Thẩm Phỉ hít sâu một hơi.
Những ai thân quen với Tần gia nhà họ đều biết rất rõ.
Năm đó khi còn trẻ, bố của Tần Tu Nhiên là Tần Giang Hà cùng một cô gái xuất thân gia đình bình thường là Tưởng Như yêu đương, nhưng về sau cô ta bị Tần gia dùng tiền đuổi đi mà biến mất vài năm. Ngay lúc Tần gia gặp rủi ro cần vốn đầu tư, Tần Giang Hà cùng với Hạ gia kết thông gia, cưới mẹ của Tần Tu Nhiên là Hạ Di. Vốn dĩ cũng bình an qua ngày, không ngờ lúc Tần Tu Nhiên mười tuổi, Tưởng Như lại quay về!
Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, Tần Giang Hà lại vụиɠ ŧяộʍ với Tưởng Như bên ngoài, sinh ra một người con riêng tên là Tần Bác Văn.
Lúc Tần Tu Nhiên mười lăm tuổi, bác cả trong nhà bị tai nạn xe, người trong nhà đều không qua khỏi, điều này cũng có nghĩa là Tần Kiến Thanh cũng chỉ còn lại một đứa con trai là Tần Giang Hà.
Tần Giang Hà kiên quyết bắt đầu thực hiện ý đồ. Sau khi lo xong xuôi tang lễ cho anh trai, sẽ đưa Tưởng Như cùng Tần Bác Văn về nhà.
Lúc đó náo loạn Tần gia long trời lở đất. Cuối cùng, Tưởng Như cùng Tần Bác Văn vẫn bước vào cửa. Tần Giang Hà đưa Tần Tu Nhiên qua Mỹ, ly hôn với Hạ Di. Nhưng có một điều kiện, Hạ Di nhận lại số cổ phần công ty tương ứng với số tiền năm đó nhà mẹ đẻ bà đã cho Tần gia.
Ai cũng nhìn ra được rằng Tần Giang Hà vội vã đưa Tần Tu Nhiên ra nước ngoài là vì muốn trải đường cho Tần Bác Văn. Ông ta sợ rằng nếu bố mình dành quá nhiều tình cảm cho cháu trai lớn, rồi đem tài sản cho Tần Tu Nhiên thừa kế hết thì Tần Bác Văn một xu cũng không kiếm được.
Mà Tần Tu Nhiên cũng rất phối hợp với Tần Giang Hà. Mười lăm năm sống tại Mỹ, anh tự mình phấn đấu, tự mở công ty, phát triển vô cùng tốt.
Một thời gian trước, khi Tần Kiến Thanh phẫu thuật ung thư não thất bại, thời gian còn lại không quá một năm, Tần Giang Hà đã bắt đầu vào việc kế thừa gia sản. Lúc này, Tần Kiến Thanh đột nhiên gọi Tần Tu Nhiên về, chỉ thiếu nước khắc mấy chữ “người thừa kế Tần thị” lên mặt anh nữa thôi.
Đối với Tần Giang Hà mà nói thì chuyện này còn đả kích hơn là năm xưa cứ vậy mà tước đoạt quyền thừa kế của ông ta.
Dù sao thì sau mười lăm năm ủ mưu mộng đẹp, vì Tần thị mà bỏ ra nhiều như vậy, đến cuối cùng nhận ra bao cố gắng cũng chỉ để trải đường cho người khác, ai chịu được chứ.
“Cho nên, cái “cơ hội” mà cậu nói là đang đợi chuyện này?”
Thẩm Phỉ đột nhiên thấy như mình đang nắm giữ thiên cơ bất khả lộ: “Cậu ở Mỹ nhiều năm vậy rồi không trở lại không phải vì không muốn tranh đấu, mà là muốn để dành nhát dao chí mạng đến cuối cùng, cho bố cậu cùng Tần Bác Văn sụp đổ hoàn toàn?”
“Không vậy thì sao?” Tần Tu Nhiên cười nhạt, “Cậu nghĩ tôi lương thiện đến mức hai tay dâng cả gia nghiệp cho họ sao?”
“Thật đáng sợ,” Thẩm Phỉ hiểu ra toàn bộ, nhịn không được mà thì thầm, “Thật là đáng sợ. Cậu thật giống hình mẫu tổng tài trong lòng mấy em gái rồi đó, đem đối thủ đùa giỡn trong lòng bàn tay.”
Nghe vậy, Tần Tu Nhiên yên lặng khẽ nhếch môi: “Tôi sẽ xem như cậu đang khen tôi.”