Sau Khi Sống Cùng Ngự Tỷ Pháp Y Ta Cong Rồi

Chương 55

Cô nhịn không được mở miệng hỏi: tỷ tỷ, cái chị gái tiếp tân kia sao cứ nhìn em a? Có phải vừa rồi chị nói với chị ấy cái gì không?”

Đều là người trưởng thành, Hạ Lam tự nhiên hiểu được ánh mắt không rõ ràng kia của chị gái tiếp tân.

Cô không có tiếp lời, chỉ là lập tức dẫn Tống Tư Âm, đi tới phòng được chỉ định.

“oa! Nơi này đẹp quá đi a!”

Nhìn thấy sự hoành tráng xa hoa gần ngay trước mắt, trong mắt Tống Tư Âm hiện lên ánh sao nhỏ, cả người không thể chờ đợi mà nhào vào trên ghế sô pha.

Thật êm ái, thật là co dãn.

Một cái ghế sô pha vậy mà đã dùng đầy ắp bọt biển, cô bỗng nhiên có chút mong chờ những đồ vật trong phòng.

Kết quả cuối cùng cũng không khiến Tống Tư Âm thất vọng.

Ngẩng đầu ngắm nhìn thưởng thức bầu trời đầy sao, bồn tắm lớn kèm theo chức năng đun nước nóng tự động, máy chiếu phủ cả bức tường.

Cuối cùng, lại còn có một căn phòng giải trí.

Bên trong có không ít những chủ đề giải trí để trải nghiệm.

“Oa! Tỷ tỷ! Căn phòng này đẹp quá đi! Rất cao cấp !”

Lời vừa ra khỏi miệng, Tống Tư Âm liền có chút hối hận rồi.

Căn phòng cao cấp như vậy, chắc là phải bỏ ra rất nhiều tiền đi?

Bản thân…… có phải lại làm cho Hạ Lam thêm phiền phức không ?

Nhưng mà, tâm tư của Hạ Lam lúc này căn bản là không đặt ở căn phòng tổng thống này.

Nhìn Tống Tư Âm vui vẻ như vậy, cô không chút dấu vết mà gật đầu, “được rồi, tối nay em ở đây nghỉ ngơi đi. Chị về cục cảnh sát trước, còn có rất nhiều việc phải xử lý, đợi em tối nay nghỉ ngơi tốt rồi, thì ngày mai đến cục cảnh sát trình báo.”

Nói xong, Hạ Lam liền muốn chậm rãi cất bước rời đi.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Tống Tư Âm như một con cá chép từ trên giường lăn xuống, bịch một cái chạm vào trên người Hạ Lam.

Hai tay gắt gao mà bắt lấy thắt lưng của Hạ Lam, trong thanh âm tràn ngập cầu xin.

“đừng mà! Em sợ hãi!”

“buông tay.”

Hạ Lam vẫn như trước mặt không chút thay đổi, mở miệng nói rõ từng chữ.

Lời nói lạnh lẽo tận xương kia, khiến cho Tống Tư Âm nhịn không được hơi sửng sốt, một cảm giác mất mát không hiểu bao phủ toàn thân.

Đúng a, hiện tại bản thân đã không còn liên quan với Hạ Lam nữa.

Nếu mà không có vụ án mạng này, nói không chừng các cô cả đời cũng sẽ không gặp lại.

Cố nén sự chua chát trong nội tâm, Tống Tư Âm gian nan mà buông lỏng tay ôm lấy Hạ Lam, khóe miệng giờ lên một nụ cười chua sót, hốc mắt hơi đỏ lên.

“xin......xin lỗi, vừa rồi là em thất thố.”

“có thể là vì hôm qua vừa mới thấy thi thể, có chút sợ hãi đi! Nhưng mà không sao, chị cứ việc đi làm việc của chị đi. Chị nguyện ý thuê phòng giúp em cũng đã là tốt lắm rồi.”

Tống Tư Âm vẻ mặt thành khẩn mà nói: “hôm nay cảm ơn chị, tỷ tỷ.”

Tống Tư Âm rõ ràng là một bộ dáng chịu sự ủy khuất lớn nhưng lại không chịu nói ra, khiến tâm của Hạ Lam hơi đau xót, đôi mắt hơi cụp cuống, cô ngăn lại sự xúc động trong nội tâm, xoay người liền rời khỏi phòng của khách sạn.

Phịch một tiếng kêu, Tống Tư Âm nhìn cửa lớn đóng chặt, trong lòng cô đơn.

Tống Tư Âm! Không được suy nghĩ lung tung!

Tỷ tỷ đối với mình rất tốt, không phải sao? Chị ấy không phải là luốn chiếu cố mình sao?

Bây giờ, việc duy nhất cô phải làm chính là đi ngủ.

Tống Tư Âm lúc này cũng không còn tâm tư chơi đùa lúc trước nữa, ngay cả quần áo cũng không kịp thay, cả người cuộn mình ở trên giường ngủ rồi.

..........

xung quanh một mảnh yên tĩnh, vươn tay không thấy năm ngón tay.

Tống Tư Âm giống như bước vào một mảnh hư không, mặc kệ cô hò hét như thế nào, ra sức chống cự như thế nào, đều không thể ở trong mảnh hư vô này, lưu lại một chút dấu vết.

Ngay từ đầu, dường như Tống Tư Âm không có vấn đề.

Nhưng theo thời gian trôi qua, sợ hãi cùng tuyệt vọng, từng chút cắn nuốt nội tâm của bản thân.

“có......có người không? Có người ở đây không?’

Tống Tư Âm chưa từ bỏ ý định kêu gọi, hai tay gắt gao mà ôm lấy chính mình, liên tục tiến về phía trước.

Dường như là vì đáp lại lời kêu gọi của Tống Tư Âm, tiếng bước chân đát đát đát không xa truyền tới.

Vừa nghe thấy động tĩnh của người, vẻ mặt của Tống Tư Âm liền kinh hỉ mà quay đầu lại.

“tỷ tỷ, là chị sao?’

“A!”

Chỉ thấy một khối nữ thi, tóc tai bù xù, tứ chi của cơ thể bị vặn vẹo thành hình dạng chữ “卐”, giữ cái miệng to màu đỏ tươi kia, liền bổ nhào xông về phía Tống Tư Âm.

“đừng! Đừng qua đây!”

“cứu mạng!”

Tống Tư Âm hò hét đến tê tâm liệt phế, vừa hét chói tai vừa chạy trốn.

Nhưng nữ thi kia lại như là nhìn thấu vậy, bất luận Tống Tư Âm chạy đến đâu, cô đều theo sát sau đó.

Thẳng đến khi cơ thể của Tống Tư Âm rốt cuộc ép không ra một tia khí lực, nữ thi kia liền cười rồi đem cô cắn nuốt.

..........

“Tống Tư Âm!”

“Tống Tư Âm! Tống Tư Âm! Em nghe thấy không?”

Một tiếng gọi trong trẻo ầm ĩ cắt qua hư vô, truyền tới trong tai của Tống Tư Âm, thân mình của cô bập bềnh ở giữa không trung khẽ run lên.

Thanh âm này......rất quen thuộc?

Là ai đang gọi mình?

“tỉnh tỉnh! Mau tỉnh lại! Em nếu mà không tỉnh lại, chị sẽ đem em đến bệnh viện.”

a......vì sao phải đi bệnh biện?

ở đây lạnh quá, mình đi bệnh viện, là chết rồi sao?

Tống Tư Âm cố gắng muốn mở to mắt, lại phát hiện tất cả đều là phí công.

Toàn bộ tứ chi của cô dường như đều bị rút cạn sức lực, mặc kệ cô giãy dụa như thế nào, đều không có nửa phần cảm giác.

Soạt một cái, một luồng ánh sáng xuất hiện ở không trung, Tống Tư Âm hơi ngảng đầu, nhìn thấy càng ngày càng sáng, chậm rãi vươn tay.

ấm......ấm áp quá.

Người là tới đón tôi sao?

Đúng thì, đem tôi đi được không?

ở đây tối quá......

“Tống Tư Âm!”

Cùng với tiếng gầm giận dữ, Tống Tư Âm mở choàng mắt, cả người run rẩy ngẩng đầu nhìn về hướng người trước mắt.

Người nói chính là Hạ Lam.

Trên mặt của cô tràn ngập sự hoảng sợ còn chưa tiêu tan, trong mắt tràn đầy lo lắng, đó là sự vội vã mà Tống Tư Âm chưa bao giờ kiến thức qua.

Vì sao?