Cố Cảnh Sâm nhắc nhở: "Thư ký mới."
"À." Tân Vũ đã hiểu được, cô ấy cười nói: "Không hợp ý sao?"
"Tôi cố ý chọn cô ấy đấy, còn hỏi cô ấy tốt nghiệp trung học và năm học nào, chắc chắn học với anh một năm."
"Lionel, đây là chuyện cuối cùng tôi có thể làm cho anh với tư cách là một thư ký."
Cố Cảnh Sâm ngoài cười nhưng trong không cười: "Cảm ơn."
Sau khi tắt máy, Cố Cảnh Sâm gọi Dương Phong đến văn phòng và nói: "Nói phòng tài chính phát cho Tân Vũ một khoản tiền thưởng, coi như khen thưởng mấy năm nay cô ấy đã làm việc tận tâm."
Dương Phong đồng ý và ngay lập tức đi làm việc.
Cố Cảnh Sâm ngồi trên ghế, anh đưa tay bóp mi tâm sau đó tiếp tục làm việc.
Một lát sau anh ném cây bút trong tay đi, đứng dậy đi đến trước cửa dùng tay mở hé cửa nhìn ra bên ngoài thì thấy vị trí thư ký còn có người ngồi, cô đang chống tay ngẩn người.
Cô vẫn chưa về.
Cố Cảnh Sâm cứ như thế đứng trước cửa nhìn cô trong vài phút.
Ánh hoàng hôn xuyên thấu qua cửa sổ sát đất chiếu lên khuôn mặt trắng nõn của cô, giống như màu sắc rực rỡ in lên tờ giấy vẽ trắng tinh có một vẻ đẹp không thể nói được.
Lật Chi đang vắt óc suy nghĩ xem nên làm thế nào để cứu vớt sự nghiệp của mình không bị sa thải, bỗng nhiên có bên cạnh có người đi qua.
Cô bị bóng dáng màu đen kia dắt hồn về, trái tim nhảy lên cổ họng trơ mắt nhìn Cố Cảnh Sâm đi qua trước mặt cô tới thang máy rời đi.
Đi rồi.
Tan làm.
Cô không nhận được bất kỳ thứ gì như văn bản hoặc thông tin đuổi việc.
Một giây ngắn ngủi Lật Chi thả lỏng cơ thể trong một cái chớp mắt, nghĩ lại tưởng tượng có lẽ nào ngày mai sẽ nhận được…tâm trạng không thể nào bình tĩnh lại.
Cô xách túi lên, đến thang máy rời khỏi công ty.
Lật Chi vừa mới ra khỏi công ty đã vì thất thần mà vấp ngã, suýt chút nữa biểu diễn màn ngã xuống đất cho những người đi đường xem.
Gương mặt cô đỏ bừng trong nháy mắt, trong lòng sợ hãi vỗ vỗ ngực, biểu cảm hoảng loạn xen lẫn chút uất ức nhưng cuối cùng chỉ có thể rầu rĩ bĩu môi xoay người rời đi.
Cố Cảnh Sâm ngồi trong xe đã thấy toàn bộ quá trình.
Anh âm thầm thở dài.
Chờ đến khi thấy cô biến mất ở khúc ngoặt anh mới khởi động xe rời đi.
Vào buổi tối.
Thích Nguyệt nhạy bén phát hiện ra từ lúc về đến giờ Lật Chi cứ hồn bay phách lạc, vì thế sau khi ăn cơm tối xong Thích Nguyệt đã để Lật Chi ngồi xuống ghế sô pha rồi hỏi: "Cậu làm sao vậy? Có chuyện gì à?"
Khổ sở suy nghĩ mãi vẫn không biết nên giải quyết như thế nào mới cứu vớt được công việc, Lật Chi hoàn hồn trong thoáng chốc, sau khi bị Thích Nguyệt hỏi hai ba lần Lật Chi mới chịu thả lỏng, nhẹ giọng nói với Thích Nguyệt: "Hôm nay tớ gặp ông chủ."
Cô ngừng một chút, khẽ mấp máy môi rồi tiếp tục nói: "Là…Cố Cảnh Sâm."
Hiển nhiên Thích Nguyệt không nghĩ đến lại kịch tính như vậy, cô ấy sửng sốt một lúc mới khϊếp sợ hỏi: "Là học trưởng năm đó cậu thầm mến sau khi chuyển đến à?"
Lật Chi tốt nghiệp lớp 11 ở Nam Thành sau đó chuyển đến thành phố, Thích Nguyệt là bạn thân của cô ở Nam Thành nhiều năm cho nên không biết Cố Cảnh Sâm, cô ấy chỉ nghe Lật Chi nhắc tới.
Lật Chi cắn môi, sắc mặt hơi nhuộm đỏ, cô gật gật đầu nên không thấy được.
Sau đó cô cười nhạt và nói với Thích Nguyệt: "Anh ấy không nhớ rõ tớ."
Thích Nguyệt nhíu nhẹ mày, còn chưa kịp an ủi Lật Chi thì đã nghe Lật Chi nói: "Nhưng bây giờ tớ sợ sẽ bị sa thải."
"Vì sao?" Thích Nguyệt khó hiểu hỏi.
Lật Chi có chút xấu hổ nói: "Hôm nay đi làm tớ ngủ khá ngon, còn bị anh ấy thấy…"
Lật Chi kể qua loa lại chuyện Cố Cảnh Sâm gọi cô vào văn phòng rồi đuổi ra ngoài.
Thích Nguyệt nhìn dáng vẻ mặt mày của Lật Chi, cô ấy giơ tay xoa xoa đầu nhỏ của cô an ủi nói: "Cùng lắm thì chúng ta lại tìm công việc khác."
"À mà." Thích Nguyệt hơi tò mò hỏi Lật Chi: "Lật Lật, bây giờ cậu có cảm giác gì với anh ta không?"
Lật Chi nghĩ lại ánh mắt xa lạ và giọng điệu không gợi sóng của anh ngày hôm nay sau khi nhìn thấy cô, trong lòng cứ có cảm giác bị thứ gì đó đè lên.
Cô nhắc con ngươi trong trẻo lên nhìn về phía Thích Nguyệt, giọng nói mềm mại tự nhiên nghiêm túc trả lời: "Không có cảm giác gì hết."
Thích Nguyệt khẽ thở dài, cười nói: "Ban đầu tớ còn định nói nếu cậu thích thầm người ta thì cứ ở chung lâu thêm chút nữa."
Lật Chi rũ lông mi, từng mảng bóng tối rũ xuống che mắt cảm xúc chợt lóe lên trong đáy mắt cô.
Cô có chút mơ hồ, dịu dàng nói: "Yêu thầm là chuyện ngày xưa."
Vào ban đêm mọi người đều buồn ngủ, WeChat của Lật Chi lại có thêm một người xin bạn tốt.
Là thư ký của Cố Cảnh Sâm, Dương Phong.
Lật Chi thấp thỏm bấm đồng ý, không đợi cô lễ phép chào hỏi đối phương, Dương Phong đã vô cùng có hiệu suất gửi cho Lật Chi một tin nhắn và gửi đến một tài khoản WeChat.
Dương Phong: [Đây là WeChat của Lionel, cô kết bạn đi, sau này Lionel có dặn dò làm việc gì thì cũng sẽ thuận tiện hơn một chút.]
Lật Chi nhìn chằm chằm tài khoản WeChat này.
Trợ lý đã nói như vậy, gửi WeChat cho cô thêm bạn! Có nghĩa là cô không bị đuổi việc nhỉ?
Lật Chi vội vàng trả lời: [Vâng!]
Lật Chi bấm vào tài khoản WeChat Dương Phong đã gửi, ảnh đại diện trống còn tên để Lionel.
Lật Chi gửi lời mời kết bạn, cô viết thêm ghi chú "Lật Chi." nhưng đối phương chưa trả lời.
Một lúc lâu sau Lật Chi vẫn thấp thỏm bất an đợi anh đồng ý nhưng cô không chờ được nữa mà ngủ thϊếp đi, đột nhiên âm thanh từ điện thoại rung lên làm cô bừng tỉnh.
Cô cầm điện thoại lên nhìn, phát hiện Cố Cảnh Sâm đã đồng ý lời kết bạn của cô, hơn nữa còn gửi cho cô tin nhắn này.
Cố Cảnh Sâm: [Hóa ra là "Lật Chi", có chút ấn tượng.]
Ơ…
Lật Chi có chút suy nghĩ mà cô không thể nào chắc chắn được, ý này là…anh nhớ cô là ai sao?
Cân nhắc một lúc, Lật Chi vẫn cẩn thẩn trả lời anh một câu: [Xin chào.]
Cố Cảnh Sâm chậm chạp đánh chữ gửi tin nhắn đến: [Ừ.]
Cố Cảnh Sâm: [Chiều nay trong thời gian làm việc cô ngủ rất ngon…]
Lật Chi không đợi anh nhắn tiếp, cô nhanh chóng ấn bàn phím trên màn hình, hăng hái khẩn trương gửi tin qua: [Về sau sẽ không có chuyện này nữa, xin anh cho tôi một cơ hội QWQ]
Trong giây lát, tin khác được gửi đến.
Cố Cảnh Sâm: [À.]
Lật Chi: "..."
À… Là có ý gì?!