Gả Cho Nhà Giàu

Chương 11

Lâm Dao sững sờ, Hoắc Dung Trần kết hôn? Lại là cùng đàn ông?

Ninh Vũ cụp mắt xuống, ánh mắt chìm xuống.

“Hoắc tổng.” Lại một nam nhân thái độ khiêm tốn đi tới. “Anh đến rồi à?”

Hoắc Dung Trần bắt tay với anh ta, thái độ bình tĩnh kéo Ninh Vũ ngồi xuống, sau đó mới buông tay Ninh Vũ ra. Hoắc Dung Trần giơ tay cởi cúc áo vest, lười biếng dựa vào trên ghế, vẻ mặt lãnh đạm. “Người không nên nhìn thì không cần nhìn.”

Ninh Vũ đột nhiên ngẩng đầu lên, Hoắc Dung Trần trên mặt lạnh lùng không có cảm xúc, cũng không nhìn Ninh Vũ. Ninh Vũ mím môi dưới, nắm chặt ngón tay.

Lại có người tới nói chuyện với Hoắc Dung Trần, Hoắc Dung Trần chăm chú lắng nghe, khuỷu tay chống lên tay vịn của ghế, tay chống cằm, hai chân dài mở ra, đầu gối gần như chạm vào đầu gối của Ninh Vũ. Ninh Vũ uống một ngụm nước lớn, nên nhìn cái gì đây? Cậu nên xem gì? Đây không phải là thế giới của Ninh Vũ, cậu không biết không nên nhìn cái gì

Buổi đấu giá bắt đầu, Ninh Vũ chán nản cầm tờ đấu giá trên bàn xem qua, khi nhìn thấy giá của món đồ đầu tiên, Ninh Vũ thu tay lại. Một khối đá nhỏ như vậy có giá cả triệu đô la, ngay cả với một Ninh Vũ nghèo, bán mấy bộ phận trên cơ thể cũng không bằng một số lẻ.

Hoắc Dung Trần đang làm gì ở đây vậy?

Cuộc đấu giá rất nhàm chán, Ninh Vũ nghe những cuộc đấu giá kia cũng không liên quan gì đến cậu. Anh lại ngả người ra sau, có chút đói bụng, buổi tối cậu không ăn, đói bụng khiến cậu rất cáu kỉnh.

Lại một khối ngọc bội được đưa ra, đó là một đôi trang sức mặt dây chuyền, giá khởi điểm là năm triệu. Phong cách rất quái dị, Ninh Vũ nhìn một chút, nhìn thấy thứ xấu xí kia lại bắt đầu uống nước.

Có người hỏi giá, Ninh Vũ liền thay đổi vị trí ngồi. Từ 5 triệu đến 18 triệu, Ninh Vũ cúi đầu nhìn móng tay của mình, gần đây được ăn uống tốt, móng tay cũng trở nên tròn trịa hơn rất nhiều.

“50 triệu!”

Ninh Vũ bị 50 triệu làm cho giật mình, ngẩng đầu, muốn tìm xem người nào trả giá , liền nhìn thấy Hoắc Dung Trần đang cầm một tấm biển.

Ninh Vũ: "..."

"Lần thứ nhất năm mươi triệu."

"Lần thứ hai năm mươi triệu ——"

“Năm mươi mốt triệu——”

Ninh Vũ nghe thấy giọng nói của Hoắc Dung Trần, anh thờ ơ không có cảm xúc, “Sáu mươi triệu.”

Ninh Vũ: “…”

Người đàn ông cùng Hoắc Dung Trần ra giá nhìn sang, nhưng Hoắc Dung Trần thậm chí không nhìn vào nó. Những người ở đằng kia uể oải ngả người ra sau. 60 triệu, Ninh Vũ nghi ngờ rằng Hoắc Dung Trần đang chơi đùa với tiền Q sau khi lấy một thứ như vậy.

Sau khi buổi đấu giá kết thúc, Hoắc Dung Trần đứng dậy.

“Hoắc tổng.”

Ninh Vũ ngẩng đầu nhìn người đàn ông vừa rồi không tranh được giá với Hoắc Dung Trần đi tới, trên cánh tay còn ôm nữ diễn viên Lâm Dao. Lâm Dao dựa vào anh ta, người đàn ông trông khá trẻ, mặc áo sơ mi trắng và quần yếm, anh ta trông giống như một tay chơi, đôi mắt đào hoa, nói: “Anh là muốn tranh với tôi à?”

Hoắc Dung Trần một tay đút túi, nâng cằm nhìn hắn từ trên xuống dưới, đột nhiên cười nói. Hoắc Dung Trần cười, đuôi mắt nâng lên, ánh mắt thâm thúy. "Tôi là mua nghiêm túc " Giọng điệu của Hoắc Dung Trần vẫn trầm thấp chậm rãi, "Vợ tôi thích, nên mua cho em chơi vui. Cậu thật sự muốn món đồ này, thì nói với vợ tôi xem em ấy có bằng lòng nhường lại cho cậu không."

Người đàng ông nhìn sang Ninh Vũ, Ninh Vũ liền đứng thẳng cho hắn nhìn. Một lúc sau, người đàn ông hỏi sang chuyện khác: “Anh kết hôn rồi?”

Chiếc nhẫn trên tay Ninh Vũ dưới ánh đèn rất chói mắt, trên tay của Hoắc Dung Trần cũng đeo chiếc nhẫn giống cậu, rõ ràng là nhẫn cưới.

“Vừa xong.”

Người phụ trách phòng đấu giá đi tới mời Hoắc Dung Trần, Hoắc Dung Trần gật đầu, “Đi trước đây.” Hoắc Dung Trần xoay người sải bước đi xuống, Ninh Vũ quay người liền nhìn thấy ánh mắt nham hiểm của người kia. Người đàn ông có đôi mắt đào hoa, anh ta nhanh chóng thu hồi ánh mắt, đi theo bên cạnh Hoắc Dung Trần. Ngọc cổ cũng chẳng có gì đặc biệt, Hoắc Dung Trần đã nói sẽ mua cho Ninh Vũ, liền ném chiếc hộp cho Ninh Vũ.

Khi bọn họ ra ngoài lên xe, Hoắc Dung Trần ánh mắt lại tối sầm lại, dọc đường đi không nói một lời. Ninh Vũ ôm lấy cái hộp, 60 triệu khiến cậu cả buổi không dám đặt xuống, 60 triệu lại dùng để mua món đồ như vậy.

Sau khi vào cửa, thím Trương vội vàng chào hỏi, cầm lấy áo khoác của Hoắc Dung Trần, nói: "Bữa tối đã chuẩn bị xong rồi."

Ninh Vũ đặt cặp sách lên tủ, trong tay vẫn cầm chiếc hộp. Hoắc Dung Trần một tay cởi khuy áo sơ mi, đôi chân dài đi về phía phòng ăn.

“Hoắc tiên sinh, anh để thứ này ở đâu?”

“Tùy em.” Hoắc Dung Trần đi tới bàn ăn ngồi xuống, không thèm nhìn Ninh Vũ.

Ninh Vũ hít sâu một hơi, sợ làm mất, Ninh Vũ không có khả năng đền 60 triệu cho món đồ này. Đặt cái hộp lên bàn trong phòng khách, mới đi tới phòng ăn, vừa định ngồi xuống, Hoắc Dung Trần đã nói: “Rửa tay đi.” Ninh Vũ lại ngượng ngùng đứng dậy, xoay người đi nhanh vào phòng rửa tay. Lúc quay lại, Hoắc Dung Trần đang uống canh, Ninh Vũ nhận lấy bát cơm từ thím Trương vùi đầu ăn.

“Ta cho em cái gì đều là của em.” Hoắc Dung Trần đặt bát canh xuống.

Ninh Vũ nuốt xuống cơm, có chút nghẹn, uống một hớp nước, nhìn Hoắc Dung Trần. Anh cho tận 60 triệu? Đó là sáu mươi triệu, không phải sáu mươi tệ đâu.

Hoắc Dung Trần không để ý tới cậu, Ninh Vũ tiếp tục ăn.

Sau khi ăn xong, Hoắc Dung Trần lên lầu trước, Ninh Vũ hôm nay không cần làm bài tập, ăn xong một đĩa trái cây liền lên lầu. Hoắc Dung Trần đang ngồi trước bàn làm việc trong phòng ngủ, trên sống mũi anh đeo một cặp kính gọng hẹp, càng khiến anh trông lạnh lùng hơn, "Đi tắm đi."

Ninh Vũ lấy quần áo rồi đi vào phòng tắm tắm rửa , sợ Hoắc Dung Trần sẽ bị quấy rầy. Ninh Vũ lau mái tóc đã khô một nửa của mình, Hoắc Dung Trần vẫn ngồi ở bàn làm việc, ánh sáng trắng từ màn hình máy tính chiếu vào cặp kính của Hoắc Dung Trần, phản chiếu một tia sáng lạnh lẽo.

Ninh Vũ đi ngủ trước, một lát sau Hoắc Dung Trần tắt máy tính đi tới, không phải đu tới bên kia giường, mà là trực tiếp đi tới chỗ Ninh Vũ.

Ninh Vũ sửng sốt, lập tức dời sang bên kia, nói: "Anh muốn ngủ ở chỗ này à?"

Hoắc Dung Trần mặc bộ đồ ngủ màu đen, cổ áo lộ ra một mảng lớn làn da trắng nõn, nhấc chân lên giường. Ninh Vũ bị anh đè xuống, người bệnh khá khoẻ vậy sao, đầu Ninh Vũ ong ong.

Hoắc Dung Trần một tay sượt qua cổ Ninh Vũ, vén chăn thả xuống. Yết hầu của Ninh Vũ khẽ lên xuống, trượt qua tay của Hoắc Dung Trần, cậu cảm nhận được ngóntay của Hoắc Dung Trần.

Lạnh lùng và thô bạo.

Ninh Vũ theo bản năng chống cự giãy giụa, tay còn lại của Hoắc Dung Trần đặt ở trên eo Ninh Vũ, đôi mắt đen nhìn chằm chằm Ninh Vũ, “Đừng nhúc nhích.” Ninh Vũ không khống chế được bản thân, lý trí nói cho cậu biết, phải nghe theo Hoắc Dung Trần. Sau khi nhận tiền, Ninh Vũ phải làm theo hợp đồng. Nhưng cơ thể của cậu theo bản năng phản kháng, Ninh Vũ nghe được tiếng hàm răng mình va chạm.

Nhìn nhau hồi lâu, Hoắc Dung Trần nằm xuống, không kiên nhẫn vẫy vẫy tay, “Sang phòng bên cạnh ngủ.”

Ninh Vũ nhảy xuống giường, đi chân trần đi thẳng ra ngoài.

Hoắc Dung Trần hai tay gối đầu nhìn trần nhà, sắc mặt không biểu cảm.

Ninh Vũ trở về phòng nhỏ ngủ, buổi tối gặp ác mộng, cậu đột nhiên ngồi dậy dựa vào tường lau mồ hôi lạnh trên mặt, trời còn chưa sáng, Ninh Vũ thở hổn hển nhìn ra ngoài cửa sổ toàn là bóng tối. .

Cậu kết hôn với Hoắc Dung Trần, có một số việc nhất định phải làm, nhưng cậu lại rất khó chịu, không thể tiếp nhận được.

Ninh Vũ ngồi nửa giờ trước khi nằm xuống lần nữa, cậu lấy điện thoại từ dưới gối ra, trên trang chủ APP có một thông báo: Hoắc Dung Trần lộ diện, anh ta xuất hiện tại một buổi đấu giá với vợ của mình.

Ninh Vũ ngơ ngác nhìn màn hình, tin tức của Hoắc Dung Trần mà cũng đưa lên sao?

Cũng đúng , Hoắc Dung Trần là người đứng đầu tập đoàn Hoắc thị, mọi hành động của anh ta đều được theo dõi.

Tại sao Hoắc Dung Trần lại cao hứng như vậy dẫn cậu đi mua ngọc bội? Ninh Vũ không hiểu, là mua cho ai?

Cậu nhấp vào trang, tin tức đã rất phổ biến, rất nhiều người thảo luận về chuyện này. Có một bức ảnh ở phía dưới, một bức ảnh chụp nghiêng, Ninh Vũ lạnh sống lưng, ảnh Hoắc Dung Trần nắm tay cậu.

Trong ảnh, chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt của Hoắc Dung Trần, còn bên của Ninh Vũ thì bị phơi sáng quá mức nên không thể nhìn rõ.

Ninh Vũ một chút cũng không buồn ngủ, ngồi đến gần sáng mới dậy rửa mặt, thu dọn cặp sách. Hoắc Dung Trần còn chưa tỉnh, thím Trương định để Ninh Vũ đợi Hoắc Dung Trần cùng ăn sáng.

Ninh Vũ không phản bác, cậu đi thẳng vào bếp xin đầu bếp một miếng bánh mì, cầm bánh mì cùng sữa và cặp đi ra ngoài.

Ninh Vũ ngồi trong xe ăn xong bữa sáng, lấy tài liệu trong cặp sách ra bắt đầu ôn tập. Không thể nghĩ gì khác, cậu chính là đang ở trong bùn, nếu không giãy giụa đi lên, nhất định sẽ ngạt thở mà chết.

Ninh Vũ không muốn chết, cậu đặt tất cả hy vọng vào việc học của mình, đây là điều duy nhất cậu có thể làm tốt.

Hôm nay là bài kiểm tra hàng tuần, Ninh Vũ sẽ làm bài kiểm tra lần đầu tiên kể từ khi cậu đến thành phố B. Cậu phải vượt qua bài kiểm tra này. Ninh Vũ tắt điện thoại di động, ép mình không nên suy nghĩ lung tung.

Ninh Vũ cả ngày cũng không nói chuyện với ai.

Buổi chiều sau khi tan học, Ninh Vũ ở lại một lúc vì phải sắp xếp tài liệu học tập, khi cậu đang thu dọn sách vở, cậu nghe thấy giọng nói của Hình Trình, "Cậu cũng với Hoắc Dung Trần kết hôn?" Vẫn còn năm sáu học sinh ở trong lớp, nghe vậy liền quay đời nhìn sang.

Mặc dù luật hôn nhân đã thay đổi, nhưng vào thời điểm này hầu hết không có ai dám nghĩ tới chuyện này, còn là Hoắc Dung Trần? Đó có phải là Hoắc Dung Trần nổi tiếng không? Là đàn ông sao?

Ninh Vũ nghiêng tay, đầu bút cào vào tờ giấy, cậu đặt bút xuống, ngẩng đầu nhìn lên.

Ánh mắt lạnh lùng, Hình Trình nụ cười âm hiểm đông cứng trên mặt, hắn có chút sợ hãi.

Ninh Vũ quay đầu nhìn lại, cất tài liệu vào trong cặp sách đứng lên, "Tôi cảnh cáo cậu một lần, nếu như cậu còn đυ.ng đến tôi, thì cậu chết chắc."

Ninh Vũ đeo cặp lên vai, sải bước đi ra ngoài. Cảm giác sợ hãi của Hình Trình mới được thả lỏng, Hình Trình thầm chửi thề, một người ngồi ở hàng đầu tiên chạy tới, "Cậu biết học sinh mới chuyển đến à? Có chuyện gì vậy ?Cậu ta có tin đồn gì sao?"

"Mấy người tránh ra đi, tôi thực sự không dám đυ.ng đến Ninh Vũ." Giản Triết vẫn còn đang ở trong bệnh viện.

Ninh Vũ hy vọng rằng sự xuất hiện của cậu càng ít càng tốt, nhưng vào buổi tối, Hoắc Dung Trần đã trở thành xu hướng tìm kiếm, và ảnh của Ninh Vũ được đăng ở nơi dễ thấy nhất. Lý do lọt vào danh sách tìm kiếm cũng rất đơn giản, Hoắc Dung Trần bị chụp ảnh ăn tối với một tiểu thịt tươi có vẻ khá bình thường, cùng với với việc Hoắc Dung Trần hôm trước dẫn một người đàn ông đến buổi đấu giá, bọn họ tò mò xu hướng tính dục của tiểu tươi xinh đẹp này.

Từ diễn đàn đến Weibo, có rất nhiều tranh luận. Bằng chứng mạnh mẽ nhất là bức ảnh Hoắc Dung Trần nắm tay Ninh Vũ, và sự tồn tại của Ninh Vũ càng chứng minh rằng Hoắc Dung Trần là GAY. Tiểu thịt tươi đã ăn tối cùng với kim chủ đồng tính!

Ninh Vũ, con mẹ nó, cái quái gì vậy?

Đặt điện thoại xuống và tiếp tục làm bài tập, cậu hy vọng kim chủ GAY này chết say một cách nhẹ nhàng, hoặc ngã bệnh trong bệnh viện, đừng bao giờ trở lại.

Ninh Vũ nghĩ thật đẹp,cậu làm bài tập xong đang đi tắm thì có người gõ cửa phòng tắm. Trong phòng của Ninh Vũ, bình thường sẽ không có ai đi vào, cho dù có người vào, cũng sẽ gõ cửa ngoài, trực tiếp là cửa phòng tắm? Ai chứ?

“Tắm rửa xong thì thì sáng phòng ngủ chính.” Giọng nói Hoắc Dung Trần trầm thấp lãnh đạm từ bên ngoài vang lên, đây là ra lệnh.