Trọng Sinh Yêu Nữ Nhân Vạn Nhân Mê

Chương 7

Cảnh tượng lúc này vô cùng buồn cười.

Gương mặt của Sư La Y bị nhét viên đan dược đến mức phồng lên, trong lòng nàng vừa tức vừa muốn mắng người. Dù muốn đầu độc thì có thể nào dùng một viên đan dược cỡ bình thường được không?

Trong cái miệng thơm mùi đàn hương của thiếu nữ, ngoại trừ một viên đan dược to đến đáng sợ kia thì còn cắn thêm ngón tay thon dài của Biện Linh Ngọc.

Đôi tay kia đúng thật là thon dài đẹp mắt.

Đã như vậy rồi, nàng cũng chỉ có thể cắn khớp đầu tiên của ngón tay hắn.

Nàng vốn định phun viên thuốc độc ra rồi giận dữ mắng một phen, quả nhiên hắn cũng xấu xa như muội muội của hắn vậy, cũng mong sao cho nàng chết đi.

Nhưng dưới ánh trăng nàng bị bóp phồng má lên, trong đôi mắt đang mở to kia, nàng trông thấy một gương mặt còn giống người sắp chết hơn cả mình.

Sắc mặt Biện Linh Ngọc trắng bệch, trong mắt mang theo vẻ tĩnh mịch vô tận.

Gió lạnh đến phát run thổi bay góc áo của hắn. Nàng trông thấy một đôi mắt đau thương bất lực, đã hai kiếp rồi nhưng Sư La Y chưa từng thấy ánh mắt như vậy bao giờ.

Cũng không biết vì sao mà trong tức khắc ấy, nàng lại bị cảm hóa bởi ánh mắt tuyệt vọng và đau thương này, chẳng những không thể lên tiếng trách mắng ngay, chỉ sững sờ nhìn đôi mắt kia, thậm chí còn quên luôn cả việc phun viên thuốc ra.

Viên đan dược tan trong miệng, nàng nuốt xuống một cái “ừng ực”.

“...”

Tiêu rồi, nàng lập tức đẩy ngón tay của Biện Linh Ngọc ra rồi nhào người đến mép giường nôn khan.

Nuốt xuống nhanh quá nên lúc nãy cũng chẳng nếm được là độc gì, còn nhổ ra được không vậy? Còn cứu vớt được chút nào hay không? Bây giờ đi tìm Hàm Thục trưởng lão thì có còn kịp không?

Sư La Y hối hận muốn chết, gần như móc cả cổ họng. Sao nàng lại nuốt xuống viên thuốc độc lớn đến như thế cơ chứ! Chẳng lẽ ông trời là cha ruột của Biện Linh Ngọc ư? Cho nàng sống lại lần nữa là để cho Biện Linh Ngọc được tự tay rửa nhục chăng?

*

Biện Linh Ngọc cũng không ngờ Sư La Y lại đột nhiên mở to mắt như thế.

Hắn càng không ngờ nàng tỉnh lại, mà còn trời xui đất khiến thế nào lại nuốt đan dược xuống.

Hắn mắt thấy đôi mắt hơi ẩm ướt của Sư La Y tràn ngập sự ngạc nhiên, sợ hãi, tuyệt vọng, cuối cùng sắc mặt Sư La Y xanh mét, nàng ngồi phắt dậy, nhào đến mép giường định nhổ đan dược ra.

Biện Linh Ngọc im lặng quan sát một lúc, ánh mắt dần dần trở nên lạnh lẽo.

Sau khi hắn bình tĩnh lại, chỉ một cái liếc mắt cũng có thể thấy được Sư La Y dồi dào sinh khí, không dính dáng chút nào với từ “chết” cả. Nàng cho rằng mình đã cho nàng ăn cái gì chứ, thuốc độc à?

"Đừng thử nữa." Biện Linh Ngọc thấy nàng thúc cho nôn đến khó chịu, nhíu mày phân trần: "Vô ích thôi."

Thật ra Sư La Y có làm động tác thúc nôn ngay trước hắn thì cũng không chọc giận được hắn. Biện Linh Ngọc lên núi ba năm, rất ít khi cơ hội ở chung với Sư La Y.

Mỗi lần gặp mặt, nàng đều sẽ dùng một loại ánh mắt chán ghét lẫn cảnh giác để nhìn hắn, thỉnh thoảng còn nói thêm mấy lời độc địa nữa.

Biện Linh Ngọc biết tính mình không được vui vẻ, hắn cũng đã quen với sự chán ghét đó của Sư La Y rồi. Dù nàng có cho rằng hắn đút nàng thuốc độc thì cũng không thể nào làm trái tim đã đóng băng của hắn đau đớn được nữa.

Nếu không có chuyện ba tháng trước, có lẽ cả một đời này hắn với nàng cũng sẽ chẳng có bất kỳ tiếp xúc nào.

Vừa nghĩ đến chuyện ba tháng trước, thiếu nữ như thể có thần giao cách cảm, nàng vừa ho vừa nói: "Biện Linh Ngọc, đưa thuốc giải cho ta trước đi. Ta biết ba tháng trước là ta có lỗi với ngươi, ta cũng rất hối hận vì chuyện này rồi… Khụ khụ khụ..."

"Ta còn... Khụ khụ… Hối hận hơn cả ngươi… Ngươi muốn bồi thường thế nào, hoặc là muốn trừng phạt ta như thế nào, ngươi cứ việc nói với ta." Nàng ho đến mức gương mặt đỏ bừng nhưng vẫn chẳng thể nào ho ra viên thuốc trước đó.

Mặt Biện Linh Ngọc biến sắc đến mức khó coi, lặp lại từng chữ một: "Ngươi nói ngươi hối hận?"

"Đúng đúng đúng." Sư La Y tuyệt vọng mở miệng nói, bây giờ nàng chẳng hề tin tưởng ai cả nên cũng không dám nói ra chuyện tâm ma, nàng chỉ đành phải giải thích một cách mơ hồ: "Chuyện đều có nguyên nhân cả, là lỗi của ta, ngươi nghĩ kỹ xem muốn ta bồi thường như thế nào, ta sẽ dốc hết sức làm cho được."

Sau một hồi lâu, Sư La Y cũng vẫn không thấy hắn có hành động gì, trong lúc cấp bách nàng ngẩng đầu lên thì thấy Biện Linh Ngọc đang thờ ơ nhìn mình.

Sư La Y cũng không biết làm thế nào cho phải. Nàng không muốn chết, nếu mình chết, hai tháng sau Hàm Thục trưởng lão phải làm sao đây? Phụ thân phải làm sao đây?

Nàng nghe người ta nói khi kẻ thù còn đau khổ và đáng thương hơn cả bản thân mình thì có lẽ sẽ buông được thù hận.

Sư La Y cố nén sự xấu hổ của mình xuống, nói thêm vào: "Chuyện kia... Ta, lúc ấy ta cũng rất đau khổ, đối xử với ngươi như vậy, ngoài đau khổ ra thì ta chẳng có một chút cảm giác nào cả..."

“...”

Sư La Y nhìn thấy một đôi hoàn toàn lạnh lẽo.

Quai hàm của nàng lại bị người kia dùng tay siết chặt thêm lần nữa, khoảng cách giữa hai người cũng được kéo gần lại, gần đến mức Sư La Y có thể cảm nhận được hơi thở gấp gáp vì cơn tức giận của hắn.

Lúc trước, Sư La Y chỉ láng máng cảm thấy Biện Linh Ngọc ốm yếu, nhưng lúc này ngay dưới ánh trăng, thiếu niên như sát thần, hắn cười lạnh lùng nói: "Ngươi muốn thuốc giải sao? Chẳng có thuốc nào chữa được cả, chờ chết đi."

Sư La Y cũng không biết tại sao tự nhiên hắn tức giận, gương mặt của nàng bị bóp đến đau nhức, bỗng nhiên Biện Linh Ngọc lại buông tay ra rồi quay người đi ra khỏi cửa.

Sư La Y ôm mặt, nhíu mày. Sát khí và sự phẫn nộ rét lạnh từ việc ma tu dâng lên trong đầu nàng, nàng vô thức đưa tay hội tụ tiên pháp, muốn ép Biện Linh Ngọc đưa ra thuốc giải.

Nhưng nhìn bóng lưng đón gió tuyết của thiếu niên, lại nghĩ tới ánh mắt mình trông thấy trong một khoảnh khắc mở mắt kia, bàn tay nâng lên của Sư La Y cuối cùng cũng buông xuống, thuật pháp màu vàng chói rọi trong lòng bàn tay cũng tiêu tán.

Nàng thở dài, cảm thấy hơi bất lực vì không thích hợp.

Chuyện này chẳng hợp lý, cho dù có như thế nào, nàng không thể và cũng không muốn xuống tay với Biện Linh Ngọc.

Mà thôi, hắn cũng phải chịu nhục nhã nên mới như thế. Nếu bản thân mình gặp phải chuyện như vậy, e là cũng chẳng nhân từ được như hắn. Điều duy nhất nàng có thể làm là tự an ủi mình, thuốc độc của một phàm nhân như hắn chắc là không đến mức hạ độc chết tu sĩ ngay lập tức đâu nhỉ?

Nàng cam chịu số phận đứng lên khỏi giường, không dám đợi đến khi Hồi Hương trở về. Hơn nửa đêm rồi nàng mang một gương mặt trắng bệch chạy đến phòng ngủ của Hàm Thục trưởng lão.

Dáng người của nàng uyển chuyển, thoáng cái đã biến mất dưới ánh trăng, như con bướm nhanh nhẹn ẩn nấp trong những áng mây.

*

Đầu tiên là Đinh Bạch trông thấy Biện Linh Ngọc bước ra ngoài với gương mặt lạnh lùng, ngay sau đó trên không trung có một mảnh lụa mỏng bay qua.

Hắn ta dụi mắt, cho rằng mình nhìn lầm nhưng mảnh lụa mỏng ấy thoáng qua rồi biến mất nhanh chóng hệt như mây khói.

Đó là gì thế?

Biện Linh Ngọc nói: "Đi thôi."

"Công tử, người có thấy..."

"Không thấy."

Được thôi nhưng thậm chí hắn ta vẫn còn chưa hỏi trông thấy cái gì mà.

Lúc đến, Biện Linh Ngọc yêu cầu hắn ta đẩy hắn lại đây, lúc này hắn lại không muốn ai chạm vào, tự mình xuống núi.

Hai người đi dọc theo đường về, Đinh Bạch lạnh đến mức nước mắt nước mũi giàn giụa, hắn ta gần như mất hết ngũ giác nhưng trên không trung lại thoang thoảng mùi hương lúc mặt trời lặn.

Đinh Bạch khịt khịt cái mũi.

"Công tử, người có ngửi thấy mùi gì không?"

Biện Linh Ngọc chỉ im lặng trong chốc lát rồi bảo: "Chắc là thuốc độc."

Đinh Bạch ngậm miệng lại, biết ngay nói chuyện với hắn là sai lầm. Mùi thơm như vậy, sao lại là thuốc độc được chứ! Hắn ta nghe ra được sự tức giận trong giọng nói của Biện Linh Ngọc nên không dám hỏi nữa. Cũng may, mũi cũng bị lạnh đến mức chẳng còn cảm giác, cuối cùng Đinh Bạch cũng chẳng ngửi được gì nữa.

Lúc hai người trở lại sân của đệ tử ngoại môn thì trời cũng sắp bình minh rồi.

Mượn ánh sáng lờ mờ, Đinh Bạch kinh hãi khi thấy ở ngực của người lạnh lùng như ngọc kia thấm dẫm một màu đỏ.

"Người… Người…"

Biện Linh Ngọc túm chặt lớp áo kia, nhíu mày che khuất vết thương, nặng nề nói: "Im lặng."

Mặt trăng đã biến mất dưới màn trời trắng xám từ lâu, Biện Linh Ngọc siết chặt tay ghế, chịu đựng sự đau đớn thấu tim kia.

*

Hàm Thục thu linh lực kiểm tra cơ thể của Sư La Y lại, như đang suy tư điều gì đó.

"Con bị sao vậy?"

Hàm Thục nói: "Không thấy có gì khác thường cả, con vốn là tiên thể, độc đan bình thường cũng không có tác dụng gì với con đâu. Con nói có người cho con ăn viên thuốc độc hả? Người đó là ai thế?"

Sư La Y rủ mắt: "Hừm... Nếu không bị gì thì cũng không cần truy cứu là ai nữa đâu, hắn không cố ý. Nửa đêm con đến đây quấy rầy Hàm Thục trưởng lão rồi, con đi ngay bây giờ đây ạ."

Hàm Thục thấy nàng không muốn tố cáo nên cũng không truy hỏi nữa. Bà ấy chỉ lạnh lùng nói thêm: "Nếu sau này có khó chịu, cứ sai người đến tìm ta bất cứ lúc nào."

Sư La Y gật đầu, nàng cũng sắp đi đến cửa rồi, Hàm Thục do dự một chút rồi bảo: "Trước khi phụ thân của con chưa tỉnh lại, con phải biết khôn khéo mà giữ mình, không được tin tưởng ai quá đấy."

Trong lòng Hàm Thục hiểu rất rõ Bất Dạ sơn là tiên sơn thần bí nhất thế gian, chủ nhân của nó là Sư Hoàn đạo quân đã thành danh khi còn thiếu niên, trong cung cất giữ vô số bảo bối và tâm pháp, đạo quân rất hiếm khi thu nhận đệ tử, lại vì yêu vợ mà trồng đầy Băng Liên ở Bất Dạ tiên sơn, người bình thường không thể vào được.

Đối với một nơi như thế, không một ai trong thế nhân mà không thèm nhỏ dãi. Từ khi đạo quân ngủ say, Hàm Thục đã loáng thoáng cảm nhận được tình cảnh của Sư La Y không ổn, thế nhưng bản thân bà ấy chẳng hề có lập trường để khuyên răn nhắc nhở.

Hàm Thục luôn hiểu rất rõ Sư La Y không thích bà ấy thế nào. Dù sao... Mình cũng đã thật sự ngưỡng mộ phụ thân của con bé gần ngàn năm.

Nhưng gần đây, Sư La Y lại tỏ ra thân mật với bà ấy, khác hẳn so với lúc trước nên Hàm Thục không đành lòng mà nhắc nhở một câu.

Minh U sơn xa xăm không hề đơn giản giống như bề ngoài, Hàm Thục biết tiểu tiên tử của Sư gia không cha không mẹ giờ đây đã là một đứa trẻ ngoan. Đã mất đi sự bảo vệ của đạo quân, nàng vừa mới lớn, làm sao có thể sống sót trong sự rình rập của đám lang sói đó được đây?

Bà ấy nhắc nhở một câu rồi lại thấy hối hận, sợ rằng Sư La Y sẽ cảm thấy mình xen vào việc của người khác.

Nhưng trong nắng sớm lờ mờ, Sư La Y quay đầu lại, ánh mắt nàng trong veo mềm mại: "Hàm Thục trưởng lão, người tốt thật đó!"

Hàm Thục: “…” Hả?

*

Nhân gian, tháng mười hai.

Yêu quái làm loạn nhân gian mà Vệ Trường Uyên đuổi lần này chính là một con gấu yêu đã tu hành 500 năm.

Lực phá hoại của gấu yêu rất khủng khϊếp, sau khi mất đi đứa con của mình thì bị nhiễm ma khí rồi bắt đầu ăn thịt người tới tấp.

Gấu yêu da dày thịt béo, cảm thấy gặp nguy hiểm, nó bèn tập trung tinh thần chui vào trong hang động quen thuộc nhất. Vệ Trường Uyên đưa theo mấy sư đệ cùng nhau đuổi bắt nó mấy ngày, vào đúng giờ Ngọ hôm nay mới chém được đầu gấu yêu, lấy nội đan của nó ra.

Lúc một đoàn người đến gần môn phái, kiếm tuệ* trên Khinh Hồng kiếm của Vệ Trường Uyên đột nhiên rơi xuống.

(*) Kiếm tuệ: Cuối chuôi kiếm thường gắn thêm một cái tua rua, đó gọi là kiếm tuệ

Y nhặt kiếm tuệ lên, chẳng biết tại sao trong lòng có hơi ngột ngạt.

Đệ tử Khương Kỳ đi cùng nhíu mày cười nói: "Thế nhân đều nói công tử Vệ gia có phong thái trác tuyệt, bây giờ xem ra có vẻ còn thanh liêm* nữa, khá nhớ tình bạn cũ nhỉ? Kiếm tuệ đã cũ rồi mà chưa từng đổi cái mới luôn."

(*) Thanh liêm: Trong sạch, liêm khiết

Vệ Trường Uyên thản nhiên nói: "Sư huynh cứ nói đùa hoài."

Y nhìn kiếm tuệ trong tay, khó mà nhớ đến một vài chuyện cũ năm xưa.

Vệ Trường Uyên là một kiếm tu, có đôi lúc kiếm của đệ tử kiếm tu chính là cái mạng thứ hai của họ. Vệ Trường Uyên trời sinh kiếm cốt, lúc sinh ra đã chấn động cả hai giới, mệnh y đã được định là Kiếm tiên, gia tộc cũng đã chế tạo tiên kiếm tốt nhất trên đời cho y, lấy tên là Khinh Hồng, lấy kiếm pháp Thượng Cổ làm danh.

Cac Kiếm tu tu hành rất vất vả nên đa phần đều có tính tình quạnh quẽ cao ngạo, kiếm tuệ màu vàng ấu trĩ lỗi thời treo trên thân kiếm trong tay y là hổ thẹn của tất cả các kiếm tu, thế nhưng y lại một mực đeo mấy năm mà chưa từng thay cái mới.

Nhưng có lẽ là do đeo lâu rồi cũng dần dần cũng thành thói quen, y cũng quên bẵng đi nó.

Kiếm tuệ do Sư La Y tặng cho y lúc nhỏ.

Vào hôm nghi lễ trưởng thành của y, Sư La Y đã tự tay bện kiếm tuệ, yêu cầu y đeo lên Khinh Hồng kiếm. Khi đó, y nhận lấy kiếm tuệ không mấy dễ nhìn đó và hứa hẹn với nàng rằng vĩnh viễn sẽ không bao giờ tự tay tháo nó xuống.

Bây giờ, kiếm tuệ đã đứt rồi, giống như một điềm báo chẳng lành, khiến y im lặng thật lâu.

Cũng vào đúng lúc này, Biện Thanh Tuyền dẫn mấy đệ tử xuống núi đón bọn họ.

Bọn họ gặp được Vệ Trường Uyên và Khương Kỳ, chắp tay nói: "Vệ sư huynh, cuối cùng các huynh cũng trở về rồi, vị này là?"

Biện Thanh Tuyền cũng nhìn về phía Vệ Trường Uyên.

Vệ Trường Uyên giới thiệu: "Khương Kỳ, sư huynh của ta."

Biện Thanh Tuyền nhớ thế mới biết, hóa ra đây chính là người đệ tử đầu tiên mà tông chủ thu nhận - Khương Kỳ sư huynh trong truyền thuyết.

Nghe nói hai mươi năm trước, Khương Kỳ đã một mình xuống nhân gian rèn luyện, mãi chưa về. Đây là lần đầu tiên Biện Thanh Tuyền và các tân đệ tử khác gặp hắn ta nên nàng ta vội vàng nói: "Chào Khương sư huynh!"

Khương Kỳ cười khanh khách gật đầu, ánh mắt của hắn ta khẽ quét qua người Biện Thanh Tuyền.

Biện Thanh Tuyền nói với Vệ Trường Uyên với hốc mắt đỏ ngầu: "Trường Uyên sư huynh, hôm đó bọn muội đưa La Y sư tỷ về, thân thể của tỷ ấy mãi vẫn chẳng hề chuyển biến tốt đẹp. Mấy ngày trước muội nghe nói sư tỷ đang cận kề nguy hiểm rồi. Đều tại muội, nếu không phải hôm đó muội với sư tỷ xảy ra xung đột, sư tỷ sẽ không một mình xuống núi rồi bị thương. Trường Uyên sư huynh, huynh đã về rồi thì mau đi thăm sư tỷ đi."

Vệ Trường Uyên nghe thấy bốn chữ “cận kề nguy hiểm” thì ngay tức khắc biểu cảm trở nên trống rỗng. Y nắm chặt kiếm tuệ trong tay, vô thức muốn rời khỏi đây đi lên núi.

Nhưng chỉ mới đi mấy bước, y nghĩ gì đó mà quay đầu lại.

Thiếu nữ mặc quần áo đỏ tươi đứng trên miệng núi, gió thổi tung bay bộ quần áo đệ tử của nàng ta. Sắc mặt của Biện Thanh Tuyền tái nhợt, trong mắt mang hàng lệ sắp rơi.

Thấy Vệ Trường Uyên nhìn mình, nàng ta miễn cưỡng để lộ một nụ cười, vẫy vẫy tay với y: "Sư huynh, huynh mau đi đi."

Vệ Trường Uyên mím môi rồi quay người rời đi.

Biện Thanh Tuyền thấy y vẫn rời đi trong con ngươi hiện lên chút tia lạnh lẽo.

Các đệ tử còn lại thì bị dáng vẻ của Biện Thanh Tuyền làm cho đau lòng muốn chết.

"Chuyện này sao có thể trách tiểu sư muội chứ, rõ ràng chính là Sư La Y ra tay trước, cũng là tự nàng ta chạy xuống núi mà!"

"Sao Trường Uyên sư huynh có thể như thế, sáng sớm tiểu sư muội đã chờ huynh ấy ở đây, đến hỏi thăm huynh ấy cũng chẳng thèm hỏi một câu."

"Ai mà biết nàng ta có xảy ra chuyện thật hay không." Các đệ tử vốn thông cảm với Sư La Y bắt đầu vì thế mà hoài nghi suy đoán: "Chẳng lẽ lại muốn mưu hại tiểu sư muội sao?"

Biện Thanh Tuyền vội vàng lắc đầu: "La Y sư tỷ không phải là người như vậy đâu."

Khương Kỳ ở bên cạnh vuốt ve thanh kiếm của mình, hơi híp mắt lại nhìn Biện Thanh Tuyền. Thật lâu sau, trên khóe môi của hắn ta nở ra một nụ cười đầy hứng thú.

Dù Khương Kỳ rèn luyện ở phàm trần nhưng hắn ta nuôi không ít hạc bay dùng để truyền tin, mấy năm nay hắn ta không ngừng nghe những tin đồn liên quan đến Sư La Y ở tông môn, phần lớn đều là tin xấu, nói nàng không mang dáng dấp thần tiên xuất chúng bằng phụ mẫu, tướng mạo xấu xí, lòng dạ hẹp hòi bắt nạt đồng môn.

Nhưng ngược lại là tiểu sư muội Biện Thanh Tuyền chỉ mới gia nhập tông môn được ba năm mà thanh danh đã vang dội.

Lần trở về tông môn sau khi rèn luyện này, Khương Kỳ rất tò mò về hai thiếu nữ này.

Rốt cuộc là số mệnh cỡ nào mới có thể khiến thiên kim rơi xuống bụi đất, chim sẻ bay đầu cành.

Bây giờ, xem như hắn ta đã hơi hiểu rồi. Hắn ta cong môi, thật sự lợi hại đấy.

Nếu Sư La Y không chết thật, tình hình sẽ rất bất lợi với nàng. Tiểu tiên tử của Bất Dạ tiên sơn sẽ cam chịu cú lỗ nặng thế này sao?