Khao Khát Làm Chết Em

Chương 5

Lục Viễn Nghiêm ôm cô trong lòng, sau đó nở nụ cười chiến thắng về phía Kỷ Thần.

Kỷ Thần không thèm để ý tới những trò đùa trẻ con của hắn, quay mặt đi không quan tâm.

Lục Viễn Nghiên nhìn cô nhóc trong lòng, không kìm được mà cúi đầu hít mùi hương trên cổ cô bé.

Thơm quá... còn vương mùi sữa.

Hai mắt lục Viễn Nghiêm có chút tối đi, sống mũi của hắn không ngừng lướt qua lướt lại trên cổ Thẩm Chân, tham lam ngửi mùi hương trên người cô.

Kỷ Thần ngồi ở đối diện sắp nhìn không nổi nữa liền đứng chắc dậy đi ra ngoài.

Ba người bọn họ có ba tính cách khác biệt nhau. Hứa Tay là một người đàn ông dịu dàng, chăm chút gia đình, biết nấu nướng, là một người đàn ông chuẩn mực.

Kỷ Thần rất lạnh lùng, gương mặt thường xuyên chỉ có một biểu cảm rất khó để nhìn thấy hắn mỉm cười.

Lục Viễn Nghiêm khá thích cười nhưng đôi khi cũng lạnh lùng không kém Kỷ Thần, khi vui thì hắn sẽ giống như Hứa tây, còn khi hắn không vui thì sẽ là một phiên bản y chang Kỷ Thần.

Nếu so trong ba người, Lục Viễn Nghiêm là nhỏ nhất, hắn thua Hứa Tây một tuổi, thua Kỷ Thần ba tháng.

"Bữa tối đã nấu xong rồi." Giọng nói của Hứa Tây từ trong phòng bếp truyền ra, Thẩm Chân nghe xong hai mắt lập tức sáng bừng, cô bé nhanh chân rời khỏi vòng tay của Lục Viễn Nghiêm rồi chạy vào nhà bếp.

Hứa Tây rửa tay xong thì bế cô bé ngồi lên đùi mình rồi đút bé ăn cơm. Thẩm Chân ăn rất vui vẻ, mẹ cô bé chưa bao giờ nấu những món ngon như vậy.

Nhất là thịt bò và hải sản, những thứ này từ bé tới lớn Thẩm Chân chưa từng được ăn vì nhà quá nghèo.

Thẩm Chân vừa nhai vừa hỏi: "Khi nào con được về nhà ạ."

Kỷ Thần đang ăn đối diện lập tức cao mày, lạnh lùng nói: "Sau này đây chính là nhà của em."

Thẩm Chân liền sợ hãi quay đầu ôm lấy Hứa Tây: "Anh ơi, anh kia nói như vậy là sao ạ."

Hứa Tây biết mình phải nói rõ cho cô bé hiểu mọi chuyện.

Anh đặt đôi đũa trong tay xuống, hai mắt nghiêm túc nhìn cô nói: "Chân Chân, từ bây giờ em sẽ ở đây, chúng tôi sẽ nuôi em."

Thẩm trân châu vẫn chưa hiểu chuyện gì hết: "Vậy cha mẹ em đâu, bọn họ có biết em ở đây không?"

"Cha mẹ em đã bán em cho chúng tôi, từ bây giờ chúng tôi sẽ chăm sóc em, em sẽ không thể gặp lại bọn họ nữa."

Nghe đến đây nước mắt cô bé dần dần dâng lên rồi chảy xuống, cô bé khóc thút thít hỏi: "Cha mẹ không cần Chân Chân rồi sao... hu... hu."