"Ngoại trừ những điểm này thì chỉ còn sự bí ẩn tớ đã nói với cậu, chỉ cần anh ấy không ở công ty lịch trình chỉ có trợ lý và thư ký của anh ấy biết."
Lại thêm một lần nữa Lật Chi cảm thấy thư ký mới tới là cô chỉ để trang trí.
"Tớ nói với cậu này, tớ nghe nói ông chủ chúng ta học trương trình bảy năm nhưng mới năm năm anh ấy đã học xong tốt nghiệp rồi về nước mở công ty Song Cảnh, mấy năm nay dưới sự quản lý của anh ấy công ty đã mở rộng quy mô hai lần liên tiếp, một đường đuổi kịp và vượt qua đồng nghiệp để vươn lên! Ngoại trừ Song Cảnh ra thì tớ chưa thấy công ty trẻ nào phát triển nhanh như vậy."
Tuy Lật Chi không hiểu quản lý doanh nghiệp nhưng cũng có thể nghe hiểu ra ông chủ này lợi hại đến mức nào, vì thế "Oa" một tiếng, cảm thán nói: "Thật lợi hại."
Sử Nam Nam lộ vẻ tự hào, cô ấy là fan trung thành của Lionel, lại tiếp tục bla bla nói với Lật Chi rằng ông chủ cũng có năng khiếu về phương diện nghệ thuật, có thể chơi được đàn dương cầm gì đó.
Lật Chi nghiêm túc nghe đến cuối, đại khái đã hiểu biết thêm một chút về vị cấp trên này.
Bề ngoài lạnh nhạt hiền hòa nhưng khi lớn cười lại càng đẹp trai hơn, tính tình hiền lành nhưng lúc tức giận lại áp bức, thần thần bí bí, đa tài đa nghệ.
Giống như...một cấp trên ôn nhu.
Lật Chi khờ khạo nghĩ.
Bởi vì tối hôm qua tầng trên cứ leng ka leng keng từ tối đến sáng sớm nên gần như cả đêm Lật Chi không ngủ nổi.
Bây giờ ăn uống no đủ sau đó trở lại vị trí làm việc, rất nhanh cô đã nằm sấp trên bàn ngủ thϊếp đi.
Thậm chí còn ngủ quên.
Vị trí làm việc của Sử Nam Nam cách cô không xa, cô ấy nhìn thấy Lật Chi vùi đầu hơi bĩu môi ngủ thϊếp đi thì nghĩ thầm dù sao ông chủ không có ở đây, công ty không có Lật Chi cũng chẳng xảy ra chuyện gì nên không gọi cô dậy.
Muốn cho em gái mềm mại nhìn qua đáng yêu này ngủ thêm một chút.
Sau chuyến công tác Cố Cảnh Sâm đã về nhà tắm rửa, anh nghỉ ngơi một chút sau đó thay âu phục sạch sẽ mới lên xe chuyên dụng đến công ty.
Anh không đi thang máy chuyên dụng mà xuống xe ở cửa tầng một mới bước chân vào công ty.
Người đàn ông mặc áo khoác tây trang màu xám, bên trong mặc một chiếc áo sơ mi đen với cà vạt được buộc gọn gàng, mỗi cúc áo đều ở vị trí cố định.
Cấm dục sẽ làm cho người ta sinh ra cảm giác muốn kéo quần áo của anh xuống.
Hiện tại là thời gian làm việc, thang máy không có ai cả.
Trợ lý Dương Phong báo cáo với Cố Cảnh Sâm: "Tân Vũ đã cho thư ký mới vào làm việc từ bốn ngày trước, sơ yếu lý lịch của thư ký mới cô ấy đặt trên bàn làm việc của anh."
Cố Cảnh Sâm cúi đầu cầm điện thoại từ chối lời mời uống rượu vào buổi tối, sau khi nghe Dương Phong nói anh cũng không ngẩng đầu lên, chỉ thấp giọng lười biếng "Ừ" một tiếng, tỏ vẻ mình đã biết.
Âm thanh như nói cho có, rất không để ý.
Trong giây lát, cửa thang máy tầng cao nhất mở ra.
Đôi chân dài của Cố Cảnh Sâm sải bước, từ từ đi phía trước đi.
Khi đi ngang qua nhân viên đều sẽ không tự chủ mà ngừng thở, cẩn thận gọi anh một tiếng: “Lionel.”
Khóe miệng Cố Cảnh Sâm hơi cong lên, gật đầu đáp lại đối phương.
Nụ cười nhẹ này mang theo giáo dưỡng và lễ phép, nhưng sau khi một cái gáy lông xù đυ.ng phải tầm mắt anh thì nụ cười ấy dần dần biến mất.
Cố Cảnh Sâm nhìn bóng dáng nhỏ nhắn đang nằm sấp ngủ trên bàn trong giờ làm việc kia, lông mày của anh không vui nhẹ nhàng cau lại.
Anh đi đến chỗ làm việc của cô rồi dừng lại, từ trên cao nhìn chằm chằm vào người phụ nữ vùi đầu ngủ với biểu cảm lạnh nhạt.
Tất cả mọi người xung quanh đều cảm nhận được áp suất trên người ông chủ càng ngày càng giảm, giống như một đám mây đen thẳng tắp bị đè xuống treo trên đỉnh đầu bọn họ, sợ tới mức ngay cả tiếng thở bọn họ cũng không dám phát ra.
Chỉ có Lật Chi đang đắm chìm trong giấc ngủ trưa nên không biết chút gì về nguy hiểm sắp đến, cô cứ ngủ vô cùng ngon lành.
Sử Nam Nam lo lắng điên cuồng gửi tin nhắn đến WeChat của Lật Chi, chỉ tiếc rằng đứa nhỏ này đã tắt thông báo điện thoại.
Dương Phong nắm bàn tay thành nắm đấm đưa lên miệng ho nhẹ một cái, anh ta tốt bụng nhắc nhở nhân viên mới một chút.
Nhưng mà người đang nằm sấp vẫn không bị đánh thức bởi tiếng ho này.
Bỗng nhiên Cố Cảnh Sâm nhẹ nhàng cười hừ một tiếng trong cổ họng, trên mặt anh lại lộ một nụ cười nhẹ thêm một lần nữa.
Chỉ là ý cười này chỉ có trên khuôn mặt anh, trong mắt căn bản không hề có.
Tiếp theo người đàn ông thu hồi ánh mắt của mình, anh đi khỏi vị trí làm việc của Lật Chi, đi về phía văn phòng mình với biểu cảm lạnh nhạt.
Chờ Cố Cảm Sâm rời đi Sử Nam Nam mới thở một hơi thật sâu sau đó nhảy dựng lên đi đến đánh thức Lật Chi dậy.
Nhưng...chiếc điện thoại trên bàn làm việc Lật Chi hành động nhanh hơn cô ấy.
Mà Lật Chi lại không biết tai hoạ sắp đến, trước khi Sử Nam Nam kịp đi đến nói cho cô tình hình hiện tại thì cô đã cầm ống nghe trong trạng thái mơ màng.
Đầu cô gối lên một cánh tay, đôi mắt vẫn chưa thể mở rõ được mà cứ thế nghiêng đầu đặt ống nghe lên tai, giọng nói lúc ngái ngủ lười biếng nhưng cực kỳ mềm mại giống như mèo con đang làm nũng: "Alo?"
Bên đối phương khựng lại, không nói chuyện ngay.
Lật Chi cảm thấy có gì đó không đúng…
Cô chậm chạp mở con mắt đang mơ màng, lúc này mới nhận ra mình đang cầm ống nghe điện thoại của công ty!
Ý thức vốn dĩ còn đang hỗn loạn lập tức tỉnh táo lại, đầu cô còn đang đau và trái tim trong l*иg ngực cũng ngay lập tức trùng xuống.
Lật Chi ngồi dậy trong nháy mắt với cơ thể cứng đờ, trong tay còn cầm ống nghe khiến cô hoảng loạn không biết phải làm sao.
Giây tiếp theo có một giọng nam lạnh lùng vang lên bên tai cô: "Đến văn phòng của tôi, ngay lập tức."
Hai chữ cuối được anh nhấn mạnh.
Lật Chi chột dạ nhưng cũng khẩn trương cắn môi, trong lòng rối loạn quay cuồng.
Giống như bị áp giải lên pháp trường, cô căng da đầu đứng lên, đỏ mặt siết góc áo, dưới ánh nhìn chăm chú của đồng nghiệp cô rũ mắt nhìn về phía cửa văn phòng của tổng giám đốc.
Trong lúc nâng bàn tay đang run rẩy lên gõ cửa, trong đầu Lật Chi xoẹt qua một suy nghĩ:
Mình sắp bị đuổi rồi sao...