Vừa lúc Hứa Thần đi tới, Ninh Vũ đã đánh xong hai trận với bọn họ, và tên nhị thiếu gia nhà họ Giản kia đã bị cậu đánh đến mức không thể nhìn rõ mặt mũi. Hứa Thần vội vàng giữ tay Ninh Vũ lại, Ninh Vũ đứng dậy liếc nhìn đám người đang xem náo nhiệt, đi đến lan can sân bóng rổ lấy áo khoác mặc vào.
Hứa Thần nói: “Phu nhân mau về trước đi, ở đây để tôi xử lí.”
Ninh Vũ lúc này bị gió lạnh làm cho tỉnh táo, đánh nhau với bọn họ không phải chuyện tốt.
Ninh Vũ đi lên bậc thang, kéo khóa áo khoác. Khẽ lau mặt, cậu nâng mặt hứng gió lạnh, sải từng bước dài về phía trước. Dù sao, sau những trận ẩu đả, Ninh Vũ biết rằng không chỉ bồi thường là được mà thậm chí có thể sẽ phải ngồi tù.
"Mày còn dám chạy sao thằng khốn, mày tên là gì?!"
Ninh Vũ dừng lại, xoay người, "Tao đứng không đổi tên, ngồi không đổi họ, Ninh Vũ!"
Hứa Thần: "..."
Phu nhân, cậu có thể đừng gây thêm rắc rối nữa được không?!
Giản Triết, "Mày cứ chờ đó cho tao!”
Hứa Thần lấy điện thoại di động ra gọi xe cứu thương, cố gắng bịt miệng Giản Triết lại. Đã bị Ninh Vũ đánh đến như vậy mà còn có thể ăn nói linh tinh, đúng là nể phục, tôi chưa từng thấy ai đáng bị đánh như vậy.
Ninh Vũ không nghĩ được nhiều như vậy trong lúc đánh nhau, nhưng bây giờ cậu có chút hối hận. Cậu về nhà tắm rửa thay quần áo sạch sẽ, Hứa Thần bảo cậu rời đi vì anh ta biết hai người đó, anh ta liệu sẽ nói với Hoắc Dung Trần chuyện này không?
Ngày hôm sau, Ninh Vũ biết được người mà cậu đã đánh tối hôm qua, một tên là nhị thiếu gia của nhà họ Giản, tên là Giản Triết, cũng sống ở khu này, và gia đình cậu ta cũng có địa vị chính trị. Còn tên tóc vàng tên là Hình Trình, nhà cậu ta làm nghề kinh doanh.
Khiến nhị thiếu gia nhà họ Giản phải vào bệnh viện cũng không phải chuyện nhỏ, Ninh Vũ vốn tưởng rằng Hoắc Dung Trần sẽ tìm đến cậu, chuẩn bị sẵn tinh thần nghe giáo huấn, nhưng cuối cùng cũng không thấy Hoắc Dung Trần đến.
Sáng ngày mồng năm, Ninh Vũ nhận được giấy báo nhập học của trường trung học số 2 thành phố B. Sắp đến ngày nhập học, cậu đã chuẩn mọi thứ sẵn sàng để học ở ngôi trường nổi tiếng này. Trần Nghĩa đã giữ đúng lời hứa như những gì anh ta nói. Ăn trưa xong, Ninh Vũ về phòng làm bài. Có tiếng gõ cửa, Ninh Vũ đặt bút xuống, đứng dậy đi ra mở cửa, cậu thấy thím Trương đang đứng trước cửa.
“Thím ạ.”
“Hôm nay thiếu gia sẽ xuất viện, nên cậu cũng phải đến đó đón cậu ấy.” Thím Trương nói. "Nhanh lên đi, đừng có mà lề mề."
Ninh Vũ lúc này mới nhớ tới, hôm nay Hoắc Dung Trần sẽ về nhà, xuất viện thì có gì ghê gớm, sao phải cần cậu đến đón anh ta? Quay người, cậu vào phòng lấy một chiếc áo khoác lông vũ ngắn màu trắng mặc vào, "Đi thôi."
Người lái xe là Hứa Thần, Ninh Vũ vừa lên xe đã lấy tai nghe ra đeo vào. Trời lại bắt đầu có tuyết rơi, mấy ngày nay thời tiết âm u, tin tức nói năm nay thời tiết lạnh có thể kéo dài đến tháng ba. Thành phố B sương mù dày đặc, không biết khi nào mới tan.
Đến bệnh viện đã là bốn giờ, Ninh Vũ xuống xe, nhìn thấy xe của Hoắc Dung Trần đã đậu ở cửa bệnh viện.
Hoắc Phi và Lưu Âm đứng trước xe, Ninh Vũ không muốn đυ.ng mặt họ nên đứng ở phía sau. Chờ đợi một phút, Hoắc Dung Trần từ bệnh viện đi ra. Anh hôm nay mặc một chiếc áo khoác màu xám khói, dáng người cao lớn, uy nghiêm đi về phía chiếc xe.
Ninh Vũ đang do dự không biết nên đi xe nào, liền nghe thấy giọng nói trầm ấm của Hoắc Dung Trần, “Ninh Vũ.” Ninh Vũ đột nhiên ngẩng đầu, bị đôi mắt đen sâu thẳm của Hoắc Dung Trần làm cho không kịp đề phòng, Hoắc Dung Thần nói: “Lại đây.”
Ánh mắt mọi người rơi xuống trên người Ninh Vũ , Ninh Vũ đành bước nhanh đi tới.
Hoắc Dung Trần mở cửa xe, "Lên xe đi."
Hoắc Dung Trần từ khi sinh ra đã tính cách u ám, luôn che giấu cảm xúc thật kể cả khi hắn tức giận. Đi ra ngoài sẽ luôn có người hầu hạ hắn, dường như hắn chưa từng phải động tay làm bất cứ việc gì. Ông chủ của Hoắc gia được nuông chiều từ bé, đã phải hầu hạ ai bao giờ?
Vậy mà bây giờ hắn ta lại mở cửa xe cho Ninh Vũ, hai mắt của Lưu Âm và Hoắc Phi đều nhìn chằm chằm về phía họ, Hoắc Dung Trần là có ý gì?
Vệ sĩ ở phía sau không dám nói chuyện, lấy ô đen che trên đầu Hoắc Dung Trần để chắn gió và tuyết, cố gắng che giấu sự sự xuất hiện của anh hết mức có thể. Hoắc Dung Trần mở cửa xe cho người tình bé nhỏ, đúng là quá ga lăng.
Ninh Vũ cũng lúng túng không biết phải làm gì, sau khi lên xe, Hoắc Dung Trần đóng cửa lại, Ninh Vũ ngồi trong xe nhìn ra bên ngoài, Hoắc Dung Trần quay đầu nói với Hoắc Phi điều gì đó. Đôi môi mỏng của Hoắc Dung Trần khẽ động, đường nét xương quai hàm lạnh lùng lộ rõ vẻ xa cách.
Một lúc sau, Hoắc Dung Trần đi vòng sang bên kia lên xe, che miệng ho khan. Ninh Vũ thấy vậy lập tức lấy bình nước từ trong ba lô ra, mở ra rồi đưa cho Hoắc Dung Trần, cùng lúc đó, bác sĩ ngồi ở ghế phụ phía trước cũng đưa nước tới. Hoắc Dung Trần ngước đôi mắt đen láy lên, Ninh Vũ đành thu tay lại
Ánh mắt Hoắc Dung Trần tối lại , giơ bàn tay hơi gầy lộ rõ từng khớp xương về phía Ninh Vũ, "Còn không đưa cho tôi?" Ninh Vũ mở nắp bình giữ nhiệt đưa cho Hoắc Dung Trần, nói: "Nước nóng đó, rất nóng..."
Bác sĩ ngồi ở ghế trước đem nước đặt về chỗ cũ, đồ ăn thức uống từ nhỏ đến lớn của Hoắc Dung Trần đều phải được kiểm tra cẩn thận, chỉ sau khi xác nhận là an toàn mới có thể đưa cho Hoắc Dung Trần sử dụng. Khi bác sĩ nhìn thấy Hoắc Dung Trần uống nước từ bình nước của Ninh Vũ, ông cũng rất lo lắng.
Hoắc Dung Trần uống một ngụm nước nóng, đem bình nước trả lại cho Ninh Vũ, Ninh Vũ cầm lấy, vặn chặt nắp rồi cất vào ba lô. Cậu cảm thấy trong xe hơi ngột ngạt và khó chịu.
Sau khi xe vừa chạy , Ninh Vũ lấy tai nghe trong túi ra, đang định đeo vào lỗ tai thì cánh tay mảnh khảnh của anh lại hạ xuống, bàn tay ấm áp của anh chạm vào khuôn mặt Ninh Vũ.
"Em đang nghe gì vậy?" Hoắc Dung Trần hỏi.
“Tin tức.” Ninh Vũ đưa một bên tai nghe cho Hoắc Dung Trần, dây tai nghe không quá dài nên Ninh Vũ đến gần đưa cho Hoắc Dung Trần.
Hoắc Dung Trần giơ tay cởi cúc áo khoác, lười biếng đặt tay lên tay vịn, nghe tin tức thời sự trong tai nghe. Anh nghiêng người về phía Ninh Vũ, nói: "Bây giờ có hứng thú với cái gì không?"
Khoảng cách quá gần, cậu có thể ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng trên cơ thể của Hoắc Dung Trần.
Không khí đột nhiên nóng hơn ban nãy.
Vừa muốn tránh ra, lại phát hiện dây tai nghe không đủ dài, Ninh Vũ cứng đờ, toàn thân hơi khó chịu.
Hoắc Dung Trần cười cười, híp mắt, giơ tay ra sờ sờ sau gáy Ninh Vũ. Sau gáy Ninh Vũ phát lạnh, cậu ngồi ngay ngắn, cảm nhận đầu ngón tay Hoắc Dung Trần ấm áp, da đầu Ninh Vũ bỗng tê dại.
Hoắc Dung Trần bóp nhẹ một cái, sau đó thu tay lại: "Kia là bản dịch tài liệu à?"
Hoắc Dung Trần nhìn chằm chằm Ninh Vũ một hồi, đem tai nghe trả lại cho cậu, thản nhiên nói: "Ở cùng với, không cần dùng tai nghe."
Ninh Vũ đem tai nghe bỏ vào trong túi, gật gật đầu.
"Tại sao em lại đánh nhau với Giản Triết?"
Đột nhiên bị hỏi về chuyện này, Ninh Vũ dừng một chút, mới nói: "Cậu ta chơi bóng không lại tôi, bị mất mặt mũi, liền muốn đánh nhau gây sự, tôi chỉ đánh trả thôi."
"Không được có lần sau." Hoắc Dung Trần nói xong câu này liền nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Ninh Vũ mím môi, thấy Hoắc Dung Trần không để ý mấy chuyện này, mới thở phào nhẹ nhõm.
Ninh Vũ vốn tưởng rằng bố mẹ Hoắc cũng sẽ trở về nhà cũ của Hoắc gia, nhưng khi về đến nhà lại không thấy xe của bọn họ đâu.
Hoắc Dung Trần xuống xe trước, Ninh Vũ bước theo sau. Hoắc Dung Trần đi vào nhà ngồi xuống sô pha, Ninh Vũ đang định đến đó ngồi thì Trương thím nói: "Mau đi vào bếp lấy nước cho thiếu gia đi." Hoắc Dung Trần ngước mắt, đôi mắt đen lạnh lùng rơi trên người thím Trương, "Thiếu gia cần gì sao?" Thím Trương nói.
Hoắc Dung Trần trầm mặc, hờ hững nhìn Ninh Vũ, "Ngồi xuống."
Thím Trương giật mình, không biết Hoắc Dung Trần có ý gì. Vội vàng bưng trà lên, Hoắc Dung Trần cởϊ áσ khoác đặt sang một bên, thím Trương đi vào rót hai cốc nước.
Hoắc Dung Trần giơ tay cởi cúc áo sơ mi, mắt rời khỏi tách trà ngước lên hỏi Trương thím: “Ninh Vũ là ai?”
Ninh Vũ là ai? Ninh Vũ không phải là Ninh Vũ sao?
“Ý thiếu gia là sao ạ?”
“Là vợ tôi.” Hoắc Dung Trần chậm rãi đi tới, nhấp một ngụm nước, nói: “Hiểu chưa?”
Thím Trương khẽ gật đầu, liếc nhìn Ninh Vũ.
“Bây giờ Ninh Vũ đang ở phòng nào?”
"Ở phòng phía đông.”
“Chuyển hết đồ đạc của em ấy sang phòng tôi.”
Thím Trương ngẩn người.
Hoắc Dung Trần nói: “Không hiểu?”
“Vanga, tôi sẽ đi làm ngay.” Thím Trương xoay người rời đi.
Ninh Vũ mặt ngờ nghệch, Hoắc Dung Trần sẽ không phải muốn ngủ với cậu chứ?
Hoắc Dung Trần lại nói: "Đưa tài liệu cho tôi."
Ninh Vũ biết anh đang nói đến cái gì, đứng dậy sải bước đi lên lầu, thím Trương đang thu dọn đồ của Ninh Vũ, thấy Ninh Vũ đi vào phòng, sắc mặt trở nên kỳ quái, "Cậu nói gì với thiếu gia?"
“ Cái gì?" Ninh Vũ lấy tài liệu đã dịch ra.
“Không có việc gì.” Trương thím gượng cười nói: “Cậu cứ là bận rộn đi.”
Ninh Vũ trầm ngâm, cầm tài liệu đi xuống lầu. Sức khỏe của Hoắc Dung Trần bây giờ vẫn còn rất kém, chắc là sẽ không làm gì đâu. Hai người đàn ông thì có thể làm gì chứ? Cậu có thật sự muốn ngủ cùng Hoắc Dung Trần không?
Ninh Vũ đi xuống lầu, đem tài liệu gốc cùng bản dịch đặt ở trước mặt Hoắc Dung Trần, Hoắc Dung Trần cầm lên xem qua bản dịch. Chữ viết tay của Ninh Vũ rất đẹp. Bản dịch tài liệu vẫn còn hơi cứng ngắc và có nhiều lỗi từ vựng, nhưng đại khái vẫn khá chính xác. Đối với một học sinh trung học, đây đã là rất tốt rồi.
Hoắc Dung Trần đọc văn kiện, lại nhìn Ninh Vũ, "Dùng phần mềm phiên dịch?"
Anh đoán đó không phải là một từ tiếng Anh, vì vậy anh đã kiểm tra bằng phần mềm dịch thuật trên điện thoại và anh thấy dùng phần mềm dịch đúng là thuận tiện hơn nhiều.
Hoắc Dung Trần ném tài liệu lên bàn.
Bữa tối đã chuẩn bị xong, anh đứng dậy đi đến phòng ăn, "Ăn tối."
Ăn cơm với Hoắc Dung Trần càng thêm căng thẳng, Ninh Vũ tự mình vào bếp ăn cơm. Bữa ăn chuẩn bị cho Hoắc Dung Trần thật sự rất nhạt nhẽo, đồ ăn cũng không có vị gì cả. Cũng may Ninh Vũ không phải người kén ăn, cái gì cậu cũng ăn được, kể cả mấy món nhạt nhẽo cậu cũng có thể ăn hết hai bát cơm. Ninh Vũ đang uống canh, Hoắc Dung Trần đặt đũa xuống nói:
"Chúng ta vừa mới gặp lại, phạt em cũng không thích hợp, tôi sẽ tha thứ cho em lần này." Ninh Vũ cầm bát canh, đen mặt nhìn Hoắc Dung Trần.
Hoắc Dung Trần không nói gì, đứng dậy nói: "Tôi không thích người nói dối."
Hoắc Dung Trần bước chân dài đi lên lầu, đi vào phòng ngủ chính. Ninh Vũ ngồi ăn khoảng mười phút, sau đó lên lầu trở về phòng, phát hiện đồ đạc trong phòng trống không.
Hoắc Dung Trần nói để cậu dọn đến ở chung, Ninh Vũ cậu không hề muốn.
Cậu đi đi lại lại ba lần ngoài hành lang trước khi gõ cửa phòng ngủ chính. Cửa mở ra, mùi dầu thơm trong phòng rất nhẹ. Ninh Vũ nhăn mũi, vừa đi vào đã thấy tài liệu học tập của mình chất đống trên bàn, trông lộn xộn có chút gì phù hợp với căn phòng này.
Ninh Vũ vội vàng đi tới sắp xếp tài liệu học tập của mình, phía sau truyền đến tiếng bước chân. Ninh Vũ sau khi dọn xong liền quay đầu lại, Hoắc Dung Trần mặc áo choàng tắm, tóc vẫn còn ẩm ướt đi về phía bên này, đôi chân dài lộ ra từ gấu áo choàng tắm, dưới chân xỏ một đôi dép lê màu xám. Áo choàng tắm chỉ có một cái thắt lưng, Ninh Vũ nghi nếu như ngồi xuống sẽ lộ ra trứng gà.
“Sấy tóc giúp tôi được không?” Hoắc Dung Trần ánh mắt lãnh đạm, chưa chờ cậu đồng ý, liền đi tới ngồi xuống trên sô pha. "Máy sấy tóc ở trong phòng tắm."
Ai có tiền thì người đó là chủ.
Ninh Vũ vội vàng vào phòng tắm tìm máy sấy tóc, Hoắc Dung Trần dựa vào sô pha đọc tài liệu, nước từ trên tóc nhỏ xuống sô pha, làm ướt cả một mảng.
Đúng là tên thiếu gia cần người hầu hạ mà.
Ninh Vũ không có lập tức sấy tóc, tìm khăn lông lau tóc cho Hoắc Dung Trần. Hoắc Dung Trần để tài liệu xuống, đặt một tấm thẻ lên bàn, "Tôi làm cho em một cái thẻ, mật khẩu là ngày sinh nhật của em, sinh hoạt phí đều ở trong thẻ." Động tác của Ninh Vũ dịu lại, lau tóc cho Hoắc Dung Trần cũng không thể để anh ta bị hói được.
Hoắc Dung Trần ngả lưng xuống sô pha, ngẩng đầu nhìn Ninh Vũ. Ninh Vũ vốn muốn lấy khăn tắm ra cho anh thoải mái nhưng cậu vừa nghĩ tới điều gì đó, lại không dám động.
Cậu lau gần khô, rồi lấy máy sấy, sấy tóc cho Hoắc Dung Trần.
Tóc của Hoắc Dung Trần rất ngắn, hơi cứng, sờ vào lòng bàn tay ngứa ngáy, Ninh Vũ cẩn thận sấy khô tóc. Năm mươi vạn một tháng, cậu cũng phải làm việc thật chăm chỉ mới được.
“Đi lấy áo khoác cho tôi.”
Ninh Vũ đặt máy sấy tóc xuống, đi xuống lầu lấy áo khoác cho Hoắc Dung Trần, cậu thầm hỏi tại sao nửa đêm Hoắc Dung Trần lại cần áo khoác vậy. Ninh Vũ mở cửa, đem áo khoác đưa cho Hoắc Dung Trần, vừa định tiếp tục sấy tóc, cổ tay liền bị nắm lấy. Khi Ninh Vũ quay đầu lại, Hoắc Dung Trần từ trong túi áo khoác lấy ra một chiếc hộp nhung màu xanh, mở ra.
Chiếc nhẫn nạm kim cương sáng lấp lánh dưới ánh đèn, Hoắc Dung Trần lấy ra một chiếc, đeo vào ngón áp út bên phải của Ninh Vũ, "Chừng nào hợp đồng chưa kết thúc thì không được tháo ra biết chưa?"