Noi theo Tần Thủy Hoàng thống nhất thiên hạ, thiên hạ thái bình!
[Mẫu thân, hay là chúng ta cũng tạo phản đi! Thay thế cẩu hoàng đế kia!” Tiểu bảo bối bỗng nhiên nói, như là nhìn thấu ý nghĩ của nàng.
Tống Vãn Khanh ngừng lại, “….Đợi một chút, để ta suy nghĩ đã.”
Đứa nhỏ này sao lại có thể biết chứ! Nàng cũng chỉ vừa nghĩ đến thôi mà!
Tống Vãn Khanh liếc mắt nhìn mảnh đất cằn cỗi dưới chân người dân, nói:
“Bây giờ nói chuyện này còn hơi sớm, trước mắt giải quyết chuyện quan trọng đã, đó là giải quyết vấn đề ấm no của người dân, đến lúc đó công đức tích góp được cũng không phải là ít.”
“Nếu muốn làm chuyện lớn, chúng ta nhất định phải làm tốt khâu chuẩn bị.”
[Mẫu thân nói rất đúng! Còn nửa năm nửa triều đình sẽ lại trưng binh lần hai, trong nửa năm nếu chúng ta có thể thu hoạch mười mẫu vườn đấy, trợ giúp người dân nâng cao sản lượng lương thực, có thể tích góp được rất nhiều công đức nha!]
Tống Vãn Khanh gật đầu nói, lại hỏi: “Rất tốt, nhưng nếu như chúng ta không làm được thì sao?”
[ Ui, nếu như chúng ta không làm được, tất cả người dân trong thôn sẽ bắt đi làm kẻ khuân vác mất. Con nghe được rằng, nữ nhân khi vào doanh trại sẽ bị sử dụng làm kỹ nữ trong quân đội, bị nhốt cả đời! Con vất vả lắm mới tìm được mẫu thân, không ngờ mẫu thân lại…]
Tống Vãn Khanh mở to hai mắt, giọng điệu nhỏ nhẹ: “Tàn nhẫn như vậy sao?”
[Mẫu thân đừng lo, con biết có một nơi rất nhiều bảo vật, nhưng chúng ta cần công đức để đổi]
[Bây giờ chỉ cần giúp lão tiền bối Lưu, giúp lão tiền bối Trần trồng trọt, chúng ta có thể tích điểm công đức để đổi lấy bảo vật]
[Nghe nói lão tiền bối Lưu am hiểu về chế tác công cụ, lão tiền bối Trần giỏi nghiên cứu cây nông nghiệp, về sau nhất định có thể cứu giúp mẫu thân đó!]
Ánh mắt tiểu bảo bối sáng lên, cố động viên tinh thần nàng.
Nghe vậy, Tống Vãn Khanh lập tức lấy lại tinh thần. Ta thật muốn nhìn thấy bảo vật có thể mở mang trí óc cho ta!
Nụ cười trên khóe mắt nàng dần dần sáng chói, giống như hoa đào kiều diễm mới nở.
“Được, mẫu thân đồng ý!” Tống Vãn Khanh ném cái thùng vỡ đi, vội vàng gọi to đám người, “Ai là lão tiền bối Lưu và lão tiền bối Trần vậy?”
Mọi người nghe thấy tiếng gọi thì nhìn lại, chỉ thấy nữ nhân cánh tay nhỏ bé, đôi chân nhẹ nhàng chạy từng bước đến chỗ bọn họ, ánh sáng trong mắt như muốn nuốt bọn họ vào trong bụng.