Khắc Bia Mộ Tên Tôi

Chương 6

Tiếng trống trường vang lên, trong lớp 11a13 Phạm Tuấn Kiệt thong thả đi tới dãy thứ ba ngồi bàn cuối cùng. Ném phỗng cái balô sang bàn bên cạnh, anh nặng nề lủng lẳng ngồi phịch xuống ghế. Liếc mắt nhìn ra, Phạm Tuấn Kiệt nhả giọng thản nhiên.

“Uây, Nhất Bạch.”

Lục Nhất Bạch ngồi bàn ba dãy hai, vừa nghe tiếng Phạm Tuấn Kiệt gọi, anh liền quay đầu lại ngay.

“Sao thế?”

Phạm Tuấn Kiệt vắt chéo tay gối sau gáy, ngẩng cằm lên trần nhà mà nói với Lục Nhất Bạch.

“Lão già béo bảo mày đi gọi các lớp trưởng khối mười một cùbg đi xuống phòng tổng phụ trách kìa.”

Lục Nhất Bạch gật đầu bấm lại bút bi.

“Thầy hiệu trưởng gọi xuống để làm gì thế?”

Phạm Tuấn Kiệt nhún vai hờ hững đáp lời Lục Nhất Bạch.

“Ai biết được, thông báo dán ngoài bảng tin ấy. Ra mà đọc.”

Lục Nhất Bạch mỉm cười thân thiện, anh đứng dậy vẫy tay chuẩn bị đi.

“Thế tao ra ngoài xem đã.”

Phạm Tuấn Kiệt gật đầu, anh oải người ngáp dài một cái rồi nằn trườn ra bàn nhắm mắt đi ngủ. Đúng lúc ấy tiếng dày cao gót gõ xuống sàn cồm cộp, thầy giáo bước vào trên tay còn ôm một chồng sách dày.

Cả lớp ngay lập tức ổn định rồi đứng hết lên, chỉ riêng Phạm Tuấn Kiệt vẫn còn nằm trên mặt bàn. Thầy giáo nhìn thấy nhưng lại mặc kệ, cứ thế đi về phía bàn giáo viên.

“Các em ngồi xuống đi.”

Ngưng lại vài giây, thầy giáo chìa tay ra hướng cửa ra hiệu mời người bên ngoài đi vào. Đi đầu là một thầy giáo trung niên trẻ nhuộm tóc bạc, theo sau là Vũ Phi Diệp tuy dáng có lùn lùn nhỏ nhỏ nhưng rất xinh đẹp. Cả lớp ồ lên một tiếng rồi lại bị thầy giáo đập bàn đe nạt. Sau khi lớp đã trật tự thấy giáo mới nói.

“Các em, thầy xin giới thiệu đây là thầy Kiều Duy Nam. Thầy sẽ là chủ nhiệm mới của lớp a13 các em.”

Tiếp theo thầy chĩa tay chỉ Vũ Phi Diệp đang đứng bên cạnh thầy Kiều Duy Nam.

“Bạn gái này là học sinh mới vào trường ta. Sau này các em phải giúp đỡ bạn nhiều vào nha.”

Căn phòng tràn ngập tiếng vỗ tay, thầy giáo vui vẻ bỏ lại chồng sách cứ thế vừa chập chững bước ra cửa vừa nói.

“Thầy trò làm quen nhau dần đi, thầy có chuyện cần xử lý rồi. Các em học đi.”

Tiếng còn nhưng người đã chạy đâu mất tiu. Cả lớp ủ dột chẳng ai có chút tinh thần gì cả, thấy vậy Kiều Duy Nam tiến lên cạnh bàn giáo viên nhẹ giọng nói với Vũ Phi Diệp.

“Em tìm chỗ ngồi đi.”

“Dạ vâng.”

Vũ Phi Diệp liếc mắt nhìn một phát hết cả lớp, cô nhanh chân tia được ngay chỗ trống ở bàn ba dãy hai. Thế là cô bước tới bỏ cặp xuống rồi ngồi luôn. Sau khi đã đặt mông an phận, cô mới nhận ra con mắt kinh ngạc của mọi người đang chằm chằm nhìn cô. Họ bắt đầu quay ra thì thầm to nhỏ với nhau.

“Cô ta ngồi cạnh lớp trưởng Lục kìa.”

“Trời ơi, cô ta dám ngồi chỗ đó.”

“Chắc chắn cô ta sẽ bị lớp trưởng Lục ném cặp ra ngoài hành lang y cái vụ Cố Vy Anh cố tình ngồi vào chỗ đó.”

“...”

Thấy lớp ồn ào, Kiều Duy Nam gõ mạnh thước kẻ xuống mặt bàn. Rồi thầy vui vẻ giới thiệu lại.

“Cả lớp, thầy giới thiệu lại thầy là Kiều Duy Nam. Đây là lớp đầu tiên mà thầy chủ nhiệm, mong rằng các em học hành chăm chỉ sớm ngày thực hiện được ước mơ.”

Thầy Kiều Duy Nam vừa dứt lời thì cửa lớp bật mở, Lục Nhất Bạch lạnh lùng đứng nghiêm.

“Thưa thầy em vào lớp.”

Kiều Duy Nam gật đầu tươi cười vẫy tay liên tục.

“Vào đi, vào đi.”

Lục Nhất Bạch đi được nửa đường thì đứng sững lại, Vũ Phi Diệp nhìn sang chiếc ghế bên cạnh rồi lại nhìn lên anh. Cô vô tư chỉ vào chiếc ghế.

“Chỗ của cậu ở đây à? Thế thì ngồi xuống đi. Tôi là học sinh mới vô.”

Lục Nhất Bạch nhíu mày khó chịu, anh gằn giọng đanh thép.

“Đây là chỗ của tôi, cô sang bàn khác mà ngồi.”

Vũ Phi Diệp chẳng phải dạng vừa, cô giở trang sách rồi bình thản nhún vai một cái.

“Đi ăn cỗ về mất chỗ, huống hồ tôi ngồi cạnh cậu chứ có ngồi chỗ của cậu đâu.”

Trong khi cả lớp nín phăng, thầy giáo đứng hình chờ xem phản ứng của Lục Nhất Bạch thì Phạm Tuấn Kiệt ngồi bàn cuối lại vô tư vươn vai ngáp ngủ.

“Gì mà ồn ào thế.”

Nhìn Lục Nhất Bạch đang đứng như trời trồng, Phạm Tuấn Kiệt nhận ra Vũ Phi Diệp đang ngồi cạnh đó. Anh có hơi ngừng lại một chút, gõ nhẹ tay xuống mặt bàn ra hiệu.

“Cộp cộp cộp!”

Lục Nhất Bạch dịu mặt, anh phồng ngực thở nhẹ một hơi.

“Cậu tìm chỗ khác ngồi đi.”

Vũ Phi Diệp đứng dậy, ôn nhu hiền dịu nở một nụ cười rất tươi với Lục Nhất Bạch.

“Tiếc quá, mình chọn chỗ này rồi.”

Cô hất tay chỉ hờ sau lưng, giọng nhẹ nhàng.

“Mình chưa quen trường lớp nên có gì bạn thông cảm giúp đỡ mình với nhé.”

Phạm Tuấn Kiệt ngồi nghe chỉ hơi mím môi, tay khoanh trước ngực mắt nhìn chằm chằm Vũ Phi Diệp. Phía Lục Nhất Bạch bỗng nhiên trầm mặt lảng đi, anh ngồi xuống ghế bình thản mà nói.

“Ngồi đây cũng được.”

Cả lớp ồ lên một tiếng, họ bất ngờ đến ngã ngửa ra trước phản ứng nhạt nhòa của Lục Nhất Bạch. Thầy giáo gõ bàn ổn định lớp rồi bắt đầu dạy. Vũ Phi Diệp thở phào quay đầu lấy sách lấy vở ra học.

。。。