Tống Tư Âm vừa muốn vui vẻ, thì nghe thấy đối phương tiếp tục nói.
“Em đã muốn nói công bằng, vậy chị liền thật sự cùng em nói công bằng?”
Trong lòng Tống Tư Âm lộp bộp một chút, vì sao lại cảm thấy đáy mắt của đối phương có một tia giảo hoạt giống như hồ ly vậy.
“Chị…nói đi.”
“Em dùng việc nấu ăn và làm việc nhà để đổi lấy quyền lợi ở nhà chị, chị đồng ý, cho nên đây là một sựước định, là thực hiện lời hứa chịu sự bảo hộ của pháp luật, chị cung cấp chỗ ở cho em, nhưng mà ngày hôm qua em làm một chút mì, sáng hôm nay một chút mì, làm đều rất đơn giản, chị có lý do để hoài nghi em thật sự không biết nấu ăn, chỉ là có thể nấu đồ ăn đã thạo mà thôi, hơn nữa, từ hôm qua đến giờ phút này, em dọn dẹp vệ sinh chưa?”
“Em…”
Hạ Lam tiếp tục hỏi: “em còn mượn đồ ngủ của chị để dùng, đương nhiên cái này thì chị không cùng em nói công bằng rồi, cứ cho là chị tặng em đi. Em cảm thấy ước định của chúng ta, em rốt cuộc là đã thực hiện lời hứa chưa? Bạn học Tống!”
Tống Tư Âm bị hỏi đến á khẩu không trả lời được.
Cô giống như, thật sự là chưa thực hiện lời hứa.
Cô biết nấu ăn, thực ra cũng không ngon cho lắm, là mấy thứ thức ăn thường ngày nhà ăn mà thôi, về phần dọn dẹp vệ sinh, khu nhà ở này đừng nói là so sánh với kí túc xá của cô, chính là cảm thấy ở đây còn sạch gấp mấy lần nhà của cô!
“Lúc em không thể thực hiện lời hứa, chị lấy cách thức khác như là lao động để bổ sung việc em vi phạm ước định, em cảm thấy không hợp lý sao?”
“A…”
Tống Tư Âm đã hoàn toàn không biết nên nói cái gì rồi.
Cô sao lại muốn cùng cái người này đàm phán, bây giờ là đang đem hòn đá đập vào chân của bản thân!
Hạ Lam đến gần cô, “bạn nhỏ, còn muốn cùng chị nói công bằng không?”
“Chị, chị rốt cuộc là pháp y hay là luật sư hả?”
Nghe thấy luật sự, ánh mắt của Hạ Lam thay đổi, không trả lời câu hỏi của cô, mà là hỏi ngược lại: “nhiệm vụ sắp xếp tài liệu này, em còn có thể làm được không?”
Tống Tư Âm bĩu miệng, là cô kêu nói công bằng, bây giờ thật sự người ta cùng cô nói công bằng rồi.
Không làm, thì là ở chùa, về sau khẳng định càng không thể ngẩng đầu lên được.
“Làm!”
“Rất tốt, vậy thì hành động đi!”
……
Suốt hai tiếng, Tống Tư Âm đều kinh hãi can đảm mà gửi biểu đồ, cầm ra mỗi bức ảnh, cô đều thật cẩn thận, dùng ánh sáng để liếc qua khỏi ánh mắt, bảo đảm không có ảnh người chết, mới giao qua.
Đợi cuối cùng một phần tài liệu truyền xong, cô vui mừng mà phát hiện, không có ảnh người chết?!
Nhưng chỗ này đều là báo cáo khám nghiệm tử thi, sao lại có thể không có ảnh?
Chẳng lẽ…
Cô quay đầu nhìn về Hạ Lam đang viết báo cáo, là chị ấy đem ảnh lấy ra hết rồi sao?
Không thể, không thể.
Bận như vậy rồi, hẳn là sẽ không làm nhiều việc như vậy một lúc đi?
Hạ Lam nâng mắt lên, vừa lúc va vào tầm mắt của cô.
“Sao vậy?”
“Không có gì, em đều truyền xong rồi, tiếp theo thì sao?”
Hạ Lam dùng tay chống cằm, thú vị mà nhìn cô, “không muốn nghỉ sao?còn làm đến nghiện rồi?”
Có thể nghỉ ngơi?!
Tống Tư Âm mắt sáng ngời, xoay người liền đi ra ngoài.
Đến phòng khách, cô trực tiếp hướng sô pha nằmxuống mà than thở.
Công việc thật mệt.
Coi như trước tiên thử nghiệm công việc xong rồi.
Kiểu nữ nhân cường đại như Hạ Lam thật sự mà thành chị dâu của cô, đời này của anh trai liền xong đời rồi, khẳng định bị xơi tái đến chết!
Đến lúc đó Hạ Lam một câu “Tống Tư Trác!”
Anh trai khẳng định là lập tức ngoan ngoãn đứng nghiêm, tiếp nhận lời dạy bảo của nữ vương.
Tưởng tượng cái hình ảnh đó, cô phì một tiếng cười.
Hạ Lam đi ra thư phòng, thì nhìn thấy người nào đónằm ở sô pha nhắm mắt lại cười ngây ngô.
Thật đúng là…giống chú chó nhỏ.
Chuyện làm sai, thì lộ ra biểu cảm ủy khuất, một khi vui vẻ thì dồi dào trở lại.
Buổi tối.
Vì để chứng mình bản thân biết nấu ăn, Tống Tư Âmđặc biệt từ trong tủ lạnh lấy ra mấy thứ đồ ăn, chuẩn bị sắn sàng có bốn món ăn và một món canh, cho Hạ Lam biết mặt.
Kết quả lúc bắt đầu thật sự làm, mới phát hiện, cô từ nhỏ nhìn ba mẹ và anh trai nấu ăn, mắt thì học được rồi, tay thì chưa học được!
Nguyên liệu chuẩn bị xong rồi, gia vị chưa chuẩn bị!
“Chảo dầu còn đun nữa thì, chuông báo động khói sẽ kêu mất!”
Hạ Lam đứng ở phía sau cô, thanh âm nhỏ nhắc nhở.
“A!”
Tống Tư Âm sợ tới mức quay người lại, “chị đừng có đột nhiên xuất hiện dọa người, em đang tìm gừng, gừng…”
Hạ Lam đưa tay tắt bếp từ, sau đó đưa tay mở ra ngăn tủ phía trên, từ bên trong lấy ra gừng, đưa tới trước mặt cô.
Cô bất đắc dĩ mà thở dài, “em lúc nào mới chịu thừa nhận em không biết nấu ăn?”
“Em biết, em thật sự biết!”
Đoạt lấy gừng, đem người đẩy ra khỏi phòng bếp, “Hạ đại pháp y, em Tống Tư Âm đời này khinh thường nhất là nói dối, em hôm nay nhất định làm ra cho chị bốn món ăn một món canh, chị đi xem TV đợi em!”
Đem người kéo đến trước sô pha, ấn ngồi xuống, sau đó đem điều khiển nhét vào trong tay cô ấy.
“Hôm nay, kính mời ngài!”
Nói xong, cô xoay người trở lại phòng bếp, trực tiếp đóng cửa lại.
Hạ Lam nhìn thấu qua của kính thấy thân ảnh ở phòng bếp đi tới đi lui, chỉ cảm thấy đầu bắt đầu đau rồi, sớm biết tích cực như vậy, thì không lấy thủ đoạn luật sư kia nhiễu cô ấy .
Sờ sờ vòng trang sức ở cổ tay, cô nhẹ giọng nói: “em có phải hay không cũng cảm thấy chị đang ức hϊếp bạn nhỏ?”
Một bữa ăn, làm đến 3 tiếng.
Lúc Tống Tư Âm đem bốn món một canh bưng đến bàn ăn, nhìn thoáng qua đồng hồ, ơ……buổi tối 9 giờ 45.
“Thực xin lỗi, hôm nay em làm có chút chậm…là sơxuất, em đối với phòng bếp của chị không quen, ngày mai em…” “nhà chị hẳn là không có lửa, sao em lại làm bản thân giống mèo hoa nhỏ vậy?”
Đưa tay lau bụi ở đầu mũi của cô, Hạ Lam ngồi xuống, “ăn cơm đi.”
Không có oán hận, không có trêu chọc.
Tống Tư Âm ngây ngẩn cả người.
Cô còn tưởng Hạ Lam sẽ châm biếm cô, vậy mà cái gì cũng không nói.
Người gì mà thật kỳ quái.
Giờ khắc này, cô đột nhiên đối với Hạ Lam tràn ngập hiếu kỳ.
Đại mỹ nữ, lời nói ác độc, cuồng công việc, pháp y.
Tùy tiện lấy ra một cái đều là đáng để thảo luận, bốn thuộc tính này lại là ở cùng trên một người.