Xuyên Thành Mẹ Kế Ta Mang Manh Bảo Phất Nhanh

Chương 5

Tống Vãn Khanh đỡ trán, xem ra số mệnh nàng kém thật, một cái bánh bao thừa lại cũng không có.

Ánh mắt nàng mang theo tia mong mỏi, lặp lại: “Thật sự không có?”

“Đúng vậy!”

“Thật sự là không còn sao?”

Nhận được câu trả lời chắc chắn, nàng không tin đi quanh phòng một vòng, có thể vừa nhìn là hiểu ngay, trừ đồ dùng trong nhà bị phá hỏng, bất kể là củi gạo dầu ăn mắm muối rau cũng không có.

Tống Vãn Khanh ngơ ngác, đáy lòng điên cuồng gào thét, từ nhỏ nàng đã được ăn sung mặc sướиɠ, đâu có phải trải qua cảnh khốn cùng như này?

Sống nữa cũng thế! Để cho nàng chết đi còn hơn!

[Ơ ơ mẫu thân đừng chết, ban nãy thu hoạch công đức có thể đổi được đồ ăn ngon đó!]

Tống Vãn Khanh: …Cũng không phải không được.

[Dạ vâng ~] Tiểu bảo bối hoan hô.

“Nương tử, nương tử, nàng đói bụng sao?” Lúc này, giọng nói trong veo của Trình Kì An truyền đến, chỉ thấy hắn chân thành nói.

“Sau núi có rất nhiều rau dại, hay là ta đi nhặt cho nàng nha?” Dường như sợ nàng lo lắng, hắn nghiêm túc nhấn mạnh nói, “Ta nấu rau dại, ăn ngon lắm!”

Tống Vãn Khanh: … nấu, rau, dại? Ngươi chắc chắn chứ?

Mọi thứ như trò đùa vậy! Nhớ lại trước đây, khi nàng quay phim ở vùng núi hoang, không có điều kiện, nhà nàng phái hai người quản gia, mười người hầu để chăm sóc điều kiện sinh hoạt hàng ngày của bản thân, thậm chí có một lần tin nóng WeiBo nói rằng nàng chơi quá lớn!

Nàng cũng muốn chịu khổ, nhưng điều kiện gia đình không cho phép!

Vẻ mặt Tống Vãn Khanh phức tạp chăm chú nhìn hắn, đôi môi đỏ mọng khẽ hở, nói to ba chữ.

“Ta không tin.”

“Nương, nương tử…” Trình Kì An mở to đôi mắt đen láy, một tầng sương mù tràn ngập hốc mắt.

Nàng thấy hắn sắp khóc, Tống Vãn Khanh vội vã vỗ về hắn.

“Ngươi đừng khóc, ta có cái này!”

Dứt lời, giọng của tiểu bảo bối lại vang lên.

[Mẫu thân! Con đi đổi đồ ăn về rồi đây!]

Tống Vãn Khanh gật đầu, thầm nghĩ đứa nhỏ này thật được việc.

“Bùm” tiếng nổ vang lên, trong phút chốc đồ ăn giữa không trung xuất hiện nằm gọn ghẽ trên chiếc bàn gỗ cũ nát, có vẻ không hợp với nhau lắm.

Đồng tử tệ nhi và nữ nhi run lên, gương mặt đầy vẻ sợ hãi, ôm lấy nhau, khóc lóc thảm thiết.

“Quỷ, quỷ, chúng ta không ăn cơm của quỷ đâu!”

Nghe các lão nhân nói, tự dưng xuất hiện đồ ăn không cần làm, thì đó là thủ đoạn của quỷ gϊếŧ người!

“Ồ, vậy các ngươi nhịn đói đi.” Tống Vãn Khanh khẽ nhíu mày, lập tức đi đến bàn ăn, ăn uống khoái chí.

Mùi hương thơm ngon của đồ ăn càng khiến cảm giác đói bụng của mọi người tăng cao.

Nhìn Tống Vãn Khanh ăn say mê, hai báu vật nhỏ không kiềm chế nổi kéo kéo góc áo Trình Kì An, trong ánh mắt rụt rè mang theo chút mong chờ, nhỏ giọng nói.

“Phụ thân, con đói.”

Nói xong, nhìn về phía bàn cơm canh nuốt nước miếng.

Đồng tử Trình Kì An sáng lên, không cảm nhận được Tống Vãn Khanh là quỷ, trái lại còn cho rằng nàng là tiên nữ hạ phàm!