Đối với nụ cười của sếp thì sao Lật Chi dám ho he.
Cô vờ như không nghe thấy gì, bình tĩnh tiếp tục điều chỉnh ghế, sau khi xong xuôi, cô từ từ khởi động để xe hòa vào dòng xe cộ đông đúc trên đường.
Lần này Lật Chi đã tiến bộ hơn, không xuất hiện tình trạng phanh gấp.
Nhìn chung là khá ổn.
Nhưng vẫn chưa thành thạo lắm.
Lúc cách điểm đến còn một đoạn đường thì Cố Cảnh Sâm yêu cầu Lật Chi lái xe vào trạm xăng để đổi vị trí với cô.
Phía trước sẽ có rất nhiều xe đi đến chỗ danh lam thắng cảnh trong kỳ nghỉ, có lẽ là cô sẽ khó mà lái xe ổn định được.
Sau khi thay người lái xe thì xe chạy càng vững vàng linh hoạt hơn.
Chẳng qua họ bị kẹt ở chân núi một lúc thì Cố Cảnh Sâm mới tìm được chỗ đỗ xe.
Cố Cảnh Sâm để một ít nước và thức ăn ở sau cốp xe, lúc lên núi họ đã chia nhau mang chúng lên, Tô Đường kéo Lật Chi đến chỗ để đồ ăn vặt, Lật Chi chỉ lấy vài chiếc kẹo sữa thỏ bỏ vào balo.
Cố Cảnh Sâm và Hà Chi Ngôn không có hứng thú với đồ ăn vặt nên chỉ cầm một chai nước.
Sau đó họ hòa vào đoàn người bắt đầu leo núi.
Lúc đầu Tô Đường và Lật Chi còn đeo balo chạy lung tung khắp nơi, cầm điện thoại chụp ảnh các cô rồi chụp phong cảnh rất vui vẻ.
Nhưng sau đó các cô bắt đầu thấm mệt nên không còn hứng thú như trước đó.
Tô Đường đi được thêm một lúc thì bắt đầu rầm rì than mệt, Hà Chi Ngôn lập tức đeo túi của cô ấy, nắm tay cô ấy dẫn lên núi.
Lật Chi bị rớt lại, cô không nói gì mà cứ cắm đầu leo núi.
Cố Cảnh Sâm đi trước cô, thi thoảng lại quay lại nhìn thì lần nào cũng thấy khuôn mặt đỏ bừng và vầng trán đẫm mồ hôi của cô, hai tay cô cầm lấy quai balo vừa leo từng bậc thang vừa thở hổn hển.
Anh không biết trong balo cô có gì, không biết có nặng không.
Một lát sau Cố Cảnh Sâm dừng lại ở ven đường nghịch điện thoại, có vẻ như anh đang chụp ảnh.
Lật Chi từng bước từng bước vượt qua anh.
Lúc này Cố Cảnh Sâm mới thu điện thoại lại, chỉ hai ba bước đã đuổi kịp Lật Chi và đi phía sau cô.
Bỗng nhiên Lật Chi thấy sau lưng nhẹ hơn.
Cố Cảnh Sâm xách thử balo của cô thì thấy không quá nặng mà cũng không xem là nhẹ.
Lật Chi cảnh giác quay đầu, khi thấy là anh thì cô rất ngạc nhiên.
Cô nhẹ nhàng hỏi: “Sao vậy sếp?”
Lúc cô nói thì vẫn đang thở gấp.
Cố Cảnh Sâm làm như không có gì mà thu tay lại, anh bình tĩnh nói: “Không có gì, tôi chỉ giúp cô lấy chiếc lá xuống thôi.”
Lật Chi không rõ tại sao anh lại dùng sức như vậy, lá cây chỉ cần phủi nhẹ sẽ rơi mà…
Nhưng cô vẫn rất thành tâm nói cảm ơn: “Cảm ơn sếp.”
Hà Chi Ngôn và Tô Đường cách họ không xa đã dừng lại, Tô Đường nghe Lật Chi xưng hô “sếp” với Cố Cảnh Sâm nên bênh vực kẻ yếu mà trêu Cố Cảnh Sâm: “Anh Sâm này, lúc làm việc có phải anh dọa Quả vải nhỏ nhà chúng tôi không? Sao lại còn quản người ta bắt gọi sếp hả?”
Cố Cảnh Sâm cười lạnh.
Anh cũng rất muốn biết đấy.
Vì cái gì mà cô nhóc thối này lúc nào cũng gọi anh là Sếp, còn luôn miệng kêu “ngài.”
Vì Lật Chi không nói gì nên chuyện này cứ thế mà không tiếp tục được nữa.
Mấy người họ tiếp tục leo tiếp.
Tô Đường chưa đi được bao lâu đã mỏi, cô ấy đáng thương hỏi là còn cách bao lâu nữa, Hà Chi Ngôn dỗ cô ấy: “Sắp đến rồi.”
“Nhìn thấy quán nước kia không?” Anh ấy chỉ vào một quán nước phía trước họ rồi nói với Tô Đường: “Đến chỗ đó thì chúng ta cũng sắp tới đỉnh núi rồi.”
Nhưng Tô Đường thật vất vả bị Hà Chi Ngôn lôi kéo leo lên đến chỗ quán nước thì chủ quán nước lại nói: “Còn một nửa đường đi nữa!”
Tô Đường lập tức ngồi bệt xuống bậc thang.
Lật Chi cũng ngồi xuống cạnh cô rồi thở hổn hển.
Tô Đường hỏi cô có mang sạc dự phòng không, tối qua cô ấy quên không sạc điện thoại nên giờ sắp hết pin rồi.
Lật Chi lấy từ balo ra một cục sạc và dây sạc đưa cho Tô Đường.
Vì quá mệt nên Lật Chi và Tô Đường trông như hai quả cà héo, đừng nói là nâng cao tinh thần, giờ ngay cả sức để nói chuyện hai cô cũng không có.
Cố Cảnh Sâm và Hà Chi Ngôn quyết định ở đây nghỉ ngơi nửa tiếng.
Trong lòng Lật Chi ôm balo, sau khi cô đưa Tô Đường cục sạc và dây sạc thì lại lấy ra một chiếc bình giữ nhiệt dễ thương có tai ra.
Cô mở nắp ra thì một chiếc ống hút bật lên, Lật Chi cắn ống hút chậm rãi uống nước.
Cố Cảnh Sâm mặt không đỏ, không thở gấp nhìn cô gái đang hút nước giống hamster nhỏ mà rũ mi nhìn nơi khác.
Thảo nào balo cô không quá nhẹ, hóa ra là có cả bình nước và sạc dự phòng.
Sau khi nghỉ ngơi, mọi người định tiếp tục leo núi.
Chỉ là có hai con đường có thể lên núi.
Đột nhiên Tô Đường hưng phấn nói: “Hay là chúng ta thi xem sao, tớ và Chi Ngôn đi bên phải, Quả vải nhỏ và anh Sâm đi bên trái, ai đến đỉnh núi sau thì phải mời bữa tối nay!”
Hà Chi Ngôn cời nghĩ cái đồ tham ăn Tô Đường này cũng chỉ có thể nghĩ đến cách mời cơm này thôi.
Lật Chi vừa bỏ kẹo sữa vào miệng nghe thế thì thấy hoảng sợ, không biết sao cô không muốn ở riêng với Cố Cảnh Sâm.
Nhưng cô còn chưa kịp nói gì thì Cố Cảnh Sâm đã đồng ý.
Lật Chi chỉ có thể nuốt lại lời định nói.
Trong miệng cô tràn ngập vị ngọt của kẹo sữa.
Cô xoay người đi theo Cố Cảnh Sâm leo lên bậc thang bên trái.
Đi qua đoạn dốc thoải thì phía trước bắt đầu hơi dốc, bậc thang cũng cao hơn bình thường, đột nhiên Cố Cảnh Sâm dừng lại rồi nghiêng người để Lật Chi đi trước còn anh đi sau.
Hơi thở Lật Chi bắt đầu gấp gáp, thường phải dừng lại nghỉ ngơi một lúc.
Leo núi mệt quá.
Cố Cảnh Sâm đột nhiên nói: “Mệt thì nói.”
Lật Chi lắc đầu, cô thở gấp, không rành mạch nói: “Không… có việc gì.”
Cô không muốn làm Cố Cảnh Sâm vướng chân, không muốn anh nắm điểm yếu của cô rồi dọa trừ lương.
Cũng không thể làm nũng chơi xấu kêu mệt giống Tô Đường.
Tô Đường có Hà Chi Ngôn còn cô thì không.
Lật Chi cắn răng leo tiếp, hai chân cô như đeo chì, rất nặng.
Thậm chí cô còn có ý nghĩ vứt balo xuống để nhẹ hơn.
“Tôi mệt rồi.” Cố Cảnh Sâm hô hấp vững vàng không có biểu hiện của sự mệt mỏi bình tĩnh cất tiếng: “Nghỉ một lúc đi.”
Lật Chi gật đầu trả lời: “Được.”
Cô đeo balo trước ngực, mở khóa lấy bình nước giữ ấm đáng yêu ra, trong ánh nhìn chăm chú của Cố Cảnh Sâm cô ngậm ống hút uống nước.
Lúc đến gần đỉnh núi thì Cố Cảnh Sâm đang đi sau Lật Chi nghĩ cách lấy balo của cô, đột nhiên người trước mặt nghiêng ngả, tiếng hô nhỏ bé mềm mại chui vào tai anh.
Đầu óc Cố Cảnh Sâm chưa kịp load thì cơ thể đã tự ý hành động.
Anh kịp thời vươn tay đỡ được Lật Chi không để cô ngã ra đất.
Nhưng Lật Chi vẫn bị trẹo chân.
Cố Cảnh Sâm thở dài.
Anh nghĩ: Cái đồ ngốc mơ màng này sao lại không cẩn thận thế chứ?
Lật Chi nghe thấy anh thở dài thì cắn môi, cô gục đầu xuống áy náy nói: “Xin lỗi ạ…”
Không muốn làm anh thấy vướng víu nhưng vẫn liên lụy anh.
Cố Cảnh Sâm trầm ngâm một lát, anh bình tĩnh nói với cô: “Tôi cõng cô.”
Lật Chi giật mình ngẩng đầu, đôi mắt xinh đẹp mở to khϊếp sợ nhìn anh.
Sau đó cô hoảng loạn muốn từ chối: “Không, không cần… Ngài đi trước đi… Tôi chậm rãi đi sau…”
Cố Cảnh Sâm cười nhạo nói: “Cô nghĩ là một mình tôi lên đến đỉnh núi thì được tính là thắng à?”
“Giờ chỉ có 2 lựa chọn thôi.” Giọng anh rất nghiêm trang: “Tôi cõng cô, thua thì tôi mời. Giờ từ bỏ thì tối cô mời.”
Nói xong Cố Cảnh Sâm còn cố ý nhắc nhở Lật Chi: “Bữa tiệc lớn đấy.”
Lật Chi: “…”
Sau khi cân nhắc lợi hại thì Lật Chi - người đang đứng trước Cố Cảnh Sâm một bậc thang mà vẫn lùn hơn anh ngẩng đầu lên, cô chậm rãi vươn tay, mở mắt mong chờ nhưng giọng vẫn ngập ngừng nhỏ nhẹ nói: “Cõng.”
Giống lúc khổ sở sẽ giang tay làm nũng với người thân thiết nhất và nói: “Ôm…”
Mặt trời sau giờ trưa dừng trên cơ thể cô trông rất ấm áp.
Tim Cố Cảnh Sâm lập tức mềm mại.
Cuối cùng thì anh cũng có lý do đem balo trên lưng cô lấy xuống đeo trước ngực mình.
Sau đó Cố Cảnh Sâm ngồi xuống trước mặt cô, Lật Chi nghe lời nên chậm rãi nằm lên tấm lưng dày rộng của anh.
Hai tay ngoan ngoãn vòng lấy ôm cổ anh.
“Cảm ơn sếp.” Giọng cô mềm mại.
Cố Cảnh Sâm nhấp môi, tay cũng không chạm vào cô mà chỉ dùng cánh tay vòng lấy chân cô rồi đứng lên.
Cơ thể cô nhỏ nhắn rất mềm mại cũng rất nhẹ.
Không biết cô dùng sữa tắm gì hay là phun nước hoa mà trên người cô có một mùi hương ngọt nhẹ bay ra.
Thật ra tim Lật Chi đập rất nhanh.
Cô khẩn trương căng thẳng, thân thể cứng đờ.
Vì giảm bớt cảm giác quái lạ này nên Lật Chi bắt đầu đếm số.
Anh đi một bước thì cô tăng một số.
134, 135, …
“Đổi xưng hô đi.”
Thật lâu sau Cố Cảnh Sâm bỗng không đầu không đuôi mà nói câu đó.
Lật Chi bị anh cắt ngang thì nghi ngờ hỏi lại: “Hả?”
Cố Cảnh Sâm nói: “Khi ở riêng không cần gọi tôi là sếp, nếu không Tô Đường lại nói tôi bắt nạt cô. Đổi đi.”
Lật Chi lấy lại tinh thần, cô thành thật hỏi: “Đổi thành cái gì?”
Cố Cảnh Sâm thấy hơi bực, anh lạnh giọng nói: “Cô hỏi tôi?”
Sau đó lại tức giận nói: “Tự nghĩ đi.”
Lật Chi im lặng không nói gì.
Cô cúi đầu, môi mấp máy nhưng vẫn không nghĩ ra cách nào, cô thất thần nhớ lại lúc anh cõng cô chạy như bay hồi cấp 3.
Lúc đó là Đại hội thể thao mùa xuân, năm đó Lật Chi đang học học kỳ II lớp 11.
Tháng tư mùa xuân hoa nở rộ.
Lật Chi đứng trên đường chạy để chuẩn bị chạy nước rút 200m.
Trên sân thể dục rất ồn ào, tiếng bạn bè hô to cố lên, tiếng micro thông báo người đoạt giải.
Mà gần sân thể dục Cố Cảnh Sâm lớp 12 đang trốn ra chơi bóng rổ, anh mặc bộ đồng phục bóng rổ đen trắng chạy trên sân bóng.
Khi nhận được tín hiệu từ trọng tài thì Lật Chi lao nhanh trên đường chạy.
Nhưng chạy được nửa đường thì người chạy bên cạnh Lật Chi vô ý mà chạy sang đường chạy của cô khi đến khúc rẽ và va vào người cô.
Cơ thể Lật Chi nhỏ bé nhẹ cân nên khi bị va vào như vậy thì lập tức ngã ra, đầu gối và cánh tay lập tức trầy da đổ máu.
Chính cô còn chưa kịp phản ứng lại, cả người ngơ ngác ngồi trên đất.
Sau đó Lật Chi ý thức được mình bị đánh ngã nên muốn đứng lên, nhưng lúc ấy lập tức đau đớn khắp người.
Mà cô cũng không rõ mình đau chỗ nào.
Có không ít người vây quanh cô.
Đôi mắt Lật Chi đỏ hồng, cô hít mũi cố nén nước mắt.
Ngay khi cô ngã trên mặt đất, phát hiện mình dường như không còn sức lực để đứng dậy, thì đột nhiên có người xông vào đám người xung quanh cô, không nói một lời lao thẳng tới cõng cô lên.
Bóng lưng thiếu niên ấy thon gầy không dày rộng thậm chí là hơi cộm.
Bộ đồng phục bóng rổ anh đang mặc ướt đẫm mồ hôi, dính ướt trên làn da bỏng rát, mùi mồ hôi toát ra từ khắp cơ thể anh, thơm như mùi nắng ngày hôm đó, phảng phất như vây quanh từng ngóc ngách trên cơ thể cô…
Lật Chi nằm trên lưng anh, có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể anh không ngừng xâm nhập qua lớp quần áo mỏng manh trên người cô, thiêu đốt làn da cô như ngọn lửa trên đồng cỏ.
Lúc ấy cô đau đớn nên không nhịn được mà nức nở, vừa khóc vừa gọi anh: “Học trưởng…”
Đây là lần đầu cô nhút nhát sợ hãi gọi anh là “Học trưởng”.
Anh nghiêng đầu liếc cô một cái, thở ra hơi thở nóng như lửa đốt, giọng điệu hiếm khi không lạnh lùng mà sốt sắng hỏi: “Đau không?”
Vốn có thể nhịn tiếp nhưng khi anh hỏi thế thì nước mắt Lật Chi lập tức rơi xuống.
Cùng với những giọt nước mắt vỡ òa của cô, còn có những cánh hoa màu hồng rơi xuống từ những cây anh đào bên đường.
…
Trải nghiệm đó khiến Lật Chi vô tình khám phá ra một khía cạnh khác sâu thẳm trong trái tim Cố Cảnh Sâm.
Cuối cùng cô cũng phát hiện ra rằng người tiền bối luôn gây rắc rối cho cô không quá kiêu ngạo và bướng bỉnh như vậy.
Đáy lòng anh cũng có sự tốt bụng và dịu dàng.
Một lúc sau cô mới thoát khỏi ký ức.
Cô chậm rãi nâng đôi mắt màu trà ẩm ướt lên.
“Học trưởng?”
Tiếng nói nhẹ nhàng mềm mại của cô đột ngột vang lên làm bước chân Cố Cảnh Sâm dừng lại.
Tiếng nói ấy cũng làm trái tim người đàn ông ngưng nửa nhịp.
Vì muốn hỏi ý kiến anh nên Lật Chi nghiêm túc nhỏ giọng hỏi lại: “Gọi là học trưởng, được không ạ?”
Được không ạ.
Lại là cái ngữ khí nhẹ nhàng dò hỏi này.
Hầu kết Cố Cảnh Sâm trượt lên trượt xuống, đôi tay anh nắm chặt.
Một lúc sau anh phát ra một tiếng, trầm giọng nói: “Được.”
Dĩ nhiên là được rồi.