Xuyên Thành Mẹ Kế Ta Mang Manh Bảo Phất Nhanh

Chương 29

“Hừ!” Trình Tư Trạch mạnh mẽ cắn một quả hồ lồ, trong miệng tràn ngập vị ngọt khiến lòng y nhảy nhót.

Ha, nữ nhân xấu nếu không xấu thì rất tốt.

Trong phòng, giọng điệu tiểu bảo bối hưng phấn vang lên.

[Mẫu thân, hôm nay tăng rất nhiều công đức, con có tin tốt muốn báo cho mẫu thân.]

Ở riêng là chuyện để cho ba người Trình Kì An thoát khỏi sự điểu khiển của lão Trình, giúp bọn họ thoát khỏi bể khổ, do đó mà công đức Tống Vãn Khanh tăng rất nhiều.

Lông mày Tống Vãn Khanh khẽ cong lên: “Con nói xem, có thể đổi được bảo vật gì?”

[Hai vạn công đức đổi được không gian thần bí, nhưng công đức không nhiều, chỉ có thể đổi được một ít tấc đất nhỏ.]

Tiểu bảo bối nhẹ giọng thúc giục: [ Nếu đổi không gian thần bí, đối với cuộc sống hiện giờ của chúng ta sẽ giúp ích rất nhiều.] Tiểu bảo bối ngoắc tay, dè dặt nhìn Tống Vãn Khanh.

Lại nói: [ Nhưng nếu như đổi không gian thần bí, công đức từ trước đến nay chúng ta tích góp được sẽ không còn.]

“Cái gì?” Tống Vãn Khanh không tin nổi, nhắc lại nói: “Hai vạn?!”

Không gian thần bí gì đó đòi nàng phải đổi hai vạn công đức? Không đổi!

Có lẽ nhìn ra trong lòng Tống Vãn Khanh chống lại, tiểu bảo bối đảo mắt, bắt đầu đếm ngón tay.

[Trong không gian có đất đỏ, có hạt giống đặc biệt, có linh tuyền, còn có ao cá và dòng sông…]

“Đổi.” Tống Vãn Khanh cười cười, “Ta thừa nhận ta kiêu căng, bây giờ thì đổi!”

Với những nhu yếu phẩm này được sử dụng vô hạn, không cần suy nghĩ mỗi ngày phải sử dụng bao nhiêu công đức!

[Dạ vâng.] Tiểu bảo bối vui vẻ đáp.

Tốc độ tiểu bảo bối rất nhanh, trong chốc lát kéo nàng đến một vùng đất khác.

Sương mù bao quanh rừng, dãy núi đồ sộ ở phía xa, mặt nước xanh biếc dập dờn sóng, mùi hoa bao phủ ở khắp nơi, đủ để khiến kẻ khác say mê yếu lòng.

Đất đai phì nhiêu, cây ăn quả xanh tươi, suối trong khe núi trong veo thấy đáy, mọi sự vật trong không gian này đều giống như lời tiểu bảo bối nói, nguồn vật tư dồi dào, ngay lập tức có thể giúp đỡ hoàn cảnh bây giờ.

Tuy rằng diện tích không rộng, nhưng trước mắt cũng đã đủ dùng.

“Thật tốt quá! Có cái này, sau này sao còn phải rầu rĩ vì sinh sống chứ?” Tống Vãn Khanh vươn tay lên hái xuống một quả đào dồi dào linh khí, cắn một miếng vị ngọt thơm lan ra xung quanh miệng, trong cơ thể cảm giác như tất cả những khí bẩn tiêu tan đi không ít.

Ánh mắt nàng sáng ngời, nhớ tới Trình Kì An có thương tích trong người, quyết định mang theo đồ đi ra ngoài, biết đâu có thể khiến cơ thể hắn nhanh chóng khỏi.