Thành phố C.
Chiếc tàu hỏa hơi cũ kĩ màu xanh da trời dừng lại ở nhà ga, sau khi cửa tàu hỏa mở ra, đám người nhốn nháo tấp nập ùa ra từ trong tàu hỏa, gần như trên lưng của mỗi người đều mang theo những túi hành lý lớn nhỏ.
Hành trình hai ngày hai đêm liên tục khiến cho cả tinh thần và thể xác của mỗi một hành khách xuống tàu đều mệt mỏi. Hành khách có điều kiện mua giường nằm thì đỡ hơn một chút, ít nhất còn có chỗ để ngủ, nhưng đa số vẫn là hành khách vé ngồi phải ngồi chen chúc tại chỗ trong sự bất lực hàng chục tiếng đồng hồ trên tàu hỏa. Hiện giờ, bọn trộm cắp nhà ga đang hoành hành ngang ngược, vừa phải chú ý túi hành lý trong tay của mình, vừa phải chịu đựng lê lết hai chân bủn rủn như bị kiến cắn rời khỏi nhà ga theo dòng người.
Đường Chí Dũng và Trần Mạnh cũng là một đôi vợ chồng vừa mới xuống tàu. Trước khi đến thành phố C, cả hai người đều làm việc trong khu nhà xưởng ở quê, thuộc kiểu gia đình có cả hai vợ chồng là công nhân. Ở đất nước C, dưới tình huống nơi đây đã phát triển mạnh về kinh tế và mở rộng trong hơn mười mấy năm, bọn họ thuộc kiểu nhìn lên thì chẳng bằng ai, nhìn xuống thì chẳng thấy ai bằng mình.
Nhưng chi phí bỏ ra cho vé tàu giường nằm đường dài cũng không phải tiêu uổng phí vô nghĩa.
Nếu chỉ có hai người lớn bọn họ thì hai vợ chồng sẽ cố gắng chịu đựng cho qua, nói thế nào cũng không tiêu nhiều tiền như vậy, nhưng chỉ thấy người đàn ông xách theo một túi hành lý bên tay trái lúc này lại đang dùng tay phải che chở cẩn thận cho một cái bao nhỏ được mình dùng dây thừng buộc lên người.
Khi nãy, mọi người chen chúc với nhau trên tàu hỏa nên không cảm thấy lạnh, nhưng hiện giờ xuống tàu, thành phố C đang là mùa đông, gió bắc thổi qua vù vù khiến cho người đàn ông lại dùng tay ôm sát cái bao nhỏ trên người mình theo bản năng.
So với túi hành lý bụi bẩn vì bị giẫm đạp được Đường Chí Dũng xách bên tay, cái bao nhỏ này trông có vẻ sạch sẽ, mịn màng và mềm mại hơn nhiều.
"Lão Đường, anh đưa cái túi hành lý kia cho em đi." Trần Mạnh vươn tay muốn đỡ lấy túi hành lý mà chồng xách bên tay trái.
Đường Chí Dũng vừa định từ chối lại nghe thấy vợ nói: "Đợi lát nữa còn phải đi xuống bậc thang, ở đây nhiều người như vậy, anh vừa ôm Thu Thu lại vừa xách hành lý, đến lúc đó mà hai người cùng ngã thì phiền phức lắm."
Người đàn ông nghe xong, nghĩ lại thấy cũng đúng bèn buông tay để vợ nhận lấy túi hành lý.
Trần Mạnh vừa nhận lấy túi hành lý vừa liếc mắt nhìn vào trong cái bao buộc trước ngực chồng, xuyên qua khe hở nhìn thấy một đứa trẻ đang ngủ ngon lành bên trong được ba bảo vệ cẩn thận, trên khuôn mặt có chút mỏi mệt bấy giờ mới lộ ra nụ cười mỉm.
Thấy trên mặt vợ lộ ra ý cười, Đường Chí Dũng thoáng cảm nhận khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại đang dán lên ngực mình kia, cũng cười cười.