Chiều tà tuyết rơi nhiều, làm tô điểm thêm sự thiếu sức sống.
Biện Linh Ngọc rời khỏi khoảnh sân, Sư La Y đứng dậy, bước qua bình phong rồi đi tới nhặt hai món đồ mà Biện Linh Ngọc đã ném xuống.
Nếu nàng vẫn là Sư La Y ngây thơ kiêu ngạo kiếp trước thì chắc chắn sẽ không hiểu vì sao Biện Linh Ngọc lại tức giận, mà còn càng bực bội vì hắn không biết tốt xấu. Song nàng đã phiêu bạt bên ngoài mấy năm nay, lĩnh hội được không ít tình nghĩa thói đời.
Nàng nhớ lại một lần, vì để trốn thoát khỏi sự truy sát của tiên tông mà đã đi ngang qua một ngõ hẻm dưới nhân gian, sinh sống tại đó mấy tháng trời.
Trong Di Hồng Các có một cô nương tên là Cẩm Nhi.
Cẩm Nhi vốn là gái bán nghệ, gảy đàn tì bà rất hay, nàng ấy bán nghệ chứ không bán thân. Có rất nhiều lão gia viên ngoại vì nàng ấy mà vung tiền như rác nhưng lại chẳng nhận được chút ưu ái của Cẩm Nhi. Sau này có một thư sinh lên kinh đi thi, vừa gặp Cẩm Nhi đã sinh lòng cảm mến, hắn thả diều, viết thư tình, làm những viễ hết sức lãng mạn ở nhân gian.
Thư sinh khôi ngô nhã nhặn, tài hoa hơn người, Cẩm Nhi đã sớm phải lòng trước sự dịu dàng của hắn, trao trọn cả thể xác lẫn tình cảm cho hắn.
Hai người thề non hẹn biển, tình sâu nghĩa nặng, thư sinh hứa hẹn sẽ đưa Cẩm Nhi rời đi cùng mình.
Mấy tháng sau có yết bảng, thư sinh đỗ tú tài nhưng không quay trở lại Di Hồng Các nữa, chỉ sai người mang một hộp vàng thỏi đến.
Đêm hôm ấy, Cẩm Nhi nhảy từ trên lầu xuống, chìm vào dòng sông mênh mông vô tận.
Ngày đó Sư La Y thấy rất khó hiểu nhưng sau này khi đã trải qua nhiều chuyện tang thương dưới nhân gian, cố nhân thay lòng, nàng mới hiểu hộp vàng đó mang hàm ý gì.
Cẩm Nhi bán nghệ từ năm tám tuổi, mười năm ròng rã giữ vững lòng son, cứ ngỡ khi đã gặp được lang quân như ý thì đến cuối cùng trong lòng kẻ đó nàng cũng chỉ là một kỹ nữ.
Một người thấp hèn chỉ đáng được trả bằng tiền, nỗi tuyệt vọng của nàng ấy không chỉ ở chỗ bị người đời khinh thường, mà còn kể từ giây phút nam tử đó thất hứa, cả đời này Cẩm Nhi vĩnh viễn chỉ có thể làm kỹ nữ.
Sư La Y lại nhớ tới Biện Linh Ngọc, nàng đã thoáng nhận ra vì sao hắn tức giận.
Đối với một số người mà nói, lòng tự trọng và nghĩa khí còn quan trọng hơn cả mạng sống, ngươi xúc phạm khí phách của hắn thì chẳng khác nào đang lấy mạng hắn.
Dù cách thể hiện khác nhau một trời một vực, thế nhưng đã là người trong cuộc thì có thể hiểu được cảm giác đó na ná như bị sỉ nhục.
Mặc dù sự thật không phải như thế.
Sư La Y nhặt chiếc khóa Như Ý dưới đất lên rồi cẩn thận lau sạch bụi bẩn.
Chiếc khóa Như Ý trong tay nàng bị Biện Linh Ngọc ném đi là của mẹ Sư La Y, Oản Tầm công chúa của Nam Việt quốc đã tự mình tìm người chế tác. Năm đó, khi biết Sư La Y và đại công tử Vệ gia đính hôn từ khi còn bé, công chúa biết mình chỉ là người phàm, với thân thể yếu ớt này e là không đợi được đến ngày con gái lấy chồng sinh con.
Bà tìm được một thợ luyện kim giỏi nhất, làm ra một chiếc khóa Như Ý.
Công chúa nói với đạo quân: “Sau này nếu có một ngày, Vệ tiểu lang quân trao linh ngọc cho La nhi thì chiếc khóa này sẽ dùng để đáp lễ. Đại Tư Tế sẽ để nó nhận sự cung phụng của Nam Việt chúng ta trong mười năm, được người trong thiên hạ chúc phúc, che chở đứa nhỏ Vệ gia bình an vô sự, cầu cho nhân duyên của con ta viên mãn, sinh tử không rời.”
Sau khi công chúa chết, Sư La Y vẫn luôn mang chiếc khóa Như Ý trên người.
Sau này Sư La Y rời khỏi Bất Dạ sơn, một thân một mình kiên cường không mang theo kho báu của cha, trên người chỉ đeo duy nhất chiếc khóa Như Ý màu đen huyền.
Đối với Sư La Y mà nói, từ nhỏ chiếc khóa đó đã là tất cả với nàng, sau khi lớn nàng sẽ tặng cho đạo lữ làm tín vật, nàng muốn tự tay tặng nó cho Vệ Trường Uyên.
Ngày đó ở vườn mai, Vệ Trường Uyên đã làm mất linh ngọc của Vệ gia mãi mãi. Y đã trao linh ngọc của mình cho người trong lòng rôi.
Khoảnh khắc đó, trong lòng Sư La Y, hôn ước của bọn họ đã bị hủy bỏ.
Khóa Như Ý mang sự chúc phúc của khuynh quốc cũng vô dụng, một phần xuất phát từ tâm ma, một phần vì nghèo khó, nàng tiện tay đưa nó cho Biện Linh Ngọc.
Dù sao thì cũng chẳng ai cần, giống như mẫu thân đã nói, ít nhất chiếc khóa này cũng có thể bảo vệ hắn cả đời bình an vô sự. Năm đó nàng thật sự rất nghèo, trên người cũng chỉ còn lại vài món đồ này mà thôi.
Cho tới khi nhặt Huyết Linh Chi lên, Sư La Y mới nhớ ra ngọn nguồn của nó.
Đó là thứ đầu tiên mà nàng vất vả làm nhiệm vụ để đổi lấy sau khi rời khỏi Bất Dạ sơn.
Thiếu nữ không biết mùi vị sầu muộn là gì, chỉ để đổi lấy một gốc Huyết Linh Chi mà nàng phải đánh đổi biết bao nhiêu là máu và nước mắt. Nàng không nỡ dùng Huyết Linh Chi để trị thương cho mình, cuối cùng bèn đưa nó cho Biện Linh Ngọc.
Mặc dù chẳng mấy ai tin nhưng đối với Sư La Y lúc ấy mà nói, hai thứ này là toàn bộ tài sản của nàng, nàng thật sự rất nghèo.
À không, Sư La Y chợt nhớ ra trong sân vẫn còn một gốc cây thược dược trăm tuổi chưa trưởng thành.
Hồi nhỏ nàng và mẫu thân cùng nhau trồng một gốc cây thược dược ở trong sân, sau này nàng mang tới tiên sơn vất vả chăm sóc nó khá lâu, ấy vậy mà hôm qua sau khi Biện Thanh Tuyền khen một câu “Bông hoa này đẹp quá” thì hồn nhiên bẻ mất.
Sư La Y tức giận ra tay với nàng ta.
Lúc này tạm thời không nhắc đến chuyện quá khứ nữa, Sư La Y không muốn để Biện Linh Ngọc nghĩ mình làm nhục hắn.
Nàng suy đi nghĩ lại rồi nhặt Huyết Linh Chi lên, ôm chiếc khóa vào lòng, định đuổi theo giải thích, về phần hắn có tin hay không thì tùy hắn vậy.
Tuyết rơi lả tả, Sư La Y bị thương nên không đi nhanh được, nhìn thấy bóng lưng cô độc của thiếu niên nàng mới thở phào nhẹ nhõm.
Cũng may Biện Linh Ngọc chưa đi xa, nàng định gọi lại thì bất chợt một thiếu nữ mặc đồ cam đang chạy về phía Biện Linh Ngọc.
Sư La Y nhíu mày, dừng chân.
*
Khi Biện Thanh Tuyền nhận được tin tức từ tiểu đệ tử, nàng ta đang chữa thương cho đệ tử tông môn.
Khuôn mặt nàng ta đỏ lên, nhẹ nhàng nói: “Vết thương của sư huynh phải nghỉ ngơi mấy ngày mới khỏe được, trong móng vuốt của mãnh thú có chứa độc tố, tốt nhất sư huynh nên dùng một chút Thanh Tâm đan để tránh bị ma khí xâm nhập cơ thể.”
Gương mặt nam đệ tử ửng đỏ, liên tục gật đầu.
Cách tu luyện của các tu sĩ không giống nhau nhưng phổ biến nhất thường là đan tu*.
(*) Đan tu: Tu sĩ tu luyện bằng đan dược, am hiểu đan dược.
Biện Thanh Tuyền chính là một người thuộc đan tu.
Ba năm trước nàng ta lên núi bái sư, trưởng lão của Thiên Cơ Các khen ngợi số mệnh của nàng ta. Lúc đó ngay cả tông chủ ngồi trên cao cũng rũ mắt xuống nhìn đầu nàng ta, thế là nàng ta trở thành một đan tu, từ đó trở đi trị thương cho đệ tử tông môn.
Các đệ tử làm nhiệm vụ ít nhiều gì cũng sẽ bị thương, bởi vậy gần như tất cả mọi người đều chịu ơn nàng ta.
Hơn nữa nàng ta cũng không lạnh lùng cao ngạo như Hàm Thục trưởng lão - sư tôn của nàng, vì thế đa phần các đệ tử bị thương đều thích tới chỗ Biện Thanh Tuyền chữa trị hơn.
Ngày thường Biện Thanh Tuyền hoạt bát lanh lợi, ăn nói khéo léo, dần dà mỹ danh của tiểu sư muội ngày càng nổi.
Tiểu đệ tử đến báo tin tên là Đinh Bạch, hắn ta thì thầm với nàng ta một hồi, Biện Thanh Tuyền gật đầu.
Lúc nàng ta chạy tới Minh U sơn, từ phía xa đã trông thấy Sư La Y bước ra cửa sân.
Sư La Y mặc chiếc váy lụa màu xanh nhạt, áo choàng màu vàng đậm khoác trên khuỷu tay. Đón lấy gió tuyết thổi, trên tóc nàng chỉ cài duy nhất một chiếc trâm hoa mơ, khẽ lung lay.
Trong tuyết, nàng là màu sắc lộng lẫy duy nhất. Dù nàng bị thương nặng, sắc mặt tái nhợt, lê từng bước trong tuyết nhưng ai cũng có thể nhận ra nàng đang muốn đuổi theo bóng dáng lẻ loi trơ trọi phía trước.
Biện Thanh Tuyền bước nhanh về phía trước, khuỵu xuống đỡ lấy tay vịn xe lăn của Biện Linh Ngọc. Khóe mắt nàng ta liếc thoáng qua, quả nhiên thấy Sư La Y đã dừng bước.
Không biết nghĩ đến điều gì, Sư La Y quay trở về, đóng “sầm” cửa sân lại.
Quả nhiên, vẫn là cái kiểu tính tình khó dây như trước.
Có lẽ ánh mắt của Biện Thanh Tuyền quá kỳ lạ nên Biện Linh Ngọc cũng thuận theo đó mà nhìn lại, chỉ thấy đại môn màu đỏ thẫm đóng rầm lại, trên mặt tuyết như nở ra những bông mai hồng xinh đẹp.
Hắn bỗng thấy dấu chân mờ mờ của thiếu nữ trước cửa sân, bờ môi khẽ mím lại đến mức không thể nhận ra.
Biện Thanh Tuyền chợt thấy trong lòng căng thẳng.
Ánh mắt nàng ta rơi trên khớp xương ngón tay rõ ràng thon dài của thiếu niên, chỗ đó lúc này không chỉ đỏ ửng vì lạnh mà còn che khuất cả vết thương. Đệ tử ngoại môn ở cách Minh U sơn rất xa, để tới được đây hắn phải đi qua biết bao đoạn đường, chịu bao nhiêu khổ cực đây?
“Ca ca tới Minh U sơn làm gì?” Nàng ta nói cho hắn: “Hôm qua muội chẳng may làm rụng hoa của La Y sư tỷ, tỷ ấy vẫn còn giận muội, lỡ sư tỷ giận cá chém thớt với huynh thì phải làm sao?”
Bốn chữ “giận cá chém thớt” ngày xưa không khác gì đυ.ng vào vảy ngược của Biện Linh Ngọc, nhưng hôm nay hắn dường như mắt điếc tai ngơ, chỉ nhìn chằm chằm vào dấu chân mà không nói gì.
Biện Thanh Tuyền thấy dáng vẻ này của hắn, mới đầu cảm thấy hoảng sợ bực bội, hai người đứng trên nền tuyết một lúc cũng không thấy Sư La Y mở cửa.
Vụ việc ba tháng trước xảy ra khiến Biện Thanh Tuyền cứ nhớ đến là lại giận run người. Nàng ta tức đến đổ bệnh trong hai tháng, điều khiến nàng ta bực mình hơn nữa chính là Biện Linh Ngọc càng ngày mất hồn hơn, nàng ta gọi nhiều lần mà Biện Linh Ngọc đều không nghe thấy.
Biện Thanh Tuyền điều dưỡng thân thể khỏe lại, mấy ngày trước vô tình trông thấy Sư La Y đang cẩn thận chăm sóc một gốc cây thược dược.
Thiếu nữ dốc lòng xới đất, bắt sâu cho cây thược dược. Làn váy uốn lượn, ánh mắt nàng trong veo trông vô cùng xinh đẹp.
Hoàng hôn hôm đó, Biện Thanh Tuyền tự tay ngắt đóa hoa thược dược trắng đó xuống.
“Hoa này nở đẹp quá.” Nàng ta thích thú tấm tắc.
Tiểu khổng tước kiêu ngạo đó dễ nổi giận đến như nào, Biện Thanh Tuyền đã biết quá rõ.
Nghĩ đến đây, tâm trạng căng thẳng của nàng ta dần vơi bớt, đại môn đỏ thẫm đóng chặt lúc này không có chút uy hϊếp nào.
Sao có thể chứ? Nàng ta thầm nghĩ, Sư La Y ghét nàng ta biết bao nhiêu, hẳn cũng sẽ ghét Biện Linh Ngọc bấy nhiêu.
Vừa rồi Sư La Y đuổi theo, không buông vài câu xúc phạm xả giận đã là giỏi lắm rồi, sao có thể thốt ra lời mà Biện Linh Ngọc muốn nghe chứ?
Quả nhiên, không chỉ nàng ta biết mà Biện Linh Ngọc cũng dần thông suốt rồi.
Hắn rũ mắt xuống, xoay người rời đi.
Biện Thanh Tuyền vội đuổi theo, tay của nàng ta vừa chạm vào xe lăn đã nghe thấy Biện Linh Ngọc lạnh lùng nói: “Bỏ ra.”
Biện Thanh Tuyền cắn môi, mặc dù không cam tâm nhưng chỉ có thể bỏ tay ra, không dám đυ.ng vào đồ của hắn nữa, từng bước theo sau hắn.
Vóc người thiếu niên thẳng như cây tùng, mắt lạnh lùng như tuyết, cô độc như một con sói.
Sức sống của hắn dường như đang dần lụi tàn, mà Biện Thanh Tuyền vẫn nhắm mắt theo đuôi hắn như bị mê hoặc. Nhớ tới việc hắn và Sư La Y đang dần cách xa nhau, Biện Thanh Tuyền khẽ cong môi.
Chẳng sao cả, chỉ cần Sư La Y cứ căm ghét hắn mãi như vậy, hoặc là tình hình ngày càng xấu đi nàng ta càng có nhiều thời gian hơn, không phải sao?
Nàng ta có kiên nhẫn, chờ tới một ngày Biện Linh Ngọc hoàn toàn hết hy vọng.
*
Sư La Y cảm thấy rất xui xẻo.
Vừa nhìn thấy Biện Thanh Tuyền nàng đã thấy chán ghét không chịu được, trong lòng thầm chán nản. Nàng chỉ sợ mình không nhịn được mà ra tay với Biện Thanh Tuyền nên mới đóng cửa để suy nghĩ thấu đáo hơn.
Nàng nằm trên giường một lúc, trước khi rời đi Hồi Hương đã đốt thêm lò sưởi, căn phòng ấm áp, nơi nàng bị thương do giá rét cũng bắt đầu thấy hơi đau nhức.
Nàng móc chiếc khóa ra xem xét, trong lòng thầm thấy may mắn vì dù Biện Linh Ngọc không biết ý nghĩa của miếng ngọc này thì vẫn ném trả lại nàng chứ không tùy tiện vứt đi.
Người sống trên đời càng lâu, càng trân trọng những đồ đã cũ.
Chiếc khóa được mẫu thân và toàn dân Nam Việt quốc dốc lòng chúc phúc, nàng thật sự không nên dễ dàng cho người khác.
Cho dù Vệ Trường Uyên không cần, Biện Linh Ngọc không cần, nàng cũng không thể tùy tiện vứt bỏ nó.
Dù cho thế gian chẳng có người nào yêu mến nàng, nàng cũng không vì bọn họ mà trở nên khúm núm, nàng phải tự trân trọng bản thân mình trước mới được.
Khóa Như Ý được trả lại vẫn là báu vật như trong trí nhớ của nàng, là lễ vật tốt nhất của Oản Tầm công chúa dành tặng con gái. Không giây phút nào nó không ngầm nhắc nhở Sư La Y rằng từng có người rất yêu thương nàng.
Ôm chặt chiếc khóa vào lòng, trong lòng Sư La Y chợt nảy ra một chút kiên định.
Những hơi ấm này đã tiếp thêm sức sống cho nàng. Nàng thầm nghĩ, dù hoàn cảnh khó khăn nhưng đây là cơ hội hiếm có, nàng nhất định phải bù đắp những thiếu sót của kiếp trước, nghĩ nên làm như nào để có cuộc sống thoải mái.
Kiếp trước nàng vô tình có được một quyển sách cổ, bên trong là tâm pháp có thể tạm thời trấn áp được tâm ma, niệm mấy lần rồi nàng vội đứng dậy, để tâm pháp lưu chuyển một vòng trong cơ thể.
Tâm pháp rất có hiệu quả, sau khi chạy một vòng trong người nàng bỗng thấy sự bực bội chán nản khi thấy Biện Thanh Tuyền tan biến đi nhiều, lúc này nàng mới thở phào nhẹ nhõm.
Về phần Biện Linh Ngọc, nàng phải xem xét kỹ lại mới được, có vẻ hắn và Biện Thanh Tuyền không phải dạng cá mè một lứa, một lòng chỉ muốn mình sa đọa chết đi, nàng nên đền tội với hắn mới phải, nhưng mà nên đền tội gì đây?
Làm ma tu sáu mươi năm, đây là chuyện cực hạn mà nàng có thể làm, thực sự không thể trông cậy vào nàng của thời niên thiếu để phân rõ tốt xấu, hổ thẹn lắm.
Nửa đêm tuyết rơi lớn, ngày hôm sau trời quang mây tạnh.
Mới giờ Mẹo, Hồi Hương tranh thủ vào viện của Sư La Y.
Biết mình xuất hiện có thể sẽ gây phiền toái cho tiểu thư nên nàng ấy đã lén lút tới.
Hai năm nay Sư La Y đã trải qua quá nhiều khổ cực, cơ thể chịu tổn thương, ngoại trừ nàng ấy thì chẳng còn ai quan tâm tới.
Hồi Hương thương nàng nên lặng lẽ tới thăm, Vết thương có đỡ chưa? Có còn đau hay không?
Nàng ấy là tinh quái thực vật biến thành người nên rất giỏi ẩn nấp, cây cối trong viện đều che chở nàng một cách hoàn hảo.
Không ngờ Sư La Y đã tỉnh rồi.
Nàng đang trang điểm trước gương, nhìn qua tấm gương đó, Hồi Hương trông thấy một gương mặt mỹ nhân hơi tiều tụy, những vết thương nhỏ trên mặt thiếu nữ được che đi nhưng điều đó cũng chẳng thể cản trở vẻ đẹp của nàng, trái lại càng đẹp hơn hoa.
Từ gương mặt người thiếu nữ, Hồi Hương mơ hồ nhìn ra dung mạo của đệ nhất mỹ nhân Nam Việt thời bấy giờ.
Hồi Hương hơi mất hồn, năm đó công chúa xinh đẹp biết bao, không chỉ có các công tử của chư quốc khắp nơi động lòng với nàng, mà ngay cả các cao thủ và tiên ma trên thế gian cũng gặp nàng rồi thì khó quên.
Nhưng tiểu nữ nhi mà công chúa yêu thương đã dần lụi tàn sau khi đạo quân chìm vào trầm miên.
Hôm nay mặc dù Sư La Y hơi tiều tụy nhưng lúc này đôi mắt lúc tỏa ra sức sống mãnh liệt, khác hẳn ánh mắt tối tăm ngày xưa.
Sau khi Hồi Hương kinh ngạc thì vô cùng vui vẻ.
Tiểu chủ nhân cuối cùng đã tỉnh lại, không gì tốt hơn. Trong lòng nàng ấy chợt nảy ra một dự cảm rất mạnh, bắt đầu từ hôm nay, tất cả sẽ dần trở nên tốt hơn!