không cố tình làm khó người ta, hôm nay không giải quyết, vậy thì chính là ngày mai. Anh không mong muốn Thượng Chi Đào phá hoại ngày nghỉ cuối tuần của anh. Anh gọi thẳng cho cô, nghe được câu chào có phần hoảng hốt của cô.
“Còn chuyện gì cần tôi giải quyết?” Loan Niệm không hàn huyên với cô, mà hỏi thẳng cô.
“Còn buổi họp hàng năm của công ty cần sếp chỉ định địa điểm...”
“Vấn đề này để tuần sau tôi bàn với Alex.”
“Còn tiến độ sử dụng vật tư và ngân sách quý ba do phòng kế hoạch xin phê duyệt, cần xác nhận.”
“Tìm Kitty.”
“Vậy thì tạm thời không còn công việc nào khác nữa... xin lỗi đã làm phiền sếp...”
Loan Niệm im lặng hai giây, dằn cơn giận trong lòng xuống, “Không sao.”
“Vậy chúc ngủ ngon.” Thượng Chi Đào nói chúc ngủ ngon có chút chột dạ, cô cũng biết rằng hôm nay mình gửi liên tiếp mấy tin nhắn có chút bất lịch sự, nhưng cô cũng chẳng còn cách nào, lãnh đạo và bên tài vụ đều giục giã cuống cả lên. Cô nói chúc ngủ ngon rồi chờ Loan Niệm ngắt máy, phép lịch sự mà, phải chờ đối phương cúp máy trước.
Loan Niệm quăng điện thoại sang một bên, uống ngụm soda mát lạnh. Khí ga tan trong miệng anh, khiến đầu óc anh tỉnh táo, quay đầu lại mới phát hiện điện thoại vẫn còn sáng, Thượng Chi Đào chưa cúp máy ư?
“Cô không cúp máy? Nghe lén hả?” Loan Niệm bất chợt lên tiếng, Thượng Chi Đào hoảng hốt giải thích: “Phép lịch sự nơi làm việc...”
Phép lịch sự nơi làm việc? Khỉ gió! Loan Niệm chửi thầm một câu, não của cô nhân viên này bị chó ăn rồi sao? Tuy cô ta nói không sai, nhưng cô ta không biết ứng biến sao? Anh nén giận nói: “Ừm, là do tôi cúp máy trễ.” Anh cúp máy, xoay người lại bật cười vì bực mình.
Đầu óc gì không biết.
Rốt cuộc Thượng Chi Đào cũng đi ngủ, hôm sau thức dậy nghe được tiếng trò chuyện khe khẽ bên ngoài, bỗng dưng cô thấy yêu căn nhà nhỏ này. Bạn cùng phòng của cô đều rất tốt, tính cách tươi sáng, vui vẻ và có lý tưởng, cô tan ca về nhà là có cái ổ nhỏ yên bình này này, thật sự rất hạnh phúc. Cô chưa từng gặp phải những chuyện tồi tệ trong việc thuê nhà trọ như ở trên mạng, ngoại trừ đây không phải gian phòng mà người môi giới đã giới thiệu.
Cô rời giường, thay quần áo, cầm chậu rửa mặt rồi đẩy cửa ra ngoài, nhìn thấy Tôn Vũ và Tôn Viễn Chứ đang ngồi gõ máy tính, cả hai đều mang họ Tôn, giống như người thân vậy.
“Em dậy rồi à?” Tôn Vũ chào hỏi cô, Thượng Chi Đào gật đầu, gọng kính trượt xuống sống mũi.
“Gọng kính bị lỏng rồi à? Để lát nữa anh vặn chặt lại giúp em.” Tôn Viễn Chứ nói với Thượng Chi Đào đang nâng gọng kính.
“Dạ vâng, cảm ơn ạ!” Thượng Chi Đào đi đánh răng rửa mặt, da của cô rất đẹp, chỉ dùng đồ dưỡng da đơn giản mà khí sắc vẫn rất tốt. Cô cầm miếng bánh mì và sữa tươi, mang vẻ mặt khoan khoái ngồi xuống trước mặt hai người. Cô thích nhất là ăn lát bánh mì cùng sữa tươi, sự kết hợp này ăn cả đời cũng không ngán.
“Được rồi.” Tôn Viễn Chứ ấn nút khởi động lại, đưa máy tính cho Tôn Vũ, “Em xem đi.”
“Giỏi quá đi, sửa được rồi! Cảm ơn anh nhé.” Tôn Vũ cảm ơn anh ấy.
“Đừng khách sáo.” Tôn Viễn Chứ về phòng lấy một hòm dụng cụ, nói với Thượng Chi Đào: “Đưa kính anh xem cho.” Thượng Chi Đào gỡ kính xuống đưa cho anh ấy, nhìn Tôn Viễn Chứ lấy ra một cái tua vít nhỏ xíu từ trong rương ma thuật, chỉ vặn hai ba lần là xong rồi đưa kính cho Thượng Chi Đào.
“Đeo thử xem?”
Thượng Chi Đào đeo kính, quả nhiên gọng kính không trượt xuống dưới nữa, cô cười nói với Tôn Viễn Chứ: “Có phải rất nhiều nam sinh đều có một hòm dụng cụ như thế này không ạ?”
“Có lẽ vậy.”
Ánh mắt Tôn Viễn Chứ nhìn Thượng Chi Đào có chút khác biệt, trông dịu dàng hơn. Anh nhớ lần đầu tiên gặp cô vào một đêm nọ, cô bị tiếng kéo vali của anh dọa cho mất hồn mất vía. Dáng vẻ chạy trối chết của cô đến bây giờ vẫn làm Tôn Viễn Chứ cảm thấy có lỗi.
“Lát nữa anh có hẹn chơi game với bạn học đại học, hai đứa muốn chơi cùng không?” Tôn Viễn Chứ mời hai người chơi game.
“Tam quốc sát ạ?” Mắt Thượng Chi Đào sáng lên, cô thường chơi trò này với bạn bè lúc ở trường.
“Đúng vậy, chơi cùng nhé?”
“Chị đi không?” Thượng Chi Đào hỏi Tôn Vũ.
“Đi chứ!”
Đều là nam nữ độc thân, cuối tuần không có việc gì để làm, thỉnh thoảng tụ tập đi thư giãn sẽ thấy vui vẻ. Họ ngồi tàu điện ngầm đến chỗ tập trung, nhìn thấy mấy nam nữ mang những dáng vẻ khác nhau.
Thượng Chi Đào đoán trường đại học mà Tôn Viễn Chứ từng học rất tốt, nhưng không ngờ lại tốt như vậy, là trường đại học đứng thứ nhất cả nước. Bạn đại học của anh ấy cũng rất hòa nhã và thân thiện, một người bạn nữ đi gọi cà phê cho Thượng Chi Đào và Tôn Vũ, sau đó cả nhóm vui vẻ chơi game cùng nhau.
Hóa ra học sinh giỏi cũng chơi game, hơn nữa còn chơi rất cừ.
Thượng Chi Đào rút được trung thần, cô chọn Tôn Thượng Hương. Tôn Viễn Chứ là chủ công, anh ấy chọn Lưu Bị. Mở màn đã tốt bụng đưa vũ khí cho Thượng Chi Đào, mọi người nhao nhao trêu chọc: “Chủ công như Viễn Chứ này bị sắc đẹp làm cho mụ mị rồi!”
Thượng Chi Đào đỏ mặt, nắm chặt lá bài của mình, ngay ván đầu tiên đã có người chĩa hỏa lực về phía cô, chẳng mấy chốc chỉ còn lại một chấm máu. Người khác thả Nam Man nhập cuộc, Thượng Chi Đào hết máu, Tôn Viễn Chứ cho cô một quả đào, mọi người lại ồ lên: “Chủ công ơi!”
Cuối cùng cũng đến lượt cô ra thẻ, cô rất may mắn, bốc được toàn thẻ vũ khí, Tôn Viễn Chứ lại cho cô hai tấm thẻ nữa, treo vũ khí bắt đầu đổi trang bị, cuối cùng cô trang bị Gia Cát Liên Nỏ và Xích Thố Mã, thực hiện bốn lần gϊếŧ liên tiếp người chơi tiếp theo, nhanh chóng loại bỏ một kẻ phản loạn rồi quăng ra hai thẻ để hồi máu với Lưu Bị.
Suy cho cùng cũng chỉ là một cô gái trẻ, dù có ngoan hiền dịu dàng đi chăng nữa thì cũng có lúc quyết đoán, thần thái trên khuôn mặt không thể che giấu. Những người khác trên bàn chơi bài hết nhìn Tôn Viễn Chứ, lại nhìn Thượng Chi Đào, luôn cảm thấy hai người này có gì đó không bình thường.
Thượng Chi Đào không biết nhìn sắc mặt, trong đầu cô toàn là suy nghĩ phải thắng được ván bài này. Người chơi Tam Quốc sát luôn phải tạo ra âm thanh kết hợp với động tác của mình. Mỗi lần hồi máu cho Tôn Viễn Chứ, cô đều nói một câu: “Chủ công, nè ~” Trông dáng vẻ vô cùng ngoan ngoãn đáng yêu. Tôn Vũ thì khác, Tôn Vũ đáo để, cô ấy bốc phải lá bài nội gián, không đánh bài ra mà để dành bài, nhưng vẫn không thể ngăn cô ấy trêu đùa: “Ấy ấy ấy, Tôn Thượng Hương, nàng cũng ngủ với ta một lần đi!”
Mọi người cười ầm ĩ.
Nếu như may mắn cũng được chia làm rất nhiều loại, Thượng Chi Đào cho rằng nhất định cô có sự may mắn hạng nhất. Chỉ trong thời gian ngắn ngủi cô đã quen được nhiều người thú vị như thế này, khiến cô cảm thấy nỗi cô đơn lẻ loi đã vơi đi quá nửa. Dù công việc có khó khăn đến cỡ nào đi nữa, thì ngày cuối tuần này cũng giúp cô hồi máu lại.