Tuy rằng Dương Phong thả chậm tốc độ xe lúc Lật Chi ngủ nhưng bọn họ vẫn đến sớm hơn xe buýt như cũ.
Sau khi Lật Chi xuống xe mới nhận ra Cố Cảnh Sâm mang nhân viên công ty tới nơi tổ chức team building thế mà lại là "Khách sạn suối nước nóng Giang Loan" nổi tiếng.
Này… Không phải chi phí cũng cao sao?
Lật Chi nhận rương hành lý mà Dương Phong giúp cô xách từ cốp xe ra, nghĩ lại, Cố Cảnh Sâm cũng là một ông chủ lớn, chút tiền ấy chẳng là gì trong mắt anh.
Hơn nữa, anh vừa mới trừ tiền lương của cô!
Cô không cần đau lòng vì tiền của anh!
Lật Chi rũ mi đi theo sau và chậm rãi bước vào khách sạn, còn cảm thấy đau đớn vì bị trừ tiền lương.
Cho dù trừ nhiều hay ít, cô đều rất đau.
Phòng đã được sắp xếp từ sáng sớm.
Sau khi Lật Chi lấy thẻ phòng, cô vào thang máy cùng Dương Phong và Cố Cảnh Sâm.
Cô xuống thang máy ở tầng 20 trước.
Căn phòng xa hoa của Cố Cảnh Sâm không ở tầng này.
Lật Chi đi dọc theo con đường phía trước, tìm được số phòng và quét thẻ vào phòng.
Trong phòng có hai chiếc giường, ngoại trừ cô thì tí nữa sẽ có thêm một đồng nghiệp khác ở cùng.
Lật Chi không có chọn giường ngủ trước.
Cô đặt rương hành lý sang một bên, bản thân vừa ngồi vào sô pha, còn chưa kịp nghỉ ngơi một chút thì đã có tiếng gõ cửa.
Lật Chi chỉ có thể đứng dậy, đi tới mở cửa.
Vốn nghĩ rằng là đồng nghiệp công ty ở chung, thế mà người đứng ở cửa lại là Dương Phong.
“Thư ký Lật, chủ tịch muốn lấy máy tính bảng ở chỗ cô." Giọng điệu Dương Phong hơi nhanh, nói với cô: “Xe buýt đến dưới lầu rồi, tôi phải đi ổn định một chút, làm phiền cô đưa qua cho chủ tịch.”
Lật Chi chớp mắt, nhẹ giọng đáp: “Được…”
“Phòng 2301.” Dương Phong nói xong, chân dài bước nhanh rời đi.
Lật Chi quay lại phòng, lấy máy tính bảng từ trong túi vải mình ra, rút thẻ phòng, đóng cửa thật kỹ và đi đến phòng 2301.
Sau khi ra khỏi thang máy tầng 23, Lật Chi tìm một hồi mới rẽ tới cửa phòng 2301.
Cô giơ tay ấn chuông cửa.
Đợi một lát, cửa mới được mở từ bên trong ra.
Người đàn ông đã thay bộ quần áo bình thường, chỉ quấn một chiếc áo tắm dài bằng lụa màu xanh lục đậm.
Trước ngực lộ ra một mảng da thịt lớn, đường nét cực kỳ gợi cảm rõ rệt.
Lật Chi không ngờ khi vừa mở cửa sẽ nhìn thấy bức tranh… thơ mộng như vậy, cô ngây ngốc trong chốc lát rồi sau đó vội vàng đưa máy tính bảng cầm trong tay ra.
Hai tay cô đưa máy tính bảng qua, lông mi rũ xuống lịch sự không nhìn anh nữa, nhẹ giọng nói: “Máy tính bảng đây ạ.”
Cố Cảnh Sâm không tiếp nhận mà là thu tay đang nắm then cửa, xoay người đi vào phòng khách, giọng nói lười biếng: “Vào đi.”
Trong lòng Lật Chi ngay lập tức nhảy dựng lên, kinh ngạc ngẩng mặt thì chợt nghe anh nói: “Pha cho tôi một tách cà phê.”
Lật Chi âm thầm thở ra một hơi, nhẹ nhàng đáp: “… Vâng.”
Cô đi theo sau anh vào căn phòng có không gian vô cùng rộng rãi này, nhìn qua thì thấy phòng khách này bằng gần hai gian phòng cô ở.
Sắc mặt Lật Chi bình tĩnh để máy tính bảng lên trên bàn cho anh, sau đó đi tới gần cửa sổ, bắt tay chuẩn bị cà phê cho anh.
Lúc cô nghiêm túc pha cà phê thì Cố Cảnh Sâm bình thản ngồi ở sô pha, đặt máy tính bảng trên đôi chân dài và ngón tay lướt nhẹ trên màn hình.
Lật Chi đưa cà phê cho Cố Cảnh Sâm đang ngồi, mí mắt Cố Cảnh Sâm cũng chẳng nhấc lên một chút nào, giọng nói bình thường hỏi Lật Chi: “Bất mãn tôi trừ tiền lương của cô nên ngay cả điện thoại cũng không bật lên, định bãi công sao?"
Lúc này Lật Chi mới nhớ mình vì tránh cuộc gọi của bố nên khi ở trên xe cô đã tắt điện thoại đi, lúc sau lại quên khởi động lại máy.
Nhưng từ sáng sớm cô đã tắt máy rồi, không phải nhằm vào anh…
Lật Chi cố gắng giải thích: “Không phải đâu, sao có thể chứ, điện thoại tôi tắt máy không có liên quan gì đến anh đâu."
Cố Cảnh Sâm cúi người bưng cà phê lên, chậm rãi nhấp một ngụm, cuối cùng ngước mắt nhìn cô một cái, không nhanh không chậm như đang ra lệnh, giọng điệu nghiêm túc chưa bao giờ có trước đây: “Vậy đừng để tôi tìm không được cô.” Lật Chi sửng sốt, trái tim trong l*иg ngực bỗng dưng ngừng đập nửa nhịp.
Trong đôi mắt trong veo của cô hiện lên một tia kinh ngạc, cô kinh ngạc nhìn anh, đột nhiên không biết nên trả lời thế nào.
“Lần này là có Dương Phong, có thể xuống lầu gọi cô lên.” Chân dài anh bắt chéo, giọng điệu lạnh lùng lộ ra một vẻ không vui: “Nếu lần sau không có Dương Phong thì có phải bắt tôi tự mình đi mời cô hay không?”
Hoá ra… Là ý này.
Lật Chi khẽ cắn nhẹ môi, ngoan ngoãn chịu giáo huấn, đợi anh nói xong cô mới thấp giọng đảm bảo: “Tôi sẽ chú ý.”
Cố Cảnh Sâm như đang hơi sốt ruột: “Được rồi, ra ngoài đi.”
Lật Chi cúi đầu xoay người rời đi.
Vào lúc cửa phòng được đóng lại, âm thanh thở dài của Cố Cảnh Sâm nhỏ đến nỗi không phát hiện ra.
Lật Chi từ tầng 23 trở lại tầng 20, mới ra thang máy đã gặp được Sử Nam Nam ở hành lang.
Sử Nam Nam gần như nhảy dựng lên, chạy đến bên Lật Chi, cô ấy vui vẻ giữ lấy cánh tay Lật Chi, cao giọng nói: “Bạn cùng phòng của tớ là cậu đúng không Tiểu Lật Chi! 2019 có phải không?”
Đôi mắt xinh đẹp của Lật Chi lóe sáng ngay lập tức, cô khá vui vẻ lại ngạc nhiên nói: “Đúng thế!”
"Lúc tớ nhìn thấy rương hành lý màu hồng thì đã đoán là cậu rồi!" Sử Nam Nam hào hứng nói: “Khách sạn này có thật nhiều thứ có thể chơi đó! Chẳng qua tớ muốn trải nghiệm bơi lội trước! Lật Chi cậu cũng tới đi! Tớ chờ cậu ở bể bơi nha!”
Lật Chi cười nhạt một cái, âm dịu dàng nói: “Được, cậu đi trước đi, tớ về phòng lấy quần áo.”
Sau khi quay về phòng, Lật Chi lập tức khởi động máy cho điện thoại, vốn dĩ không muốn cầm điện thoại đi kiểu nơi như bể bơi kia, nhưng mà chợt nhớ tới câu nói Cố Cảnh Sâm vừa mới nói—— Đừng để tôi tìm không thấy cô.
Lật Chi có hơi bất lực nhưng vẫn cầm điện thoại ra ngoài.
Lật Chi đeo theo túi áo cố ý nhìn bể bơi tầng mười sau khi lên thang máy, nhưng mà đến lúc cô ra khỏi thang máy, cả người cô đều choáng váng.
Chỗ nào… Ở… Tầng mười thế?
Lật Chi mù đường đứng bên cạnh thang máy nhìn trái nhìn phải, không có manh mối gì.
Ngay lúc cô đang tính đi tới trước dọc theo hành lang, cuối cùng cô nhìn thấy một người phục vụ bưng khay đi đến.
Lật Chi gọi người phục vụ lại, lễ phép hỏi han: “Ngại quá, xin hỏi bể bơi ở đâu thế?”
Người phục vụ xoay người nhẹ nhàng nói với cô: “Đi đến cuối, ở sườn phía tây.”
Lật Chi còn chưa nhận ra sườn phía tây là bên trái hay là bên phải thì người phục vụ nhận được hối thúc ở bộ đàm, một bên trả lời nhanh chóng một bên tiếp tục đi tới phía trước.
Lật Chi chỉ có thể dựa theo nhắc nhở, đi tới cuối hành lang.
Bên trái là một cánh cửa kính trong suốt, bên phải là một hành lang thật dài.
Đối lập như vậy… Bên trái càng giống bể bơi hơn.
Lật Chi ôm thái độ xem xét, cô rẽ trái và đi vài bước, đẩy cửa kính ra.
Lại đi vào bên trong, quả nhiên là phòng thay quần áo của bể bơi.
Lật Chi đi đến một gian phòng, thay một chiếc váy bơi màu đen, đi chân trần đến bên bể bơi, lại lại phát hiện bể bơi to như vậy mà một người cũng không có.
Nam Nam đâu?
Không phải nói chờ cô ở bể bơi sao?
Sao lại không có ở đây?
Lật Chi ngồi xuống bên bể bơi, bối rối một hồi sau đó nghĩ rằng từ trong xương cốt của Sử Nam Nam đã giống như chú mèo cực kỳ tò mò, không chừng bị chậm trễ vì gặp được chuyện thú vị khác.
Nghĩ như vậy, Lật Chi lập tức không rối rắm nữa.
Trong bể bơi yên tĩnh chỉ có thể nghe được âm thanh cô dùng chân quậy nước.
Lật Chi đang đung đưa chân đạp nước chơi thì điện thoại cô để bên cạnh đột nhiên vang lên âm thanh nhắc nhở.
Lật Chi cầm lên, phát hiện là tin nhắn Lật Nguyên gửi tới.
Lật Nguyên: [Chi Chi, không bận thì gọi lại cho bố.]
Lật Chi chỉ cần nhìn tên “Lật Nguyên” thì tâm trạng sẽ bực bội ngay.
Mặc kệ tâm trạng của cô tốt thế nào, chỉ cần nhìn thấy Lật Nguyên gọi điện thoại gửi tin nhắn cho cô thì trong nháy mắt cảm xúc sẽ trở nên không ổn.
Chưa kể đủ thứ chuyện tồi tệ liên tiếp xảy ra vào hôm nay khiến cô chán nản.
Lật Chi không để ý đến ông, tắt điện thoại đi.
Vành mắt phiếm hồng trong vô thức.
Trong giây lát, người con gái nhảy vào bể bơi lớn không một bóng người, để thân thể hoàn toàn ngâm trong nước, mái tóc buông xõa nhẹ nhàng múa lượn trong gợn sóng.
Cô nhắm hai mắt lại, cố gắng nín thở.
Xung quanh đều là nước thì sẽ không thấy được nước mắt nữa.
Lúc Cố Cảnh Sâm mặc áo tắm dài đi vào lập tức nhìn thấy một người nhảy vào bể bơi.
Lại thấy, chậc.
Sao cô thư ký nhỏ này lại đến chỗ này?
Tìm mọi cách tiếp cận anh?
Anh đi lui đi tới đến mép bể bơi rồi đứng yên, từ trên cao rũ mắt nhìn cô đang vùi đầu trong nước, lông mi hơi nhướng lên.
Ngay sau đó, Lật Chi ngẩng đầu lên khỏi mặt nước, hít một hơi thật sâu không khí trong lành.
“Còn chưa tới một phút.” Cố Cảnh Sâm dùng giọng điệu tản mạn trêu chọc: “Quá ngắn rồi.”
Thân thể Lật Chi cứng đờ khi bỗng dưng nghe thấy một giọng nói của đàn ông, quay mặt nhìn phía bên bờ, phát hiện Cố Cảnh Sâm không biết đã đứng ở đó từ khi nào. Cô sửng sốt, sau đó thân thể như mới phản ứng, một tầng đỏ ửng nhanh chóng ập đến chậm chạp.
Lật Chi ở yên tại chỗ, không biết nên tiếp tục ở trong nước hay là đi lên.
Trước mặt anh thì tựa như cô làm gì, làm thế nào cũng đều không đúng.
Cố Cảnh Sâm ngồi xuống mép bể bơi, nhìn cả người Lật Chi ướt đẫm như một người đẹp vừa tắm ra, không chút e dè hỏi cô: "Vì sao cô lại ở chỗ này?"
Lật Chi cảm thấy rất kỳ quái, thầm nghĩ cô đến bơi mà còn cần trả lời vì sao sao?
“Tới… Bơi lội.”
“Ồ…” Cố Cảnh Sâm kéo dài âm thanh, bộ dáng muốn cười nhưng không cười.
Lật Chi bị thái độ như có chiêu cuối của anh làm cho da đầu tê dại, cô đang định di chuyển lên bờ thì bỗng nhiên nghe thấy Cố Cảnh Sâm nói tiếp.
Trong giọng nói giễu cợt của người đàn ông lộ ra vài phần hài hước: “Cho nên cô tới bể bơi tư nhân của ông chủ hả?”
Lời của anh như một quả bom hạng nặng, nổ tung thành đám mây hình nấm trong đầu cô.
Đầu óc Lật Chi gần như ngừng hoạt động, ngơ ngác không tin nổi mà hỏi: “Bể bơi… Tư… Tư nhân sao?”
Giọng nói yếu ớt đến mức khiến anh như không nghe thấy, trống rỗng thật sự.
Cố Cảnh Sâm hơi giương khóe miệng, mỉm cười nhìn cô, không nói lời nào.
Một đôi mắt đào hoa cong cong, cực kỳ dịu dàng thân thiện.
Vẻ mặt như thế của anh ở trong mắt Lật Chi rất giống con hổ đang cười, Lật Chi sợ giây tiếp theo anh lại nói một câu: “Cũng không phải sai lầm lớn gì, chỉ trừ ít tiền lương là được!"
Cô vội vàng bơi vào bờ nhưng chẳng biết có phải vì quá hồi hộp hoảng loạn hay không mà chân bỗng nhiên chuột rút.
Lật Chi lập tức ngã ngửa trong nước, vô tình nuốt vài giọt nước miếng trong miệng ngay chớp mắt.
Cô vừa sặc vừa phịch xuống theo bản năng, bất lực như sắp chết đuối.
Lật Chi chìm vào trong nước, nước xung quanh lập tức quấn chặt lấy cô, xuyên qua từng vòng gợn nước, cô nhìn thấy ánh đèn sáng trưng trên đỉnh đầu.
Nhưng hình như ánh sáng kia cách cô rất xa, càng ngày càng mơ hồ.
Ai cũng đều nói khi mạng sống con người gặp nguy hiểm thì trong đầu sẽ vụt qua nhiều khoảnh khắc trong cuộc đời.
Nhưng mà ở giây phút này trong đầu Lật Chi lại chỉ có: “Chắc Cố Cảnh Sâm sẽ tiếp tục trừ tiền lương của cô.”
Mặt khác, cô không nghĩ nổi cái gì cả.
Đột nhiên Lật Chi cảm giác thân thể mình bị cái gì đó giữ lại.
Giây tiếp theo, cô lại được hít thở không khí trong lành.
Cố Cảnh Sâm ôm cô thật chặt và trồi lên mặt nước.
Vô số bọt nước bắn xung quanh hai người.
Người đàn ông cau mày, trên khuôn mặt lạnh lùng lộ ra vẻ hoảng loạn, anh đã cởϊ áσ tắm dài nên trên người chỉ còn một cái quần bơi.
Da thịt bọn họ gần như kề nhau.
Trong nháy mắt Lật Chi hít thở được không khí trong lành kia, cuối cùng đã vùng vẫy trở về từ bờ vực cái chết.
Cô vẫn chưa hồi phục lại tinh thần, chỉ ho khan không ngừng.
Bởi vì nước tràn nê cổ họng, cái mũi, lỗ tai, đâu đâu cũng không thoải mái.
“Lật Chi?!” Giọng nói phát hoảng của Cố Cảnh Sâm gọi nhẹ cô sắp mất đi tầm nhìn.
Từ lúc gặp lại tới nay thì đã hơn một tháng, trong năm ngày một tuần bọn họ đều ở chung.
Anh chưa từng gọi cô một tiếng, từ trước đến giờ luôn trực tiếp phân phó công việc, ra lệnh cho cô.
Đây là lần đầu tiên anh gọi tên cô.
Trong lúc ho khan, hốc mắt Lật Chi đỏ bừng như bị nghẹn không thể kiểm soát được.