Nghĩ tới mấy khoản nợ của mình, Cố Lam đột nhiên cảm thấy mình cũng nên có trách nhiệm đi trừng trị tên tra nam này.
Ngay lập tức đổi sang giọng điệu chuyên nghiệp, Cố Lam nói: “Gửi mình yêu cầu đi.”
Giản Ngôn nhẹ nhàng “Ah” lên một tiếng như đã dự đoán từ trước: “Xem WeChat nha.”
Nói xong thì liền cúp điện thoại.
Không lâu sau đó, tin nhắn mới báo chuông như nấm mọc sau mưa.
Giản Ngôn: “Đây là đối tượng khách hàng lần này của cậu.”
Trong hình là một mỹ nữ mặc áo tắm hai mảnh, dáng người nóng bỏng đang đeo kính râm, đứng trên bờ cát dài.
Giản Ngôn: “Đây là Tiểu Ngọc, em họ của mình, đang sống tại thành phố S. Bạn trai cũ của nó là người Nam Thành, tên là Vương Hán Nam, nhà mở quán lẩu.
Tiếp đó, màn hình hiện lên hình một người đàn ông béo mập đang bê nồi lẩu cười rất tươi.
Giản Ngôn: “Trước đây hắn theo đuổi em mình ba năm, em mình thấy hắn cũng chân thành nên đồng ý quen hắn, hiện tại cũng bắt đầu bàn chuyện cưới xin rồi. Kết quả là hôm nay nó đến Nam Thành gặp mình, ai ngờ gặp bạn trai đang cùng cô gái khác làm đám cưới. Cô gái kia so với Tiểu Ngọc thì có điều kiện hơn, nghe nói gia đình bán sữa bò, có cả trang trại lớn ở New Zealand.”
Đọc xong Cố Lam chat: “Sữa bò với lẩu cũng xứng đôi mà?”
Giản Ngôn: “Muốn chết hả?”
Cố Lam: “Giản tổng, xin mời tiếp tục.”
Giản Ngôn: “Thật lòng mà nói thì cô gái kia so với Tiểu Ngọc thì tốt hơn đấy. Tiểu Ngọc tính cách hướng nội, cũng không có nhiều đàn ông theo đuổi bao giờ. Vương Hán Nam có lẽ cũng là nhìn trúng điểm này. Bây giờ còn gửi WeChat cho Tiểu Ngọc nói là muốn để nó ở bên ngoài như làm thϊếp, hắn nói vì ngoài hắn ra thì Tiểu Ngọc không thể tìm được tên nào tốt hơn. Cho nên khi cậu đến, cậu phải đạp hắn xuống dưới chân, biết chưa?”
Điều này cô hiểu. “Biết rồi, có tài trợ gì không?”
Giản Ngôn: “Có. Mình từ thành phố S bay về sớm hơn cậu hai tiếng. Xuống máy bay là đã chuẩn bị đồ cho cậu xong rồi. Mọi thứ đều có sẵn trong vali. Vali cậu đến nhận tại cửa số 6 ở sân bay.
Sau đó, Giản Ngôn gửi đến tấm hình một chiếc vali màu đen bóng.
Giản Ngôn: “Là cái vali này nha.”
Cố Lam: “Mình biết rồi!”
Giản Ngôn: “Cậu phải thu xếp xong và tới khách sạn Cửu Châu trước sáu giờ, nếu không đúng giờ thì đừng mơ có đồng nào nhé.”
Nhìn sự báo trước đáng sợ này, Cố Lam hít vào một hơi.
Cô cũng khẩn trương nói: “Yên tâm, mình nhất định đúng giờ.”
Gửi tin nhắn xong, xe buýt đưa đón cũng chậm lại, lúc này Cố Lam mới nhận ra một vấn đề: “Giản tổng, sao vali hành lí của cậu lại ở cửa ra vào sân bay?”
Giản Ngôn: “Cậu biết từ sân bay tới khách sạn Cửu Châu mất bao lâu không?”
Cố Lam: “?”
Giản Ngôn: “Đi vội quá nên mình quên.”
Đọc tin nhắn xong, Cố Lam cảm thấy có gì đó không đúng, liền tìm kiếm khách sạn Cửu Châu.
Bản đồ nhanh chóng hiện ra, Cố Lam nhìn thời gian ngắn nhất dự kiến là “2 tiếng 30 phút”, tim bắt đầu đập nhanh.
Giản Ngôn: “Bây giờ là 4 giờ 15 phút chiều, tới trước 6 giờ nhé, mình chờ cậu.”
Cái này làm sao mà đi kịp chứ!