Đại Lão Giới Huyền Học Xem Bói Rất Linh!!!

Chương 9: Con gái chủ nhà mất tích

Rốt cuộc người đó là ai mà lại có khả năng như vậy?

"Ôi," Cảnh sát đứng canh ở bên cạnh xe để phong tỏa hiện trường xoa xoa cánh tay, nhìn về phía nữ quỷ vừa mới phát nổ, không thấy gì cả nhưng vẫn không khỏi nhíu mà: "Sao đột nhiên tôi lại cảm thấy không khí xung quanh lại như vậy nhỉ? Thời tiết vẫn chưa trở lạnh mà..."

Ninh Chi cầm chiếc ô màu đen trong tay, không để ý tới mấy viên cảnh sát gần đó, xoay người rời đi với viên ngọc đen chứa đựng linh hồn của Lý Mạch trên tay.

_____

Khi Ninh Chi trở lại căn nhà đang thuê, cô tình cờ nhìn thấy chị Cố nhà bên đang mang đồ ăn cho hai đứa nhỏ.

Chị Cố này với trong trí nhớ của nguyên chủ có chút khác biệt, trước kia cô thường xuyên gặp cô ấy trang điểm rất đậm, trên người nồng nặc mùi son phấn, còn bây giờ cô ấy lại ăn mặc rất đơn giản, áo sơ mi trắng và quần tây quen, mặt không trang điểm, tay cầm một l*иg bánh bao thịt mới hấp. Thoạt nhìn qua, cô ấy chẳng khác gì một người hàng xóm bình thường.

Theo như ký ức của nguyên chủ thì để hai đứa bé kia không bị chết đói, công lao lớn nhất vẫn là thuộc về người chị hàng xóm họ Cố này.

Cô đứng một bên nhìn một lúc, đang định quay đi thì nghe thấy tiếng bước chân hỗn loạn truyền đến từ bên cạnh, vợ chồng chủ nhà đang vội vàng chạy lên lầu, theo sau đó là hai người hàng xóm nhiệt tình hóng hớt.

"Chị Quế Phân?" Chị Cố đứng dậy gọi: "Mọi người vội vàng đi đâu thế?"

Mặc dù chị Cố làm việc trong ngành nghề đặc biệt nhưng cô ấy là một người tốt, cô sẽ không bao giờ tiếp mấy người đàn ông kia ở nhà đang thuê, điều này khiến những người phụ nữ sợ chồng mình nɠɵạı ŧìиɧ yên tâm hơn, thỉnh thoảng vẫn nói chuyện với cô ấy.

"Tôi.. tôi đang đi tìm con gái tôi, Như Như ý!" Đôi mắt bà chủ nhà đỏ hoe, mái tóc rối tung, vẻ mặt tràn đầy sự bối rối: "Tiểu Cố, tối qua cô về có gặp Như Như không?"

Như Như là đứa con gái duy nhất của bà chủ nhà, năm nay cô bé học lớp 12, vì phải tham gia các lớp luyện thi nên thường xuyên mười một, mười hai giờ đêm mới về đến nhà.

Mà chị Cố lần nào cũng phải hai, ba giờ sáng mới về, có đôi khi về sớm hơn sẽ cùng Như Như đi dạo một lúc.

Lúc đầu, vì công việc của chị Cố nên vợ chồng chủ nhà cũng không vui lắm khi con gái tiếp xúc với chị, về sau tiếp xúc với chị Cố nhiều, họ phát hiện ra chị cũng là một người chăm chỉ, mối quan hệ mới dần được cải thiện.

"Hôm qua em không có ra ngoài." Chị Cố lo lắng cau mày: "Chị Quế Phân, hôm qua Như Như không có về sao?"

"Không có!" Vừa nói đến đây, bà chủ đã không kiềm được nước mắt: "Tất cả đều là lỗi của tôi! Tôi vẫn hay đợi con bé về rồi mới đi ngủ, nhưng hôm qua mệt quá nên đã đi ngủ sớm, sáng dậy mới biết cả đêm qua con bé vẫn chưa về...về nhà, hơn nữa điện thoại cũng không có liên lạc được..."

"Được rồi, bây giờ hối hận cũng vô ích." Ông chủ nhà vòng tay ôm lấy vai bà chủ, vẻ mặt buồn bã cố gắng an ủi: "Nếu Tiểu Cố không gặp thì chúng ta đi chỗ khác tìm thử xem."

Chị Cố gật đầu: "Chị gọi cảnh sát chưa?"

Nói đến đây, bà chủ nhà lại che mặt khóc lóc thảm thiết: "Cảnh sát nói mất tích chưa được 24 tiếng thì không thể lập án! Nếu Như Như thật sự gặp chuyện gì, thì trong 24 giờ con bé có thể..."

"Chị, đừng nóng vội." Chị Cố rất nhanh trí: "Chị báo cảnh sát lại đi, chỉ cần nói Như Như dạo gần đây tâm trạng không tốt, chị lo con bé sẽ làm chuyện gì đó ngu ngốc thì họ sẽ giúp chị tìm người."

"Đúng đúng đúng!" Bà chủ nhà bừng tỉnh: "Tiểu Cố thật thông minh!"

Bà chủ vội vã chạy xuống tầng, chồng bà ấy cũng chạy theo vợ để đến đồn cảnh sát báo án một lần nữa, những người thân và bạn bè khác tiếp tục tìm kiếm gần trường luyện thi.

Cho đến tận tám giờ tối, Ninh Chi nằm trên giường, tay cầm một chiếc bánh bao vừa được chị Cố đưa cho, người nhà bà chủ vẫn chưa về.

Ninh Chi hấp thụ hồn phách của Lý Mạch, mặc dù đôi chân của cô chưa hoàn toàn lành lại nhưng ít nhất không còn bị lở loét, chảy mủ hay thối rữa nữa. Chỉ là nếu muốn đứng lên đi lại thì cô vẫn cần phải hấp thu rất nhiều oán khí khác nữa.

Chị Cố ăn một miếng bánh bao hấp, đứng bên giường Ninh Chi nhìn đôi chân bị gãy của cô đang bị chăn che khuất, cười nhạo một tiếng: "Lúc đó bảo em đi cùng chị thì em nhất quyết không chịu đi. Bây giờ nhìn em xem, có muốn làm loại kinh doanh này cũng không thể làm được nữa cũng không thể làm rồi đấy?"