Nghê Uyển Đình nhất thời chưa phản ứng lại kịp, anh không biết sao, thế tại sao anh lại tìm mình?
Cô cắn môi dưới, suy nghĩ một chút rồi chủ động nói: “Em nghĩ Phó phu nhân nhất định hiểu lầm em là mối tình đầu của anh, tối qua sắc mặt cô ấy trông rất tệ, em vẫn luôn cảm thấy rất có lỗi. "
“Mối tình đầu?” Giọng nói của Phó Tây Từ chậm lại, mi mắt rũ xuống, tựa hồ đang suy tư.
Nghê Uyển Đình lập tức xua tay: "Không phải, lúc đó em chỉ nói chúng ta là bạn học hồi cấp ba, có lẽ ngay cả anh cũng quên rồi.”
Sau khi nói, giọng điệu của cô còn pha thêm chút cô đơn.
“Tôi thật sự không nhớ.” Phó Tây Từ nhướng mắt, trong con ngươi đen nhánh kia tựa hồ có chút mê người.
Nghê Uyển Đình đã bị phân tâm trong giây lát.
Là một chút cũng không nhớ sao?
Nghê Uyển Đình vô vàn những lần nhớ lại ngày cấp ba thay đổi vị trí, bất ngờ được xếp vào cùng bàn với Phó Tây Từ, cô kìm chế trái tim sắp nhảy ra ngoài, nói câu đầu tiên với anh.
Cô nhớ hôm đó mặt trời xuyên qua cửa sổ phòng học chiếu vào, bởi vì có chút chói mắt,anh vươn mu bàn tay ra che lại, nhắm mắt lại, cho nên không nhìn thấy sự lãnh đạm trong mắt anh.
Nghê Uyển Đình lấy hết can đảm để nói chuyện với anh lần đầu tiên, "Xin chào, mình là Nghê Uyển Đình.”
Cẩn thận dè dặt, sợ sẽ quá đột ngột.
"Ừm."
Phó Tây Từ quay đầu đi, nói đi nói lại cũng đã trả lời cô.
Đó là lần đầu tiên họ nói chuyện, và cũng là lần duy nhất họ nói chuyện, và chỉ trong vài ngày, cô đã bị đổi chỗ nữa.
Nghê Uyển Đình đã vui vẻ như thế nào, chỉ cần cô có thể xuất hiện quanh tên anh, cô đã cảm thấy đủ hài lòng.
“Nếu cần, em có thể giải thích với Phó phu nhân,” cô cúi đầu, trong mắt không giấu được vẻ bi thương yếu ớt, “Từ đầu đến cuối chẳng qua chỉ là em mơ tưởng mà thôi.”
Một lúc lâu âm lượng giảm đi rất nhiều, rất nhanh biến thành một màn thổ lộ, "Từ đầu đến cuối em vẫn luôn thích anh, có lẽ anh cũng chưa từng biết, anh giống như vầng trăng trên trời, là thứ cả đời này em sẽ chẳng bao giờ chạm tới được, nhưng thậm chí ..."
Bằng giọng nói du dương như thế nhưng Phó Tây Từ lại cắt ngang, "Nghê tiểu thư.”
Nghê Uyển Đình ngẩng đầu lên, hai mắt đẫm lệ, dáng vẻ như thể tôi đây rất đáng thương.
Nhưng Phó Tây Từ lại lạnh lùng liếc qua rồi làm ngơ, "Phiền Nghê tiểu thư đích thân giải thích với bà xã tôi, bởi vì cô ấy rất để tâm, tôi không muốn cô ấy suy nghĩ nhiều."
“Tiểu Thư, đi ra đây đi."
Anh nhìn vào tấm bình phong.
Nghê Uyển Đình sau đó mới nhận ra điều đó, cô ta kinh ngạc nhìn sang, và nhìn thấy Thư Dư bước ra từ phía sau bức bình phong.
Thư Dư, người đột nhiên bị gọi tên đi ra, phản ứng không kém Nghê Uyển Đình là bao nhiêu, cô vốn tưởng rằng chuyện này nói cho rõ xong rồi thôi, mà Nghê Uyển Đình sau khi bộ mặt thật của cô ta bị vạch trần cũng sẽ cảm thấy thất vọng bỏ chạy, nhưng cô không ngờ rằng rằng lại dẫn đến một buổi ôn lại chuyện cũ.
Cô ở phía sau bình phong, yên lặng cắn miếng bánh quy nhỏ, thực sự cảm thấy cốt truyện còn kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn trước kia, nào ngờ cô còn chưa được xem đủ đã bị Phó Tây Từ kéo ra ngoài.
Thư Dư bắt gặp ánh mắt của Nghê Uyển Đình, nói: "Cô nói đi."
Kỳ thực cái gì cũng không cần nói, ở phía sau bình phong cô đều đã nghe rõ ràng, đừng nói đến chuyện mối tình đầu, ngay cả chuyện cô ta là bạn học cấp ba mà Phó Tây Từ cũng không nhớ rõ.
Anh ngược lại vẫn nhớ rằng vợ anh đã gây khó khăn cho anh.
Lúc này Nghê Uyển Đình cuối cùng cũng hiểu ra ý đồ của Phó Tây Từ, những mơ mộng hảo huyền của cô ta cả ngày hôm nay đều như một câu chuyện nực cười, sắc mặt cô ta đông cứng, tổng kết lại lời nói trước kia một lần.
"Thật xin lỗi, Phó phu nhân, tối hôm đó là do tôi không nói rõ ràng với cô, tôi với Phó tiên sinh chỉ là bạn học cấp ba, không có quan hệ gì khác."
"Được rồi, tôi hiểu rồi." Tất nhiên, Thư Dư hiểu rằng cô ta và Tống Sơ Hi đang cố tình khích tướng cô, nhưng Tống Sơ Hi là người làm đạo diễn chính, vì vậy không cần phải cắn chết cô không buông, chuyện này nên kết thúc ở đây.
Cô quay đầu nhìn Phó Tây Từ, "Đã nói rõ ràng rồi, em đi trước, trong công ty còn rất nhiều chuyện chờ em xử lý."
Nói xong cô liền đi, không một chút do dự nào.
Bản thân Thư Dư tạm thời bị gọi đến đây, bởi vì lời giải thích tối qua, cô không còn quan tâm nhiều đến chuyện này nữa, nhưng vì Phó Tây Từ đã sắp xếp, là cô nể mặt anh.
Nhưng vẫn phải nói cái câu “rất để tâm, không muốn cô ấy suy nghĩ nhiều” của Phó Tây Từ vẫn khiến cô hài lòng.
Sau khi sự việc lắng xuống, Thư Dư mới kể lại cho Dụ Y.
Dụ Y đều không bỏ qua dù chỉ một chi tiết, cô ấy hỏi liên tục, nhìn biểu cảm còn vui hơn cả người trong cuộc là cô đây.
Thư Dư liên tục bị cô chất vấn đã phát chán, nhướng mày cảnh cáo: "Cậu mà còn như vậy, tớ sẽ hoài nghi cậu có âm mưu gì đó không bình thường với tớ đấy.”
Dụ Y trợn tròn mắt, nhưng vẻ mặt vẫn vui vẻ.
"Cậu không biết à, cậu giống với bộ truyện tranh cưới trước yêu sau mà tớ đọc gần đây, tuần nào cũng cập nhật, tớ vất vả lắm mới theo được. Hiếm lắm mới có phiên bản thật cho tớ xem thưởng thức."
Đây không phải là lần đầu tiên ấy đề cập đến cái gì mà cưới trước yêu sau.
Lúc Thư Dư lần đầu tiên nghe thấy, cô cảm thấy đặc biệt chán ghét, cho rằng đây chỉ là một bài chưa trải đời, chưa bị đánh cho tỉnh thôi.
Lần này, trên mặt cô vẫn là vẻ mặt chán ghét, cô đưa tay khuấy cà phê, thản nhiên nói: "Đó là loại chuyện mà các cô gái nhỏ như cậu sẽ tin đấy, vụn vặt.”
“Cái gì chứ?” Dụ Y cảm thấy sở thích của mình bị khiêu chiên nên nhất quyết kéo cô lại để giải thích từ đầu đến cuối.
Thư Dư ậm ừ, "Tớ không nghe."
“Không được, cậu phải nghe!” Dụ Y lại gần nắm lấy tay cô, sợ cô nhất thời bỏ chạy.
Thật ra Thư Dư ngồi rất ngay ngắn, nếu cô ấy có một đôi tai thỏ thì rõ ràng bây giờ nó sẽ vểnh lên.
Câu chuyện kể về hai người có tính cách rất khác nhau buộc phải kết hôn, cả hai đều khịt mũi coi thường đối phương, chính là kiểu ngày sống qua ngày, thường nảy sinh những cãi nhau ầm ĩ.
Nhưng hai người đã là vợ chồng thì cũng không thể không chạm mặt nhau, thậm chí còn phải giả vờ yêu nhau, dần dần họ phát hiện ra nhiều ưu điểm chưa từng thấy ở đối phương, từ đó nảy sinh tình cảm.
"Kết thúc của phần trước là tớ đoán, vì nó vẫn chưa được cập nhật, nhưng theo thông lệ này, nó có lẽ sẽ là như vậy đấy, chạy không thoát được đâu.” Dụ Y đặc biệt bị cuốn hút bởi câu chuyện này.
“Trẻ con.” Thư Dư lên án, “Tính cách khác nhau, thói quencũng khác nhau, làm sao có thể ở chung?”
"Khi cậu thích một ai đó, cậu sẽ tiến lại gần hơn với ý thích của anh ấy, cậu có hiểu không vậy, đây cũng là một trong những cách rắc đường."
“Có vẻ như cậu hiểu rất rõ?” Thư Dư liếc cô một cái.
Câu này không phải tính công kích không cao mà tính lợi hại thì cực kì lớn, Dụ Y vươn tay cào cô một cái, "Nếu cậu mà không kết hôn, không kết hôn thì cậu không phải cũng là cẩu độc thân giống tớ sao, phụ nữ,cậu rất kiêu ngạo đấy.”
“Không giống nhau!” Thư Dư vừa trốn vừa biện hộ.
“Có gì mà không giống nhau?”
“Anh ấy nói tớ là mối tình đầu của anh ấy.” Nói tóm lại bốn bỏ lên năm, miễn cưỡng thì, anh cũng coi như là mối tình đầu của cô, có thể thấy cô không hề độc thân.
Vừa rồi Dụ Y còn bị câu chuyện cưới trước yêu sau mê hoặc, nhưng bây giờ cô lại đặc biệt khinh thường, tiếng "cắt" có thể diễn tả bằng một tràng dài.
Khi họ đang làm ầm lên, Tống Sơ Hi vị khách không mời mà đến với vẻ mặt giận dữ.
“Thư Dư, cô không phải có bệnh đó chứ, Nghê Uyền Đình làm gì chọc tới cô rồi, mà khiến cô cứ khăng khăng tuyệt đường người ta một cách đáng ghê tởm như vậy chứ?” Cô ta mắng to như tát nước lên đầu cô.
Thư Dư thu lại nụ cười của mình và bắt gặp ánh mắt giận dữ của Tống Sơ Hi, "Tính khí của Tống đại tiểu thư thực sự ngày càng lớn rồi. Coi cả thế giới là địa sản của cô, nhưng cô muốn giở tính giở nết cũng không biết chọn nơi mà giở hả?”
“Chuyện tồi tệ mà cô đã làm, tôi tìm cô tính sổ thì có vấn đề gì không?"
"Thể ngược lại tôi muốn nghe xem tôi đã làm gì?"
Các đường gân trên thái dương của Tống Sơ Hi giật giật, "Nghê Uyển Đình chính là giám đốc thiết kế mà tôi đang tìm kiếm. Chân trước cô ta đã đồng ý, chân sau đã hối hận muốn quay đầu. Cô ta thực sự nghĩ rằng mình là một nhà thiết kế mới tốt nghiệp nhưng co nhiều người giành về tay à, cũng chỉ có tôi mới có thể trả cho cô ta mức lương cao nhất. Tất cả đều là như vậy, trừ khi có người ép buộc, còn không thì chỉ có kẻ ngốc mới rời đi."
Thư Dư vừa nghe đã hiểu, Nghê Uyển Đình muốn rời đi ngay lập tức, cô mơ hồ đoán được rằng Phó Tây Từ đã làm điều đó, nhưng không rõ anh đã nói gì và làm gì.
“Nếu cô ta chỉ là một nhà thiết kế nhỏ chưa có tên tuổi, tại sao Tống đại tiểu thư lại quan tâm nhiều như vậy?"
“Cô quản được sao?”
“Tôi quản không nổi, nhưng cô ghê tởm tôi thì tôi sẽ nói điều đó," Thư Dư phản bác, "Làm khó bắt cô phải vắt óc suy nghĩ ngàn cách để tìm ra mối tình đầu của Phó Tây Từ, nào ngờ chỉ tìm được một cô bạn học cũng rất đáng thương.”
"Nhưng cô có cố gắng nhiều đi nữa, cấp ba thì không được đâu, tuy nhiên vẫn có thể thử cố gắng ở cấp 2 xem.”
"Hãy cố gắng nỗ lực bền bỉ và dũng cảm sáng tạo đi nhé. Khi đó, tôi sẽ trao giải thưởng thành tựu trọn đời."
"..."
Vẻ mặt của Tống Sơ Hi sững sờ trong giây lát, có lẽ Nghê Uyển Đình đã không nói cho cô ấy biết chuyện đã xảy ra ngày hôm kia, vì vậy bây giờ cô ấy là người duy nhất vẫn còn chưa biết trời chăng mây gió gì.
Thư Dư nhất thời không biết mình đáng cười hay đáng thương.
“Cô đang nói về cái gì vậy, Nghê Uyển Đình không phải là mối tình đầu của Phó Tây Từ á, Thư Dư có phải cô bị mất trí không, cô bị ông xã mình sủng đến lên trời rồi à?" Tống Sơ Hi vẫn cố chấp.
Dụ Y bất ngờ nói, một tay chống mặt, "Làm gì có mối tình đầu gì chứ, chỉ là một bạn nữ cùng lớp đến tên cũng không nhớ."
"Làm sao có thể? Tôi nghe mấy người nói, khi đó Nghê Uyển Đình ngồi cùng bàn với anh ta, giữa bọn họ nhất định là phải có cái gì."
"Nam nữ hồi đi học ngồi cùng bàn, ai mà chẳng bị đồn mấy cái tin tức như này? Chẳng lẽ Tống đại tiểu thư chưa từng đi học, khi đi học chút chuyện này cũng không rõ sao?" Dụ Y tiếp tục chế nhạo.
Thư Dư nói: "Những lời này là do Nghê Uyển Đình chính miệng nói, nếu mà cô không tin có thể đi hỏi cô ấy.”
Khuôn mặt của Tống Sơ Hi trở nên cực kỳ xấu xí.
"Yên tâm, chuyện này tôi sẽ hỏi rõ ràng, không làm phiền cô như mèo khóc lóc giả bộ nhân từ."
Nói xong, lại lẫm liệt rời đi.
Dụ Y nhìn bóng lưng rời đi của Tống Sơ Hi, cô thở dài: "Rốt cuộc là khi nào cô ta mới chịu dừng lại, cô ta đã không còn là trẻ con nữa, cách đấu tranh thật trẻ con."
"Ai mà biết chứ.”
Sau bao nhiêu năm, Thư Dư đã quen với điều đó, và nếu một ngày nào đó Tống Sơ Hi chịu dừng lại, cô sẽ không quen.
Trên đường trở về, Thư Dư mơ hồ nhớ đến việc Dụ Y đã nhắc đến tên bộ truyện tranh khi cô say mê, vì vậy cô đã lấy điện thoại di động của mình và tải xuống phần mềm manga, rồi lén lút tìm kiếm nó.
Phong cách vẽ rất lộng lẫy, toàn màn hình khá sáng, nhưng ởmột số góc độ nhất định của nam chính, nếu hòa vào Phó Tây Từ cũng không có gì khiến người ta cảm giác phản cảm.
"..."
Cô hòa nó với Phó Tây Từ làm gì vậy?
Thư Dư tiếp lướt xuống, vô tình nhìn thấy phải nạp tiền, cô không do dự nạp tiền, mua cả cuốn sách, và ngay sau đó nhìn thấy bản cập nhật mới nhất, nữ chính say rượu rồi chủ động hôn nam chính.
Nam chính sửng sốt, nhưng cơ thể vẫn rất thành thật.
Ngay khi sắp thực hiện bước tiếp theo, nó đột ngột kết thúc và bản cập nhật mới nhất đã kết thúc.
Có rất nhiều bình luận của bên dưới: "Tôi cởϊ qυầи rồi, bạn làm vậy với tôi à?" Cô có bằng chứng đầy lý lẽ để nghi ngờ rằng điều này có thể là do Dụ Y.
Thư Dư chớp chớp mắt, sau đó lại trượt ngón tay lên trên, dừng lại ở cảnh nữ chính chủ động hôn, cô nghĩ truyện tranh này có lẽ không phải hoàn toàn vô dụng, còn có một số thứ có thể dùng làm tài liệu tham khảo.
Ví dụ như đoạn này rất thực tế.
Đọc truyện tranh không bao lâu, xe cũng lái tới biệt thự.
Khác hẳn với bóng tối trước đây, giờ trong nhà sáng trưng ánh đèn, hiển nhiên là có người.
Phó Tây Từ đã trở lại sớm như vậy?
Thư Dư mở khóa và đi vào. Cô không nhìn thấy Phó Tây Từ, nhưng cô nhìn thấy người mẹ thân yêu của mình và người dì xa lạ vừa đi ra khỏi bếp.
Cô chớp chớp mắt, nhất thời không có phản ứng.
Mẹ Thư mỉm cười trước: “Con bị ngốc luôn rồi à, ngay cả mẹ ruột của con cũng không nhận ra sao?”
Thư Dư thầm nghĩ rằng bà mẹ đại nhân của cô thì cô nhất định là biết nhưng cô thật sự không biết người bên cạnh bà.
Mẹ Thư chú ý tới ánh mắt của cô, liền giới thiệu với cô: "Đây là dì giúp viện mà mẹ phỏng vấn gần đây, cảm thấy hài lòng nhất, cô có thể gọi cô ấy là chị Văn, sau này cô ấy sẽ phụ trách việc ăn uống sinh hoạt của con.”
Trong nháy mắt, bầu trời sụp đổ.
Cô thực sự không ngờ rằng trong bữa sáng, mẹ Thư thuận miệng nói giúp họ tìm người giúp việc, thế mà bà thực sự để tâm, không những để tâm mà còn làm rất hiệu quả.
Thư Dư nắm lấy cánh tay mẹ Thư lay lay: "Mẹ, con biết mẹ quan tâm và yêu thương con, nhưng chúng con thực sự không cần dì giúp việc, con cũng không quen sống với người lạ."
"Làm quen mấy ngày, không phải là người quen rồi sao? Hơn nữa có người ở nhà, đốt lửa lên, con và tiểu Phó có thể cùng nhau ăn cơm, có thể vun đắp mối quan hệ."
"Không cần vun đắp, đã rất sâu đậm rồi, tình nghĩa vợ chồng cũng không sâu bằng luôn ấy." Thư Dư luôn miệng khoác lác.
“Con không cần lừa mẹ, một tuần không gặp đến hai ngày thì quan hệ có thể sâu đậm bao nhiêu."
Ngay khi Thư Dư còn đang cố gắng lấy ý đồ dùng tư tưởng làm việc lớn đừng chăm chăm vào tiểu tiết để qua ải thì mẹ Thư trực tiếp cắt ngang, vỗ vỗ tay cô: “Mẹ cũng không phải là người không nói đạo lý, chị Văn dù sao cũng đã được mời đến đầy rồi. Thôi, vậy thì thử ba ngày trước, ba ngày hợp thì ở lại, không hợp thì đừng trì hoãn công việc của người ta.”
Đã nói đến đây, nó có thể được coi là một sự nhượng bộ.
Mẹ Thư nhìn cô, đưa tay vén những sợi tóc lòa xòa trước trán, trong mắt hiện lên vẻ xót xa.
Trái tim của Thư Dư mềm đi.
“Được rồi, mẹ về trước đs+ó, ba con còn đang ở nhà một mình.” Mẹ Thư giải thích xong cầm túi rời đi.
Thư Dư tiễn bà xong, ngượng ngại nhìn sang chị Văn.
Kinh nghiệm của chị Văn rất phong phú, chủ động nối: “Sau một tiếng nữa sẽ ăn cơm, có được không?”
“Dạ được.”
Thư Dư mỉm cười lịch sự nói, “Cảm ơn chị.”
Đợi đến khi chị Văn đi vào phòng bếp, nụ cười trên khuôn mặt cô đã biến mất, nó trở nên vô cùng sầu não.
Nếu chị Văn đã được mẹ Thư tìm đến làm việc, có lẽ đó chính là tai mắt theo dõi cho mẹ cô, bố mẹ cô sẽ biết chuyện gì sẽ xảy ra ở đây.
Giống như chuyện ngày hôm qua, chỉ là một trận cãi nhau thôi nhưng bên cạnh cô lại có một con bướm đang vỗ cánh, có thể thổi lên một cơn lốc xoáy với bên chỗ ba mẹ cô.
Dù thế nào đi nữa, chị Văn không thể ở lại.
Nghĩ đến đây, Thư Dư đi lên lầu tắm rửa xong, liên tục nhấn mạnh rằng dù đồ ăn có ngon đến đâu cũng phải kén chọn, khiến bản thân trông rất bất mãn.
Nhưng khi cô thực sự ngồi vào bàn ăn, nhìn một bàn ăn lớn do người khác chuẩn bị, cô lại không chịu nổi nữa.
Cô cảm thấy mình không phải là người tốt bụng cho lắm, nhưng luôn ăn miếng trả miếng, khi đối phương bày tỏ lòng tốt, cô thật sự không xuống tay cho được.
Thư Dư đặc biệt bị dày vò.
Chị Văn không nói nhiều, bởi vì chị ấy vẫn đang trong thời gian thử việc, chị ấy đặc biệt chú ý khẩu vị của mình, hỏi xem đồ ăn mặn và nhạt có ngon không, có phải là hơi cay một chút không.
Thư Dư thành thật trả lời, và chân thành khen ngợi tài nghệ nấu ăn của chị thực sự rất ngon.
Cuối cùng cô cũng hiểu rằng mình không thể đảm nhiệm vai nhân vật phản diện này, cô tự động nghĩ đến Phó Tây Từ, không ai thích hợp hơn anh.
Sau bữa tối, Thư Dư trở lại phòng ngủ của mình để gửi tin nhắn cho Phó Tây Từ
Thư Dư: 【Cứu mạng! ! ! 】
Phó Tây Từ người nhận được tin,anh vừa kết thúc cuộc họp, những người trong cuộc họp đã lần lượt rời đi, ánh mắt anh dừng lại trên cụm từ "Cứu mạng", và anh trực tiếp gọi lại cho cô.
Lúc Thư Dư còn đang gõ chữ thì có cuộc gọi trực gọi đến, cô vô ý ấn ngón tay vào, trực tiếp trả lời.
Giọng nói bên kia cũng đồng thời vang lên, "Sao vậy?"
Thư Dư: "..."
Thật ra cũng không cần gọi lại cho cô, có chuyện gì chỉ cần liên lạc trên wechat là được rồi mà.
Quan trọng nhất là có một số lời, nhắn tin thì được nhưng gọi trực tiếp thì không được, chẳng hạn như câu cô còn chưa gõ chữ xong “Phó tổng anh mau về đi, bà xã anh cần anh" , sau đó thuận thế gửi thêm một loạt yêu cầu cứu mạng.
Nghe điện thoại, cô chỉ có thể dè dặt một chút, trịnh trọng hỏi: "Tối nay anh có về không?"
“Có chuyện gì vậy?” Phó Tây Từ không trực tiếp trả lời câu hỏi của cô.
“Làm sao, không có chuyện gì thì không thể hỏi anh có về hay không hả?” Thư Dư luôn cảm thấy Phó TâyTừ có siêu năng lực, gọi là nói ba câu mà không nổi giận thì coi như anh thua.
Phó Tây Từ: “Bên này còn chưa kết thúc.”
“Ồ,” Thư Dư trở mình nằm ở trên giường, giơ lên
hai chân lắc qua lắc lại, “Vậy ba ngày này anh có thể trở về một chút không?”
Phần của hôm nay cô vẫn rất khiêm tốn, cô thừa nhận dù sao cũng có chuyện muốn nhờ vả.
“Hửm?"
"Chính là, mẹ em giúp chúng ta phỏng vấn một vị thím, có thời gian là ba ngày thử việc, anh có thể trở về làm người ác, chuyện này coi như xong, từ nay về sau, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, anh tự do biết bao nhiêu. “ Cô nói một cách rất suôn sẻ, cũng cho rằng lúc hoàn thành cũng sẽ suôn sẻ như thế.
Dù sao chuyện làm nhân vật phản diện, Phó Tây Từ có thể không hóa trang cũng có thể trực tiếp lên sân khấu, bản chất hoàn toàn là tà ác.
Phó Tây Từ vẫn moi móc ra được những lời nói cay độc và tàn ác từ cách nói cực nhanh của cô, đang định bước ra khỏi phòng họp, liền hỏi: "Thục Dư, em coi anh là cái gì hả?”
“Hửm hửm?” Cô không đáp.
“Anh là nhân vật phản diện sao?” Phó Tây Từ hỏi.
Thư Dư cuối cùng cũng nhận ra rằng tên cẩu nam này lại quan tâm đến điều này, và ngay lập tức tâng bốc phần anh, "Làm sao có thể chứ, chỉ cần giả vờ thôi, em luôn coi anh là con bài lớn nhất của em mà, Vương Trá anh biết không? Là kiểu tồn tại ném anh ra sân khấu là không khí im phắt như tờ ấy.”
Cô ấy thổi phồng anh như vậy mà không thở hổn hển, nói mượt như một dòng chảy thật đáng kinh ngạc.
Phó Tây Từ không cảm thấy một chút ý muốn khen nào nào từ những lời lộn xộn của cô, và anh chỉ muốn hỏi cô nói nhiều như vậy có thấy mệt không.
Nhưng cô sợ Fu Xi không thể mời Phó Tây Từ Phó đại nhân, giọng điệu của cô lại mềm mỏng, "Nếu anh mà không quay lại, em thực sự không biết phải làm gì."
Bản thân cô cũng cảm thấy ngực mình ngột ngạt, thực sự không ngờ rằng Thư Dư cô có một chút như thế mà cũng sa ngã đến mức này.
Lúc này, câu nói "Bạn đã bao giờ làm việc chăm chỉ bạt mạng trong đời một lần chưa?" hiện lên trong đầu Thư Dư
Bây giờ, Thư Dư cô, có thể tự hào ưỡn ngực và trả lời một cách hùng hồn và mạnh mẽ:
"Tôi đã từng!”