“cút!”
Khắp người đều tràn ngập kháng cự, Hạ Lam theo bản năng mà kéo ra khoảng cách với Chu Đồng.
Có chút khinh thường mà bĩu môi, Chu Đồng theo đuổi không bỏ.
“thật vô tình. Chúng ta tốt xấu gì cũng hợp tác nhiều năm như vậy, cậu cũng nên đáp lại tớ một chút chứ? Có mới nới cũ cũng không mang nhanh như vậy đi!”
Dưới sự truy hỏi bám riết không tha của Chu Đồng, dường như Hạ Lam thấy phiền rồi, có chút bất lực mà xoa huyệt thái dương của mình.
“cậu nghĩ nhiều rồi, em ấy là nữ thẳng.”
“hơn nữa, người mà có khả năng cao nhất là nghi phạm trong miệng cậu vừa nói, là trước đây giúp cậu vẽ tranh chân dung, còn muốn dụ dỗ bạn nhỏ về cục cảnh sát.”
“chính là người mà ở nhà tớ trong khoảng thời gian cách ly này.”
Khá lắm! Thì ra bản thân ghen còn ghen sai người?
Hơn nữa, Tống Tư Âm kia vậy mà còn là họa sĩ vẽ chân dung giúp mình không công lần trước!
Chu Đồng có chút xấu hổ cười, ngượng ngùng mở miệng: “hiểu lầm, hiểu lầm, là tớ sai rồi.”
“em ấy chính là một nhân tài! Cậu nhất định phải nghĩ cách đem em ấy vào cục cảnh sát! Đến bây giờ cục chúng ta còn chưa tìm được họa sĩ vẽ chân dung thích hợp nữa!”
......
Trong cảnh cục, Tống Tư Âm ngồi trên ghế dài có chút co quắp bất an, lẳng lặng mà đợi Hạ Lam trở về tiến hành một vòng hỏi cuối cùng.
Nhưng mà, đợi trái đợi phải, cũng không có đợi được bóng dáng của Hạ Lam.
Không lâu sau, Trương cảnh quan cầm một lọ sữa ấm và một phần cơm hộp từ bên ngoài đến đây, để xuống trước mặt Tống Tư Âm.
“vị bạn học này, lúc nãy em không phải là nói cả ngày hôm nay cũng chưa ăn cơm sao?”
“buổi tối cục cảnh sát chỉ có cơm hộp, nếu không em tạm ăn qua một chút?”
Nhắc tới ăn gì đó, trong đầu Tống Tư Âm chính là hình ảnh khuôn mặt khủng bố của nữ thi, cô căn bản là không có muốn ăn bất kì cái gì.
Cô mỉm cười khéo léo cự tuyệt ý tốt của Trương cảnh quan. “không cần đâu, bây giờ em không có khẩu vị ăn bất cứ cái gì, thật sự là không muốn ăn, anh ăn của mình trước đi!”
Trương cảnh quan này vừa nhìn chính là một cái nam sinh thiếu kinh nghiệm.
Vừa nghe lời này, tức khắc trên mặt Trương cảnh quan toát ra một cái chữ 囧, tội nghiệp mà nhìn Tống Tư Âm.
“Tống tiểu thư, hay là em vẫn là cho anh cái mặt mũi, ít nhiều ăn một chút đi?”
“chỗ này là Hạ pháp y cố ý dặn dò với anh, nếu mà em không ăn chút nào, thật sự là anh không biết ăn nói với cô ấy như thế nào, làm ơn làm ơn, cho cái mặt mũi đi!”
Vẻ mặt Trương Cảnh quan thành khẩn mà nhìn Tống Tư Âm, không nừng khẩn cầu.
Nghe vậy, cả người Tống Tư Âm không khỏi hơi sửng sốt.
Đây là......Hạ Lam bảo người chuẩn bị cho mình?
Trong lòng xẹt qua một dòng nước ấm, Tống Tư Âm sờ sờ lọ sữa kia, ân, vẫn còn nóng.
Lại mở ra hộp cơm trên bàn.
Bên trong đại đa số là một chút thức ăn chay, duy nhất món ăn mặn chính là một con cá kho.
Có thể đủ lo bụng, cũng sẽ không quá nhiều dầu mỡ, món ăn mặn còn là món Tống Tư Âm thích.
Khóe miệng không tự giác gợi lên một nụ cười nhẹ, cả người Tống Tư Âm sung sướиɠ không hiểu.
Xem ra, dường như tỷ tỷ đã nguyện tha thứ cho cô rồi?
Cái này, Tống Tư Âm cười đến càng vui vẻ, liền ngay cả động tác ăn cũng không khỏi càng nhanh hơn mấy phần.
Đợi gần đến nửa đêm, Chu Đồng và Hạ Lam mới vội vã từ bên ngoài trở về, vẻ mặt tràn ngập mệt mỏi.
“tỷ tỷ, chị thế nào rồi? Có ổn không?”
Vừa thấy thân ảnh của Hạ Lam, Tống Tư Âm liền vội vã nghênh đón, trong mắt tràn ngập lo lắng.
“không sao, chỉ là dấu vết sinh hoạt ở trường học có chút nhiều, thu thập chứng cứ tương đối khó khăn.”
Dường như nghĩ tới gì đó, Hạ Lam bỗng nhiên trong lúc này nhìn về phía Tống Tư Âm, bỗng dưng mơ miệng hỏi: “bọn chị ở trên thi thể lấy ra được vân tay của người, em......có hay không chạm qua thi thể sau khi vụ án xảy ra ?”
Thoáng chốc, sắc mặt của Tống Tư Âm trở lên trắng bệch.
Cô đến nay còn nhớ rõ, cái loại xúc cảm lạnh lẽo khi chạm vào thi thể.
“em......em có sờ qua.”
“lúc ấy, lúc ấy tay của em còn không cẩn thận bị dính vào thi thể, son môi trên miệng, chị xem.”
Tống Tư Âm nhu thuận vươn tay ra, quả nhiên ở trên đầu ngón tay của cô Hạ Lam phát hiện một màu đỏ.
Nghe đến đây, Chu Đồng và Hạ Lam liếc mắt lẫn nhau một cái, đều nhìn ra sự bất đắc dĩ trong mắt đối phương.
Xong rồi, manh mối mất đi một nửa.
Phải biết rằng, lần này hung thủ gây án cực kỳ giảo hoạt, hiện trường tuy rằng hỗn loạn, nhưng cơ hồ là không có lưu lại dấu vết của bất kì ai.
Lưu lại duy nhất chính là nửa dấu giày ở ngoài cửa sổ lúc ấy, cùng với vân tay trên thi thể.
Hiện giừo xem ra, vân tay trên thi thể hẳn là khi Tống Tư Âm phát hiện ra thi thể thì lưu lại.
Dường như mơ hồ nhận thấy gì đó, Tống Tư Âm thật cẩn thận nhìn về phía hai người.
“làm sao vậy? Có phải là em làm chuyện gì đó gây thêm phiền toái cho mọi người không? Em không phải cố ý, thật sự xin lỗi.”
Nói xong, Tống Tư Âm thái độ thành khẩn, liền muốn làm một cái cúi đầu 90 độ, Chu Đồng tay mắt lanh lẹ, một phen đỡ Tống Tư Âm
“được rồi được rồi, không sao. Nhưng mà, lần sau nếu còn gặp loại chuyện như này, ngàn vạn lần đừng có tùy ý đυ.ng vào hiện trường vụ án, biết chưa?”
Còn có lần sau......
Mặt của Tống Tư Âm liền trắng, cô sẽ không xui xẻo như vậy đi?
“lát nữa thuận tiện đi phòng pháp y lấy vân tay, đến lúc đó thuận lợi cho việc so sánh vân tay của em.”
Lời này tuy rằng không có chỉ đích danh, nhưng Tống Tư Âm nghe rõ ràng hiểu được.
Chắc là hành vi của bản thân, làm cho Hạ Lam bọn họ thêm không ít phiền toái......
Trong thâm tâm áy này thúc giục, vẻ mặt Tống Tư Âm nghiêm túc nhìn về phía Chu Đồng, mở miệng nói: “Chu đội trưởng, em......em em tuy rằng không có tiếp xúc qua vụ án hình sự, nhưng mà có thể cung cấp cho mọi người chân dung phía sau của nghi phạm, nói không chừng đây là một cái manh mối.”
“xin......xin nhất định phải để cho em hỗ trợ, xin chị đấy!”
Theo lời nói của Tống Tư Âm rơi xuống, Chu Đồng và Hạ Lam liếc mắt lẫn nhau.
Hai người bọn họ mới vừa rồi còn ở trên đường thảo luận hay là tìm Tống Tư Âm giúp vẽ chân dung, ai nghĩ tới, vừa về, Tống Tư Âm vậy mà chủ động đưa ra yêu cầu này?”