Cố Cảnh Sâm: [?]
Vô cùng đơn giản thô bạo, chỉ có một dấu chấm hỏi.
Là tra tấn linh hồn đến từ ông chủ lớn.
Giống như đang chất vấn Lật Chi...
Cô hỏi tôi à?
Trông tôi giống một người có thể viết bản kiểm điểm?
Là ai cho cô dũng khí gửi tin nhắn wechat này cho tôi?
Lật Chi cầm chuột run nhè nhẹ, cả khuôn mặt quẫn bách đỏ bừng, rồi lại không biết nên trả lời như thế nào.
Điều này không khác gì âm thầm phàn nàn về ông chủ, kết quả bị ông chủ nghe rõ ràng!
Luôn cảm giác bát cơm hình như lại khó giữ được...
Cô còn chưa trả lời Cố Cảnh Sâm, tin nhắn mới của Cố Cảnh Sâm lại gửi tới.
Là một giọng nói.
Lật Chi không có dũng khí mở ra, thấy chết không sờn mà chuyển văn tự.
Trên trang chậm rãi xuất hiện một hàng chữ.
[Vậy trừ tiền lương.]
Văn tự lạnh như băng, giống như là phán quyết lạnh lùng cuối cùng của anh đối với cô.
Không bị sa thải, nhưng tiền lương sẽ không còn nữa!
Đối với cô mà nói, trừ lương so với trực tiếp bị đuổi còn đau đớn hơn.
Lật Chi kiên trì từng chữ từng chữ nhập vào khung chat, rất hèn mọn hỏi Cố Cảnh Sâm: [Trừ...Bao nhiêu?]
Rất nhanh, anh lại gửi một cái giọng nói tới.
Lật Chi vốn muốn chuyển văn tự không cẩn thận sai một chút, trực tiếp phát ra giọng nói.
Giọng nói lãnh đạm của anh hơi tản mạn, theo dây tai nghe không sai chút nào chui vào lỗ tai cô.
"Trừ đến khi cô không phạm sai lầm mới thôi."
Cho nên, trước khi cô không thể cam đoan không phạm sai lầm, đều phải làm công vô ích.
Dù là ngày mai cô có thể một tia sai lầm đều không phạm, biểu hiện được hoàn mỹ, cô cũng sẽ không thể tránh khỏi mất đi mấy ngày trước tiền lương.
Điều này đối với Lật Chi người luôn muốn tiết kiệm tiền mà nói, không khác gì muốn mạng nhỏ của cô.
Lật Chi vẻ mặt đau khổ nghĩ nên như thế nào vãn hồi cục diện, nói cho anh biết cô có thể viết bản kiểm điểm, có thể đừng trừ tiền lương hay không...
Ngón tay Lật Chi bất an trượt qua trượt lại trên bánh xe chuột, con trỏ trên màn hình máy tính cũng di chuyển lên xuống.
Ngón tay cô rất nhẹ nhàng nhấn chuột, chỉ là cử chỉ ngoài ý muốn, cũng không nghĩ, đột nhiên nghe được giọng nói ban đầu cô chuyển văn tự.
Cố Cảnh Sâm nói bốn chữ "Vậy trừ tiền lương" không sai.
Nhưng ngữ khí cũng không phải là câu trần thuật mệnh lệnh lạnh như băng đến mất nhân tình, mà là câu nghi vấn nhẹ nhàng nhấc lên.
Nghe qua khiến Lật Chi có chút hoảng hốt cảm thấy anh đang thương lượng với cô, giống như cho cô lựa chọn thứ hai.
Hoặc là, viết bản kiểm điểm. Hoặc là, trừ lương.
Thì ra là ông chủ rộng lượng mở một mặt lưới với cô, cho cô thêm một lựa chọn, mà không phải trực tiếp quyết định trừ tiền lương của cô!
Lật Chi lúc này vô cùng may mắn mình nghe xong giọng nói này, thao tác chuyển văn tự này thật sự quá lừa người!
Rõ ràng là câu hỏi, cứng rắn chuyển thành câu trần thuật, hại trong lòng cô suy nghĩ rối bời hơn nửa ngày.
Lật Chi vội vàng gõ bàn phím trả lời Cố Cảnh Sâm.
Lật Chi: [Đừng trừ tiền lương...Tôi có thể viết bản kiểm điểm!]
Lật Chi: [Tôi viết cái này, trước khi tan làm sẽ đưa cho anh!]
Cố Cảnh Sâm thấy cô trả lời, đưa một ngón tay ra, nhẹ nhàng cọ môi.
Người đàn ông nhìn chằm chằm câu "Đừng trừ tiền lương" của cô, như có điều suy nghĩ.
Để không bị trừ tiền, Lật Chi vắt hết óc cố gắng múa bút thành văn, lấy ra dũng khí viết văn và luận văn lúc còn đi học, rốt cuộc chạng vạng tối cầm giấy gõ cửa phòng làm việc của tổng giám đốc.
Lật Chi trong ánh mắt chăm chú của Cố Cảnh Sâm, thong thả đi tới trước bàn làm việc của anh, hai tay cẩn thận cầm tờ giấy, đưa bản kiểm điểm viết tay.
Cố Cảnh Sâm nhìn thấy một đôi bàn tay nhỏ bé trắng nõn tinh tế vươn tới trước mặt mình, lại nhấc mí mắt lên nhìn về phía cô gái hôm nay mặc một bộ âu phục kẻ caro màu nâu, nhận thấy cô khẩn trương cắn môi, anh bất động gạt tầm mắt sang một bên, nhận lấy bản kiểm điểm cô đưa lên.
Chỉ tùy ý lướt qua, Cố Cảnh Sâm không cảm xúc "Chậc" một tiếng.
Lật Chi bị tiếng "chậc" này của anh làm cho trong lòng hoảng hốt.
Ngay sau đó Cố Cảnh Sâm liền ấn bản kiểm điểm của cô lên bàn làm việc, chuyển hướng, không thèm nhìn, chỉ ra tất cả sai lầm cô đã phạm phải.
"Bản kiểm điểm viết cho ai xem? Không có xưng hô?"
Lật Chi: "..." Thì ra anh còn có ý này?
"Người kiểm điểm là ai? Không có chức vị thân phận cùng tên?"
Lật Chi: "..." Hiểu rồi...
"Ngày nào viết kiểm điểm? Ngày đâu?"
Lật Chi: "..." Tôi sửa.
Cố Cảnh Sâm coi như hào phóng đặt bút máy của mình lên bản kiểm điểm của cô, xem như tốt bụng cho cô mượn dùng một chút.
Anh vẫn duy trì dáng vẻ uy nghiêm lạnh lùng của ông chủ công ty, cứng rắn ra lệnh: "Còn không sửa?"
Lật Chi cũng không muốn tay phải còn đang đau nhức trực tiếp phế bỏ, cô lập tức vươn tay xoay bút, nắm lấy bút máy lạnh như băng, khom lưng cúi đầu, bắt đầu nghiêm túc sửa chữa chỗ sai lầm.
Cô ở hàng thứ hai viết cái "Ông chủ" luôn cảm thấy có tầm mắt đang lạnh lẽo nhìn chằm chằm chỗ cô viết, vì thế lại rất chân chó hèn mọn yên lặng ở trước mặt hai chữ "Ông chủ", bỏ thêm một chữ "Tôn kính".
Vì vậy, xưng hô liền biến thành "Ông chủ đáng kính".
Lật Chi tiếp tục sửa chữa.
Ở phía sau cùng bên phải bản kiểm điểm từng nét từng nét mà viết lên "Thư ký Lật Chi", đang muốn ở tiếp theo hàng viết ngày, Lật Chi chợt nghe được một mực nhìn chằm chằm cô sửa chữa nội dung bản kiểm điểm Cố Cảnh Sâm đột nhiên hỏi: "Thư ký của ai?"
Lật Chi: "Của anh..."