Xuyên Thành Mẹ Kế Ta Mang Manh Bảo Phất Nhanh

Chương 27

Đau càng thêm đau.

“…” Tống Vãn Khanh ngớ người ra chớp mắt một cái.

Nàng nói thật sự nàng không có cố ý hắn có tin không?

Mà Trình Kì An che gáy lại, cặp mắt trong suốt ngây thơ nhìn Tống Vãn Khanh, nói: “Nương tử, đau quá!”

Mặt mày hắn nhăn lại, trên lông mi phủ một tầng nước, chỗ sâu nhất của mắt dường như ửng nước, thoạt nhìn rất đáng thương.

“Xin lỗi.” Tống Vãn Khanh quả quyết xin lỗi.

Nàng thương hại ôm lấy hắn, như dỗ dành tiểu hài tử nhẹ nhàng xoa đầu hắn, dịu dàng nói: “Không đau không đau, đợi ta cho ngươi uống thuốc rồi sẽ không đau nữa.”

Nói xong, Tống Vãn Khanh chột dạ mà đi đổi thuốc trị thương với tiểu bảo bối.

Bỗng nhiên được nàng ôm vào l*иg ngực, hai má Trình Kì An đỏ bừng, hắn ấp úng nói: “Nương, nương tử?” Mùi thơm trên người nàng quanh quẩn ở chóp mũi hắn, khiến hắn bối rối.

“Chờ một lát, ta tìm một ít thuốc trị thương.” Tưởng rằng hắn cực kì đau, Tống Vãn Khanh buông lỏng tay ra, giả bộ tìm ở hai ngăn tủ, cầm thuốc trị thương bôi cho Trình Kì An.

Hơi ấm áp đã tan biến quay lại, có điều là chỉ chớp mắt một cái thôi đã làm cho tim Trình Kì An đập liên hồi.

Hắn vô thức cảm nhận rằng buồn rầu nghĩ, hình như trái tim hắn có hơi kỳ lạ, có phải hắn mắc bệnh hay không?

“Đến đây, cúi đầu xuống đi.” Giọng điệu mềm mại khiến cho Trình Kì An ngoan ngoãn cúi đầu, tùy ý để Tống Vãn Khanh đùa nghịch, hoàn toàn không ý thức được trong nhà ngay cả một cái nồi niêu cũng không có, nàng lấy thuốc này từ đâu ra.

……

Trên cung trăng, một đêm không ngủ.

Hôm sau, Tống Vãn Khanh cầm theo túi tiền màu đen lấy được ở chỗ đại phu dởm đi vào nội thành mua sắm, Nhị Bảo biết được cũng nũng nịu đòi đi theo, Đại Bảo mặc dù muốn đi, nhưng nghĩ đến trong nhà có Trình Kì An bị thương, bèn ở nhà chăm sóc.

Trước khi đi, Tống Vãn Khanh xoa đầu Trình Tư Trạch, nói: “Ngươi ở nhà chăm sóc phụ thân cho thật tốt, chờ bọn ta về mua hồ lô cho ngươi.”

“Thật hả?” Dù sao thì Trình Tư Trạch vẫn là đứa nhỏ, nghe vậy ánh mắt sáng ngời, giọng điệu mang vẻ chờ mong.

Bỗng phản ứng lại, kiêu ngạo nói: “Ta không cần hồ lô của ngươi đâu.”

Nhưng khi nói ra, lại thất vọng nhếch miệng, nhìn ra được là y rất là rối rắm.

“Được rồi, không cần thì thôi.” Tống Vãn Khanh cố ý trêu y, xoay người bế Nhị Bảo ra cửa.

“Hừ!” Nhìn bóng dáng nàng đi mất, Trình Tư Trạch tức giận buồn bực nói: “Cũng không hỏi lại ta một lần….Nữ nhân xấu!”