Xuyên Thành Mẹ Kế Ta Mang Manh Bảo Phất Nhanh

Chương 15

Vẻ mặt hắn cầu xin được khen khiến cho khóe miệng Tống Vãn Khanh nhoẻn lên.

“Không thì chúng ta đổi cho nó một cái tên hay đi, gọi là rau dại nhà nha.” Tống Vãn Khanh gằn từng chữ.

“Được! Nương tử nói cái gì thì là cái đó.” Thậm chí Trình Kì An cảm nhận rằng ý kiến của nương tử nhà mình rất hay.

Trình Tư Trạch : “Con không muốn.”

Trình Nguyệt Khê : “Nguyệt Nguyệt cũng không muốn!”

Bọn nhỏ lúc này chung một mối thù, vẻ mặt ghét bỏ.

Môi Tống Vãn Khanh bặm chặt lại, “Cũng đúng, sau này không ăn rau dại nữa, chuyển thành ăn cơm đi.

Nàng nhìn gương mặt gầy gò của bọn nhỏ, nàng cảm thấy có nên hỏi tiểu bảo bối « hướng dẫn chăm con lợn con » không, nếu không bọn họ yếu ớt như vậy sau này làm sao có thể lang bạt thiên hạ với nàng chứ !

Đúng vậy, Tống Vãn Khanh có được bảo vật đã luôn mãi tự hỏi, quyết định bắt đầu sự nghiệp mới ở thế giới này, trước kia nàng là thiên kim tiểu thư trong gia đình giàu có nhất nhì, hoàn toàn không có nhận thức được tiền tự mình kiếm ra sung sướиɠ như nào.

Bây giờ làm lại lần nữa, là thời điểm tốt để trở thành một thế hệ giàu có mới!

Ngay sau đó, bọn nhỏ nhìn thấy Tống Vãn Khanh vung tay như ảo thuật, trên mặt bàn xuất hiện rất nhiều đồ ăn phong phú.

Sườn kho tàu, thịt luộc, canh cá chua…

Nóng hổi bốc sương, đánh thức con sâu đói trong bụng người khác.

Ánh mắt mọi người đều sáng lên, vây xung quanh ở trước bàn, thèm nhỏ dãi bàn thức ăn, ngay cả Trình Tư Trạch luôn luôn cảnh giác với Tống Vãn Khanh vậy mà cũng không nhịn được đi lên phía trước.

“Mệt mỏi cả ngày rồi, đừng đứng nữa, cầm bát đũa đi. ” Tống Vãn Khanh căn dặn nói.

Hai báu vật vừa nghe vậy, bàn tay nhỏ túm lấy ống quần của nàng trèo lên trên, ôm cổ nàng ngọt ngào nói : “Mẫu thân tiên nữ, mẫu thân thật tốt !”

Nhìn đôi mắt ướŧ áŧ, trái tim Tống Vãn Khanh suýt nữa tan chảy, nghĩ thầm, nàng nhất định sẽ nuôi dưỡng đứa nhỏ này thành tiểu công chúa xinh đẹp nhất thế giới !

Trình Kì An tươi cười ấm áp, chu đáo múc đầy canh cá cho hai báu vật, lại vẫn hiểu được thứ đứa nhỏ thích.

Muội muội ăn xong no nê, còn không quên lấy cơm cho đại ca.

“Đại ca, thịt này thơm quá !”

“Wao, canh cá uống rất ngon !”

“Đại ca sao không động đũa đi, ca về nhà trước lén trộm nếm qua đúng không ?”

Bị hành hạ rất lâu, Trình Tư Trạch không chịu nổi nữa lạnh lùng liếc mắt nhìn nàng một cái, trầm giọng nói : “Ăn cơm đi!”